Chương 20: Sương Mù Hắc Khí

Lúc này, Trần Lăng móc ra từ túi đoạn dây kẽm mà hắn dùng lúc trước, tra vào ổ khóa cố gắng cạy khóa cửa, mở nó ra.

"Cạch."

Có vẻ như trình độ đào tường khoét vách của hắn cũng không bị mai một, chỉ sau một lúc, ổ khóa đã bị cạy mở, đầu hắn bắt đầu đổ ra mồ hôi lạnh, tay phải nắm chặt chuôi Dao Phay dắt ở phía sau lưng quần, Tay trái kéo nhẹ tay nắm cửa.

Tần Trạm đứng ngay bên cạnh, nhìn vào tài năng mở khóa của Trần Lăng làm hắn hơi có chút nghi hoặc tên này chắc không phải phường trộm cắp đâu ha, nhưng cảm giác căng thẳng vì sắp đụng phải quỷ làm hắn bắt đầu hồi hộp, vứt những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, hai tay lúc này đã cầm sẵn muối và gạo nếp, chỉ cần có chuyện gì sảy ra, liền ngay lập tức xuất ra tuyệt chiêu của mình.

Trần Lăng đẩy cửa, cảm giác không có chút trở ngại nào, cánh cửa nặng nề di động, mở ra một khe nhỏ, chưa kịp nhìn vào bên trong thì một mùi tanh hôi tràn vào mũi của hai người.

Bị mùi hôi thối làm cho nhức cả mũi, hai người lùi ra sau một bước đóng lại cánh cửa, nhìn nhau không nói một lời, đồng thời đều lấy ra khẩu trang y tế đeo lên mặt, dù sao cũng phải vào trong kiểm tra nha, đâu thể vì một chút hôi thối mà lùi bước.

Nhìn vào có chút giống hai tên đầu trộm đuôi cướp đang xâm nhập nhà dân bất hợp pháp.

Cả hai đi vào bên trong, mặc dù đã đeo lên khẩu trang để hạn chế ngửi phải không khí xú uế, nhưng vẫn bị cái mùi này làm cho nhức cả mũi.

Bọn họ nhìn ra nội thất thiết kế bên trong cũng không có khác căn phòng của Trần Lăng là bao nhiêu, không hề lớn hơn căn phòng của hắn, nhưng có điều nó khá là trống trải, không có bao nhiêu thứ, cả khu vực cửa vào là nơi để giầy dép và đồ dùng hằng ngày.

Từ cửa có thể nhìn qua được tận phòng ăn, Trần Lăng để ý bên trên bàn còn đặt một hộp cơm còn đang ăn dở, nhìn vào đồ ăn bên trong đã bắt bắt đầu phủ đầy nấm mốc.

Hắn vểnh tai lên nghe ngóng, nhanh chóng nhận ra âm thanh duy nhất phát ra là ở trong phòng ngủ, vẫn là âm thanh như dòi bò trong xương kia và tiếng quạt máy tính không thể nhầm lẫn được, nghe thấy vậy Trần Lăng liền vội vàng ra hiệu cho Tần Trạm, đối phương hiểu ý cầm lên đồ nghề, đi theo sau hắn.

Phòng ngủ được chia cắt khỏi sảnh giữa bằng một vách ngăn làm bằng cửa lùa, càng tiến lại gần, hai người càng ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, càng thể hiện rõ thứ bọn họ tìm kiếm đang ở bên trong.

Kéo ra cánh cửa mò mẫm bật lên đèn phòng.

Cảnh tượng bên trong lúc này là hình ảnh một thanh niên đang treo người lủng lẳng trên xà nhà, bên cạnh là giường ngủ, và mặt bàn để cái máy tính vẫn còn đang bật.

"ặc.. thối quá."

Hai người che lại mũi, da gà trên người nổi lên, cố gắng kìm ném cảm giác buồn nôn và sợ hãi, cố giữ cho mình bình tĩnh tiến lại gần quan sát.

Có thể nhìn ra được người này không biết đã chết từ bao giờ, hắn trước khi chết mặt một cái quần đùi, tấm lưng để trần, bên dưới hạ thể thậm chí còn xuất hiện cả nước tiểu và phân, xác chết đã rữa nát thảm hại, đôi mắt trắng dã, dòi bọ bò lồm cồm trên thi thể chắc hẳn bọn nó phải đẻ được mười tám đời con cháu, ruồi bọ đã trưởng thành hình như không tìm được lối để thoát ra nên bay loạn trong phòng.

Cái cổ bị dòi bọ rỉa thịt, cộng thêm sức nặng từ cơ thể người trưởng thành, làm cho nó bị kéo xuống, da thịt bị kéo ra như tấm lốp cao su lộ ra cả xương cổ.

"Tên...Đáng thương."

Trần Lăng thở dài, nét mặt biểu lộ ra âm trầm hai bàn tay nắm chặt, hắn bây giờ nghĩ tới nếu mình không được hệ thống cứu, thì chắc thẳn khi người ta tìm thấy xác của hắn, thảm trạng sẽ còn kinh khủng hơn thế này.

Tần Trạm thì sau khi nhìn vào hạ thể của người thanh niên treo cổ, thấy phân và nước tiểu đều chào ra ngoài, lại nghĩ lại việc mình hít hà tiền của Trần Lăng lúc trước, làm hắn lại cảm thấy buồn nôn.

"ọe ọe."

Nhìn thấy tần trạm ôm miệng rên rỉ, trong đầu đoán rằng chắc hẳn tên này lần đầu nhìn thấy thi thể người treo cổ chết nên biểu hiện như vậy.

Trần Lăng lúc này làm sao có thể không tin được việc tên hàng xóm xấu số bên cạnh phòng mình cũng đụng phải "bà Ba", Không muốn lãng phí thêm thời gian, hắn bắt đầu vận dụng linh cảm sơ cấp của mình, nhìn chằm chằm vào thi thể.

"Có sương mù màu đen, nhưng rất ít."

Trần Lăng nhìn được ra một tia hắc khí, nhưng mà cực kỳ yếu ớt, khác hẳn với lúc trước, làm hắn có phần nghi hoặc, không có lời giải đáp, hắn quay qua nói nhỏ với Tần Trạm.

"Bình thường, vào buổi trưa lúc mặt trời lên cao, quỷ khí bị áp chế có chở nên yếu ớt không?"

Tần Trạm đang khó chịu ôm miệng thì nghe hắn hỏi vậy, vội vàng trả lời.

"Không phải như vậy, ban ngày thì quang năng của thái dương chỉ là khiến lũ quỷ khó lòng thi chiển quỷ pháp của mình mà thôi, ví dụ việc quỷ tạo ra những con đường không lối thoát thường bị ánh mặt trời làm lộ ra điểm yếu, mặc dù vậy quỷ khí của bọn nó vào ban ngày vẫn tràn đầy, vì vậy quỷ thường xuất hiện vào ban đêm để hại người, vì khi đó quỷ pháp của chúng không bị thái dương áp chế,"

Trần Lăng nghe thấy vậy nhíu mày.

"Vậy quỷ hại người xong thường để lại quỷ khí hay không?"

"không phải, thường thì người bị hại khi ba hồn bảy vía bị mất, linh thể trong người sẽ hỏng và biến thành quỷ hồn, nuôi dưỡng lên một con quỷ mới hoàn toàn, nếu như oán niệm của người chết quá sâu nặng, tùy theo thời gian và nơi chôn thây có nhiều âm khí hay không, sẽ dần dần lớn mạnh, vì thế con người ta sau khi chết thường được các thầy chùa, hoặc cha xứ làm phép, tẩy rửa đi oán niệm và chôn ở nơi thanh tịnh a."

Trần Lăng nghe vậy thì giật mình, nếu theo Tần Trạm nói như vậy, thì màn sương đen đang tỏa ra từ thi thể của người kia chắc hẳn chính là oán niệm của hắn sau khi chết.

"Vậy quỷ khí của con quỷ kia biến đi nơi nào?" Trần Lăng trầm tư.

Tần Trạm vừa giải thích cho Trần Lăng xong, nhớ ra lời mình có ý vị gì đó, hắn quan sát thi thể của người chết, vội vàng chỉ vào thi thể đang treo trên xà nhà, nói.

"Đừng nói với ta là người này bị quỷ hại chết nha, nếu không sử lý sớm, nó sẽ biến thành quỷ đấy."

Vừa rứt lời, Hắn lấy ra từ túi hai nắm gạo nếp và muối, vảy lên thi thể.

"Xèo Xèo,"

Trần Lăng chưa kịp ngăn cản thì Tần Trạm đã ra tay, chỉ thấy thi thể lúc này nổ lên những tiếng như da thịt bị nướng chín, dòi bọ đang ăn tiệc bị làm phiền giãy giụa, rơi lả tả trên mặt đất.

Trần Lăng nhìn ra màn sương màu đen đang cô đọng thành hình người, thấy được nó không ngừng bốc ra từ thi thể và đang phát ra những âm thanh như quỷ khóc sói gào, lưng hắn đổ ra mồ hôi lạnh, tay nắm chặt chuôi dao.

Màn sương kia thành hình được một thời gian, lúc này đã cô đọng thành một thể hoàn chỉnh liếc nhìn hai người Trần Lăng và Tần Trạm.

Mặc dù không có hốc mắt, nhưng Trần Lăng có thể cảm nhận được nó đang nhìn vào Tần Trạm với một ánh mắt tràn đầy căm tức, vì bị làm phiền.

Tần Trạm lúc này cũng cảm thấy nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống, như thể ở đây đột nhiên bật lên máy lạnh.

Trần Lăng lúc này không biết phải làm sao, chỉ dám cẩn thận nhìn chằm chằm cái thân ảnh quỷ dị kia, hắn bây giờ đang nghĩ cách chuồn khỏi nơi này.

Hắn kéo người của Tần Trạm, như muốn thoát ly khỏi căn phòng quỷ dị này, nhưng đột nhiên cánh cửa lùa như có ai dùng tay kéo một cái, đóng sập lại.

"Rầm"

Hai người quay đầu lại, thấy mình đã bị nhốt lại thì hoảng hốt giật thót tim.

Rồi đột nhiên bóng người màu đen bắt đầu lao đến, nhưng chỉ có Trần Lăng là nhìn được ra hình dạng và hành động của nó, Tần Trạm lúc này vẫn chưa biết được mình đang đụng phải nguy hiểm.