Chương 19: Căn Phòng 802

Trước mắt chính là chung cư DaDa, Hai người nhấc chân đi vào bên trong, lão bảo vệ già đang ngồi thảnh thơi nhìn thấy tạo hình dị dạng của Tần Trạm thì nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng cũng không có ý định ngăn cản, một không có lý do chính đáng, hai là hắn đi cùng Trần Lăng một người thuê nhà ở khu này, ba là cũng vì nhìn hình tượng của Tần Trạm cũng không dễ chọc, chỉ dám giơ lên máy điện đàm, báo cho đồng đội chú ý, trong chung cư tiến đến một người lạ.

Bước lên cầu thang, người dân chung cư cũng nhìn thấy người lạ mặc tạp dề dính máu, hiếu kỳ đánh giá Tần Trạm, khi hai người đi ngang qua tầng 2, Trần Lăng cũng không quên chỉ cho hắn căn phòng 204 mà bà Ba đã treo cổ tự sát, lúc này ruy băng phong tỏa đã được tháo ra, chỉ có điều cửa phòng đã bị cảnh sát dán lên giấy niêm phong, đóng cửa lại, nhìn ra kín mít và u ám.

Hai người cũng không để ý nhìn nhiều, rủ nhau đi thẳng lên phòng của Trần Lăng.

Căn phòng của Trần Lăng lúc này cũng chẳng thay đổi gì từ lúc hắn rời đi, vẫn là căn phòng dài và hẹp rộng năm mươi mét vuông, bên trong là một bộ bàn ghế, nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng ngủ nhuốm màu của năm tháng, nước sơn trên trần và tường gạch chằng chịt các vết ẩm mốc, tuy nội thất trong phòng có chút cũ, nhưng vẫn được coi là sạch sẽ, làm hai người giảm đi một chút khó chịu vì ở đây có thể có quỷ.

Đặt bịch muối và gạo nếp xuống sàn nhà, Tần Trạm ngồi trên ghế thở hồng hộc, leo lên tám tầng lầu, lại còn vác theo bịch muối làm hắn tốn sức, thầm mắng cái chung cư cũ nát này không có nổi một cái thang máy dùng được, Trần Lăng thì lúc này bình chân như vại, hô hấp đều đều, dù sao sức lực của hắn cũng hơn hẳn người thường đi bộ lên cầu thang cũng không hề khó khăn.

Từ lúc đứng ở cổng chung cư, Trần Lăng đã khởi động lên linh cảm sơ cấp của mình, nhận ra đoàn sương mù hắc khí vẫn chưa có xuất hiện, mới mạnh dạn đưa Tần Trạm lên trên phòng mình.

Nghỉ ngơi ước chừng được mười phút, Tần Trạm nhìn vào điện thoại mới thấy bây giờ đã là 11 giờ trưa, đầu óc của hắn xoay chuyển, ngay lập tức đi vào trong phòng bếp lấy ra một con dao nhỏ luồn tay vào trong quần móc ra tờ giấy dầu, tiện thể đóng lại dèm cửa, không cho ánh sáng lọt vào.

Trần Lăng nhìn thấy hành động của Tần Trạm thì có chút hiếu kỳ, hắn đang định hỏi đối phương muốn làm gì thì Tần Trạm đã trả lời trước.

"Haha, bây giờ đang là giữa trưa, quỷ khí bị thái dương áp chế, ta định ngay lúc này dựa theo pháp quyết tìm cho ra nơi ẩn náu của con quỷ, tiêu diệt nó."

Không phải chờ lâu, Tần Trạm quyết định làm luôn, đợi đến tối mới bắt quỷ như trong phim kinh dị là không thể nào, chỉ có bọn đạo diễn não tàn mới nghĩ ra được cái kịch bản ngu ngốc như vậy, ban đêm diệt quỷ khác gì đưa đầu cho đồ tể chặt, quá ngu.

Hắn dựa theo thủ pháp mà mấy ngày nay học được trong sách, rạch từ ngón trỏ của mình ra một vết rách, làm ra một thủ pháp kỳ quái, miệng thì không ngừng lẩm bẩm pháp ngữ.

"Úm ba la cà na xí muội...."

Quay tay được một lúc, Tần Trạm dùng ngón trỏ của mình chỉ thẳng vào mặt giấy dầu.

Lúc này, máu từ ngón tay của hắn trào ra, chảy trên mặt giấy, tạo ra một đường thẳng dài khoảng chừng nửa phân rồi đột ngột dừng lại.

Tần Trạm thấy vậy, trong lòng cảm thấy khó hiểu, tiếp tục giữ tay trên giấy...

"Sao có thể..."

Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn bực bội bóp nát tờ giấy trên tay ném vào góc phòng, móc ra từ ngực thêm một tờ khác, tiếp tục đặt lên bàn, tay hắn lại làm ra pháp quyết như vừa rồi...

"Bộp."

Chỉ tay vào mặt giấy, lần này kết quả cũng không khác lúc trước là bao, dòng máu chảy ra từ tay vẫn chỉ là đi một đường thẳng dài nửa phân rồi dừng lại.

Nhìn thấy biểu hiện lạ của Tần Trạm, Trần Lăng có chút nghi ngờ, hỏi.

"Có chuyện gì sao?" Hắn nhìn được ra linh thể của Tần Trạm đã bắt đầu ảm đạm đi chút ít, nhìn lên trán của đối phương bắt đầu chảy ra mồ hôi hột làm cho hắn có phần lo lắng.

Tần Trạm lúc này tâm tình phiền muộn, nghe thấy Trần Lăng hỏi như vậy thì trong lòng ngũ vị tạp trần, lắc lắc cái đầu nhỏ, quay về phía đối phương giải thích.

"Tôi vừa dùng pháp quyết tên là Huyết Dẫn! nói một cách đơn giản là dùng máu của mình chỉ dẫn đến nơi chứa đựng sát khí của quỷ nhưng mà theo thông tin tôi học được trong sách, nếu máu đi được trên giấy đi được một phân thì khoảng cách giữa ta và thứ chứa quỷ khí phải là hai mươi mét a, nhưng mà bây giờ cái đường Huyết Dẫn này chỉ di chuyển được nửa phân là dừng lại nha."

Nghe thấy vậy Trần Lăng lắc đầu nói.

"Nửa phân à, nếu là vậy thì chẳng lẽ vật đó cách chúng ta rất gần hay sao ... hay là?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi cả hai đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tần Trạm lập tức đi ra ngoài phòng, quan sát căn phòng bên cạnh, Trần Lăng thì chạy ra cửa sổ của phòng mình, nhìn qua cửa sổ phòng bên cạnh, trong lòng có dự cảm.

Phòng của hắn là 801, bên phải cạnh là cầu thang bộ, chỉ có một căn phòng là 802 ở ngay kế bên, phòng này vốn là của một thanh niên tuổi tác xấp xỉ với hắn, sau gần nửa năm sống ở đây theo hắn biết thì kẻ này là một tên vô công dồi nghề, không biết tên này cả năm làm gì để kiếm sống, Trần Lăng chỉ biết thường ngày kẻ này chỉ có một việc là cắm đầu vào máy vi tính chơi game, nói chuyện và chửi nhau với đồng đội rất là to tiếng, nhiều lúc ban đêm còn khiến hắn mất ngủ, có lần còn làm cho Trần Lăng phải qua gõ cửa, nói cho đối phương "Chửi Nhau" nhỏ nhẹ một chút.

"Con mẹ mày. Đồ Ngu. Đồ óc chó. Tao xxx mẹ mày!." đó là những câu nói mà thường ngày Trần Lăng nghe được từ kẻ ở sát vách.

Lúc này Trần Lăng nhìn ra cửa sổ sau nhà của đối phương đã đóng kín, âm thầm vận dụng lên siêu thính lực, Trần Lăng không nghe ra được âm thanh nào phát ra từ phòng bên, không có âm thanh gõ phím hay bấm chuột, tiếng chửi rủa thường ngày cũng im bặm kể cả tiếng hít thở cũng không, chỉ có một âm hưởng như dòi bò trong xương phát ra và tiếng quạt tản nhiệt của máy tính vẫn chậm dãi quay.

"nhóp nhép, nhóp nhép, vù vù vù vù."

Lỗ tai của Trần Lăng lúc này giật giật liên hồi, đầu nổi lên nghi vấn, quay lại cửa phòng mình thì cũng nhìn thấy Tần Trạm cũng từ cửa đi vào, hình như hắn vừa đi ra ngoài để quan sát căn phòng 802 bên cạnh.

"Ọe, thối chết ta rồi." trên mặt Tần Trạm biểu lộ ghét bỏ, ôm lấy cái mũi mà gãi gãi.

"Có chuyện gì vậy?" Trần Lăng thấy vậy hiếu kỳ nhìn đối phương, nói.

"Con mẹ nó, ta lúc nãy cúi người xuống muốn nhìn qua khe cửa của cái phòng 802 thì đột nhiên có một mùi hôi thối của phân và nước tiểu chạy thẳng vào lỗ mũi, làm ta suýt chút nữa là nôn ra tại chỗ, thật là tởm vãi cả nhái."

Tần Trạm bực tức, hắn cảm thấy hối hận vì cúi người xuống nhòm ngó cái phòng này, trước giờ hắn chưa bao giờ ngửi qua cái mùi nào tởm như vậy a.

"Mùi hôi thối?" Trần Lăng giật mình nhớ ra điều gì, hình như xác của bà Ba cũng là do hàng xóm phát hiện vì thối quá nha, chẳng lẽ lại?.

"Đi theo ta" Hắn kéo theo Tần Trạm qua cửa phòng bên cạnh, còn không quên dắt theo con dao phay chặt thịt mới mua, cùng với bịch muối và gạo nếp.

Tần Trạm tuy có chút ghét bỏ vì mùi thối vừa rồi, nhưng nhìn thấy Trần Lăng đi ra ngoài nên hắn cũng đành bám theo xem có chuyện gì.

Đứng trước cửa căn phòng sát vách, nhìn vào cánh cửa đỏ thẫm, tâm tình của Trầm Lăng nổi lên âm trầm khó tả.