Chương 18: Hảo Hán

Đứng hình thẫn thờ một lúc, ông chủ hàng thịt nghi hoặc nhìn hắn, tự hỏi tên tiểu tử này suy nghĩ cái gì đây?. Đột nhiên Tần Trạm bắt đầu mở miệng lên tiếng, tay phải xoa lên cằm của mình.

"Ha Ha, ông chủ, thịt gà thì tạm thời ta không có cần nha, con Dao này của ngài nhìn tốt quá, ta muốn mua có được không?.

Trần Lăng nghe thấy vậy, hiểu ra Tần Trạm muốn đến đây mua đồ vật chứa sát khí, gật đầu tán thưởng tên này cũng có chút lương tâm a.

Ông chủ hàng thịt nghe vậy, cảm thấy tên tiểu tử này hình như muốn đến phá quán, giận dữ nhấc dao lên, chửi một hồi.

"Mua Dao? quán của ta bán thịt nha, muốn mua dao qua hàng Dao kéo của lão Tôn cuối chợ ấy, mua dao qua quán của ta làm gì, bệnh thần kinh.

Tần Trạm bị ông chủ hù dọa, đối phương cầm dao uy hiếp khiến hắn chịu không nổi, khí thế bị áp chế.

Ông chủ hàng thịt hình như bị Tần Trạm chọc giận, liền muốn đuổi Hắn đi, nhưng Tần Trạm vẫn quyết tâm bừng bừng, tựa như con boss phụ to lớn cục mịch này sao có thể làm khó hắn, diệt Lệ Quỷ thì cũng cần đồ nghề nha, tay trắng bắt quỷ là không tồn tại... à mà tên nhóc Hạ Vũ hình như cũng dùng tay không diệt quỷ a!.

Thế nên hắn một mực hòa hoãn nói.

"Ấy Ấy ông chủ, ý ta là muốn mua lại dao của ông a, nhìn ông dùng con dao tốt thế này thực sự làm cho ta nổi lên ham muốn sở hữu a, nếu không được ta nguyện ý bỏ ra một trăm đồng mua lại nha, chỗ tiền đó chắc hẳn phải mua được năm sáu con dao mới toanh, mối làm ăn này ngài không thiệt được đâu.

"Một trăm?."

Ông chủ cửa hàng nghe vậy thì động tâm, nhìn xuống con dao cũ của mình, chuôi gỗ của nó đều đã bắt đầu mục nát, suy nghĩ một lúc, ông ta liền gật đầu một cái.

"Tiểu tử, vậy đưa tiền đi."

Tần Trạm nghe được ông chủ đồng ý bán, ánh mắt hiện lên vui sướng, quay về phía sau, giật giật góc áo của Trần Lăng như trẻ con đòi người lớn mua quà.

"Này anh bạn, trả tiền mua đồ đi nha."

Trần Lăng nghe vậy, ngạc nhiên ngó qua xung quanh xem tên này nói chuyện với ai, mội lúc sau hắn mới nhận ra cái gì, tay hắn tự chỉ vào người mình nói.

"Ta trả tiền?, anh là người muốn mua cơ mà?"

Tầm Trạm nghe thấy vậy liền bĩu môi nói.

"Làm gì, có đạo lý như vậy, anh không thấy những người mời thầy trừ tà đều phải mua đồ cho chúng ta chỉ việc đến cúng hay sao?"

"Ta nhìn anh có lòng thành mới dẫn anh đến đây mua đồ cùng đó, nếu mà không đồng ý thì thôi vậy."

Hắn bày ra biểu lộ bực tức, quay lưng định bước đi, chuẩn bị nhấc lên bước chân thì bị Trần Lăng ngăn lại.

"Được rồi, ta bỏ tiền là được chứ gì," Trần Lăng buồn bực móc ra một trăm đồng tiền, cảm giác như mình đang là con vịt cho Tần Trạm vặt lông, nhưng nghĩ lại, muốn xong việc thì phải bỏ tiền nha, dù sao người muốn làm việc lớn thì cũng phải hy sinh chút gì đó.

Trần Lăng đưa tiền cho ông chủ hàng thịt, cầm lên con Dao mang theo nặng nề sát khí, thân đao màu nâu sẫm, phần lưỡi dao hình như được mài dũa thường xuyên nên cực kỳ sắc bén, Hắn ước lượng con dao này nếu tính từ chuôi thì phải đến 20cm, chiều rộng thì do đã được mài đi mài lại nhiều lần khiến nó đã bị ngắn đi rất nhiều, năng lực cảm nhận linh cảm của hắn phát động thì lúc này hắn cảm thấy.

Từng vết hằn màu nâu đỏ trên thân dao tỏa ra mùi vị tanh hôi của máu thịt, làn sương đen tỏa ra từ nó như thấy mồi ngon chạy thẳng đến chuôi đao, bao bọc lấy cổ tay của hắn, như thể làn sương đen kịt đó là một sinh vật có linh trí, da gà của Trần Lăng nổi lên, cảm thấy rùng mình một cái, đưa con dao cho Tần Trạm cầm, con dao này thật sự là quá sức đối với linh cảm yếu ớt của hắn.

Tần Trạm tiếp nhận con dao, nhìn thấy biểu lộ của Trần Lăng không được tốt lắm, có chút hiếu kỳ.

Trần Lăng thở hắt ra một hơi, chưa kịp trấn định tinh thần thì đột nhiên Tần Trạm tiếp tục lên tiếng.

"Ấy, ông chủ, cái tập dề của ông bán cho ta nhé."

Chủ hàng thịt khi nhìn vào tạp dề của mình, liền lập tức đồng ý.

Cuối cùng, Tần Trạm cùng ông chủ hàng thịt sau một phen "đàm phán hợp đồng", kẻ nâng ta hạ, rốt cục là bỏ ra mười đồng mua lại cái tạp dề nhuốm máu kia, cái tạp dề vốn là màu trắng, nhưng do máu thịt ám vào, đã bắt đầu ngả da một màu vàng đỏ, cùng với mùi tanh hôi nồng nặc.

Mà kẻ trả tiền, tất nhiên là Trần Lăng.

"Vừa có Dao, vừa có tạp dề nha, có hai món này rồi, sợ gì quỷ quái nữa." Tần Trạm cười nói với Trần Lăng, ông chủ hàng thịt thì lắc đầu thầm chửi hai tên tiểu tử này là đồ thần kinh.

Tần Trạm đối với cái tạp dề này càng nhìn càng thích, như là trẻ con được ba mẹ mua cho đồ chơi mới, chỉ thiếu việc cầm lấy nó mà ôm hôn.

Hai người tiếp tục mua sắm, Tần Trạm còn đi vòng quanh khu chợ thêm một lượt, tìm cho mình mấy bịch muối và gạo nếp, hắn còn muốn mua máu gà, nhưng chỗ máu này đều đã đông lại thành cục nên không thể dùng được, Trần Lăng lại tiếp tục bị vặt thêm một chút lông dê.

Họ Tần tên Trạm cứ thế đi lại ngênh ngang trên đường phố, trên người đeo tạp dề dính máu, Trần Lăng thì hông dắt theo dao phay, hai tay cầm lấy túi nylon đựng muối và gạo nếp, đều là "bảo vật", nhìn rất là khôi hài.

Hai tên này sau khi mua sắm xong suôi, bàn nhau bắt xe đến chung cư DaDa, đứng gọi xe taxi đến năm lần đều không có ai dám đỗ vào nhận khách, vì nhìn thấy cái tạp dề kinh tởm của Tần Trạm, sợ chọc phải người điên, chỉ khi hắn trốn ra sau cây để cho Trần Lăng gọi xe thì mới thấy khả quan hơn.

Một lúc sau, quả nhiên có một chiếc taxi chầm chậm đi đến, chi khi nhìn thấy Trần Lăng mở ra cửa sau, hắn liền điên cuồng lao vào bên trong, mới bắt đầu đi được, tài xế vẻ mặt đổ ra mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng ông ta nhìn qua kính chiếu hậu vì về hàng ghế sau, nhưng tất nhiên là không dám nói lời nào.

Tần Trạm vui vẻ nhàn rỗi, bảo Trần Lăng kể cho mình thông tin liên quan tới chung cư DaDa, quả nhiên để hắn nghe ra được một vài thứ.

Chung cư DaDa ngày xưa là nơi dành cho công nhân nhà máy xí nghiệp ở, gần đây xuất hiện người chết, nạn nhân là Nguyễn Thị Ba đã treo cổ tại nhà, ra thịt bị lũ mèo chính mình nuôi cắn xé trông cực kỳ dọa người, còn vài thông tin lông gà vỏ tỏi như nó đang thuộc diện cưỡng chế để đập phá, hay tình trạng trung cư xuống cấp thì hắn cũng không quan tâm lắm.

Chỉ có tài xế lúc này nghe hai người nói chuyện, da gà nổi lên từng mảng, rùng mình.

Hắn cũng rảnh tay móc ra điện thoại tra thêm thông tin, ra là truyện Bà Ba tự sát vẫn đang trong quá trình điều tra, hình như cũng chưa có kết quả, án này vẫn chưa giải quyết được, nhưng nhìn bình luận của đám dân mạng thì có thể là vì bà ấy buồn phiền vì người thân đều mất dẫn đến trầm cảm rồi nghĩ quẩn.

Xe chạy ước chừng được nửa tiếng, lão tài xế nhắc nhở hai người là đã đến nơi, cẩn thận từng li từng tý, còn chờ bọn họ ra khỏi xe mới dám báo giá.

"Đại ca ... hết mười ba đồng"

"Ừm tốt, đợi ta một chút" Trần Lăng nghe vậy, nhìn Tần Trạm, thì chợt nhớ ra mình mới là kẻ phải trả vội vàng móc tay vào túi.

Trần Lăng duỗi tay lấy tiền, chẳng may chạm phải chuôi dao khiến nó rơi xuống đất, lão tài xế nhìn thấy vậy đầu óc như bị chập mạch liền đạp mạnh chân ga, động cơ xe taxi rít gào lên một tiếng, trực tiếp chạy đi thật xa, lốp xe ma sát với mặt đường bốc lên mùi khét, chỉ còn lại Trần Lăng và Tần Trạm đứng đó nhìn theo.

"Làm Cái gì vậy?."

Trần Lăng vẻ mặt nghi hoặc, nhưng đối phương chủ động bỏ đi... tiện nghi như vậy không chiếm thì không phải hảo hán nha, hai người âm thầm thoải mái ngồi một chuyến xe miễn phí.