Chương 12: Tiền

"Hừm, có bốn tên sao?." Trần Lăng sở dĩ biết được trong xe có bốn người vì tai của hắn lúc này ngoài việc nghe được một tên đang gọi điện thoại, còn nghe ra có ba hơi thở trầm ổn của đàn ông ở trong xe, ngoài ra còn có thêm một hơi thở khá là yếu ớt, giường như người này đã bị đánh thuốc mê, có thể đó chính là cô gái bị bắt cóc mà đám người này nói đến.

Hắn Lấy ra chiếc khẩu trang, đeo lên mặt, cởi bỏ bộ đồng phục bảo vệ quán rượu, ném vào trong bụi cỏ, Trần Lăng bẻ tay khởi động rồi từ từ đi đến chiếc SUV.

Trần Lăng vốn cũng không phải là anh hùng, nhưng thấy việc trái tai gai mắt mà lắc đầu bước đi thì khác nào những kẻ xấu xa kia, vậy nên hắn quyết định làm chuyện tốt.

Tên vừa gọi điện thoại nếu nhìn kỹ có thể thấy trên mặt hắn có một vết sẹo, hắn đang hớn hở cất điện thoại vào trong túi, tay phải thì đang mò mẫm vào ổ khóa để khởi động xe, thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gõ tay vào cửa kính bên cạnh mình.

"cộc cộc"

Tên mặt sẹo kia ngạc nhiên giật thót mình, quay mặt lại thì thấy một tên thanh niên đeo khẩu trang, ánh mắt toát lên ý cười, vịn tay lên trần xe, mặt sẹo thấy vậy, đang định hạ kính xuống chửi thì đột nhiên thanh niên kia giơ lên nắm đấm của mình.

"Rầm"

Chưa kịp làm gì thì hắn đã bị quả đấm của Trần Lăng xuyên thấu qua cửa kính đập vào mặt, mảnh kính từ tay Trần Lăng văng vào mặt hắn tạo thêm cho hắn một vết sẹo cực kỳ dài.

Tên này khi bị dính một đấm của Trần Lăng, cảm giác như bị chùy sắt đập vào mặt, răng môi lẫn lộn, còn không kịp cảm nhận cảm giác đau đớn truyền đến, đã thấy đầu đầy sao trời, bất tỉnh nhân sự, ngay lập tức bị Trần Lăng dùng một tay từ trong xe ném ra bên ngoài, giật đứt cả dây an toàn, thân hình nặng nề của hắn chạm vào cánh cửa, kéo sập cả cánh cửa của chiếc SUV

Ba tên còn lại thì chưa kịp nhận biết chuyện gì vừa sảy ra, thì Trần Lăng đã nhanh như điện nhảy vào trong xe, quyền đấm cước đá, ba tên còn lại bị đánh bất ngờ, cộng thêm khí lực của Trần Lăng quá là khủng bố, chưa đến một hơi thở thì chân tay mặt mũi của đám người này đã bị đánh gãy, cả đời sau nếu không được chạy chữa tốt thì chắc chắn không thể làm chuyện xấu nữa.

Trần Lăng lặng lẽ mở ra cửa xe, ném từng tên bắc cóc xuống mặt đất bẩn thỉu, rồi Hắn lại đi vào trong xe để kiểm tra, phát hiện người bị hại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, bên cạnh là một cái túi sách đã bị lật tung lên, Trần Lăng nhìn thấy trong đó có một chiếc điện thoại đắt tiền đang bị tắt nguồn.

Trần Lăng cẩn thận kiểm tra thân thể của cô gái, nhìn ra cô ta không có vấn đề gì, có lẽ là bị đánh thuốc mê nên bây giờ đã ngủ, Hắn phải công nhận, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên hắn ở cạnh một cô gái gần đến vậy, mà cô gái này lại còn rất xinh đẹp, mùi hương cơ thể của nàng làm cho mũi hắn hơi bị kích thích một chút, hơi thở của nàng khá là yếu ớt, đôi lông mày thì đang nhíu lại, dường như tinh thần của nàng đang chống chọi lại tác dụng của thuốc mê.

Khịt mũi lắc đầu, Trần Lăng cầm lên chiếc điện thoại đắt tiền, mở lên nguồn của nó.

Nguồn vừa được mở lên thì ngay lập tức có một cuộc điện thoại đánh tới, Trần Lăng nhẹ nhàng ấn nghe, thì âm thanh hốt hoảng của một cô gái gọi đến.

"Thiểm Tuyết, cậu đang ở chỗ nào?, sao mình gọi hoài mà cậu không nghe máy, cậu đang ở đâu mình ra đón" Âm thanh đầu bên kia có chút hốt hoảng

Trần Lăng trầm ngâm một lúc, hắn liền sửa lại một giọng khàn khàn nói với đầu dây bên kia.

"Bạn của cô bị bắt cóc rồi" Trần Lăng trả lời rứt khoát.

"Anh là ai?, anh muốn gì" nghe đến giọng nói của Trần Lăng, cô gái có chút hốt hoảng nói.

"À, có mấy tên bắt cóc, đột nhiên bị tôi bắt gặp nên đã ra tay sử lý rồi, tôi bây giờ cũng bận về nhà nên để nàng trong chiếc SUV màu đen đỗ tại ngõ 12 ở cạnh công viên trung tâm nha, nàng hình như bị đánh thuốc mê đó" Trần Lăng khàn khàn nói lại.

"Anh chờ ở đấy nhé, tôi đến ngay" đầu dây bên kia vội vàng nói, Trần Lăng nghe ra có cả tiếng xe hơi đang khởi động.

Hắn liền vội vàng nói.

"Không được, tôi còn đang rất bận đây, 1000 trong ví của cô ấy, tôi lấy coi như là thù lao nha, chào tạm biệt và không cần gặp lại" Trần Lăng cười cười, tắt máy.

"Không được, anh kia" Bảo Lam hét lên, chưa kịp nói thêm gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy, gọi lại cũng chẳng có ai nghe, nàng đành lắc đầu đạp chân ga, phóng hết ga, đi đến công viên trung tâm.

Trần Lăng ngay lúc này đã lấy 1000 từ trong túi sách của cô gái, hắn tiện thể còn lục lọi ví của đám bắt cóc, lấy ra được thêm 900 đồng tổng cộng là được 1900, bằng hắn đi làm ba tháng, Trần Lăng hí hửng, không ngờ kiếm tiền lại dễ như vậy, Trần Lăng cẩn thận lấy ra áo khoác ở ghế khoác lên người che lại cho cô nàng trong xe cẩn thận, đóng lại cửa xe, Trần Lăng trốn ở trong bụi cỏ gần công viên mà nhìn ngó, sợ có chuyện gì không hay sảy ra.

Quả nhiên chỉ tầm mười phút sau, một chiếc xe hơi nhanh chóng xuất hiện, nhìn ra vô cùng đắt tiền, giá trị phải đến mấy trăm ngàn, dừng lại ở ngay gần chiếc xe SUV.

Xe hơi dừng lại, mở cửa xe xuống, Trần Lăng nhìn ra là một cô gái trạc tuổi cô gái bị ngất kia, tóc ngắn, thân hình khỏe khoắn, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm vào.

Hắn còn phát hiện cũng có thêm một người thanh niên cũng bước xuống, phong thái nghiêm nghị có phần già dặn, ẩn sau lớp áo ngoài là một khối cơ bắp rắn chắc, khi mới bước xuống xe đã đánh giá toàn bộ tình hình xung quanh, nếu có người xung quanh đứng ở gần thì chắc chắn sẽ bị người này phát hiện ra vị trí, nhưng đáng tiếc là Trần Lăng lúc này đã trốn trong bụi cỏ.

"Tên này, rất mạnh a" Trần Lăng nhìn ra hai người nầy đều không phải tầm thường, tấm tắc khen.

Quan sát xung quanh một lúc, cô gái và người thanh niên kia liền mở ra cửa xe SUV, hốt hoảng khi nhìn thấy cô gái đang bị ngất.

"Thiểm Tuyết, Thiểm Tuyết, cậu không sao chứ, mình là Bảo Lam đây" Bảo Lam không ngừng lay tỉnh cô gái, khuôn mặt lo lắng cho bạn mình.

"Em ấy bị đánh thuốc mê, nhìn quần áo thì không bị xâm hại, thật may cho em ấy là có cao thủ ra tay giúp đỡ" người thanh niên kia vừa nói vừa nhìn đến đám bắt cóc đang nằm la liệt dưới mặt đất, từng tên dường như là bị đánh tàn phế, thậm chí một bên cửa xe còn bị gỡ xuống, đích thị là một cao thủ đã ra tay.

"Cao thủ sao? nếu so với anh thì như thế nào ạ?" Bảo Lam quay đầu lại, hỏi

"Có thể là ngang sức, có thể là hơn, anh cũng không biết được, chỉ khi đánh nhau thật sự thì mới biết nha" Thanh niên kia cười nói.

"Em vừa kiểm tra túi xách của Thiểm Tuyết, hình như nàng bị lấy hết tiền rồi, tên kia chắc cũng không phải kẻ tốt lành gì, lấy tiền của người khác là phạm pháp nha, e mà gặp được thì phải cho hắn ngồi trại giam" Bảo Lam vừa kiểm tra túi sách vừa bực mình nói.

Nghe Bảo Lam nói vậy, người thanh niên cảm thấy em của mình có hơi khắt khe, hắn nhẹ nhàng khuyên bảo.

"Thôi nha, người ta dù sao cũng có lòng hiệp nghĩa giúp đỡ, mà nhìn lực lượng thế này, chắc hẳn cũng là người võ lâm, đụng phải bọn họ cũng khá là rắc rối nha, mà nếu hắn không ra tay thì không biết Thiểm Tuyết sẽ bị hại thế nào, nếu anh gặp hắn thì còn đưa thêm tiền ấy chứ".

Trần Lăng lúc này vẫn còn núp trong bụi cỏ, nghe thấy thanh niên kia muốn cho mình thêm tiền, không nhịn được muốn đi ra xin thêm a.

Nhưng khi nhìn vào con cọp cái tóc ngắn kia thì lại rụt cổ vào, vứt cái suy nghĩ ấy ra sau đầu.