Chương 13: Bảo Lam

"Nhưng mà như thế vẫn là vi phạm pháp luật a, à em có ý này" Bảo Lam đang phàn nàn thì bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, ánh mắt của nàng sáng lên, tiến đến bên cạnh Bảo Minh Đạt, thì thầm.

Trần Lăng tuy rằng đang ở khoảng cách khá là xa, nhưng cũng nghe được đại khái, còn nhận ra được vài tình tiết khá là máu chó.

Cô gái tên Bảo Lam, hình như muốn mai mối cho anh chàng Bảo Minh Đạt cùng với cô gái tên Thiểm Tuyết kia, họ bàn nhau lấy 1000 đồng đã bị Trần Lăng lấy mất, đưa trở lại túi sách cho cô gái, rồi nói là Bảo Minh Đạt đã ra tay ngăn chặn được bọn bắt cóc, cứu được Thiểm Tuyết, tạo ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Nghe được tình tiết máu chó và không não như vậy, Trần Lăng chỉ biết cười cười lắc đầu, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt "Thật là vô liêm sỉ a"

Trong lòng thầm nghĩ cô nàng Bảo Lam này đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình ba xu rồi.

"Không được, nếu Thiểm Tuyết biết được không phải do anh làm thì anh nào có còn mặt mũi nhìn em ấy, chuyện này em đừng có nói tới," Bảo Minh Đạt mặt đỏ lên, không thèm để ý đến Bảo Lam, quay mặt đi chỗ khác.

"Anh không dám làm thì để em" Bảo Lam che miệng cười cười, từ trong xe hơi của mình lấy ra 1000 đồng trong ví, cẩn thận nhét vào trong túi xách của Thiểm Tuyết, rồi nhẹ nhàng bế nàng về xe của mình, nhân tiện gọi điện thoại báo cảnh sát.

Thanh niên tên Bảo Minh Đạt đứng nhìn em gái của mình tự tiện chủ trì, trong lòng cũng muốn từ chối, nhưng trong thâm tâm ngầm ủng hộ a, dù sao da mặt của hắn mỏng, tự tay làm thì không được, chỉ trực chờ có người đưa đẩy mà thôi.

Trần Lăng thì thầm tấm tắc, người có tiền đúng là làm việc rất rứt khoát nha.

Bảo Lam đánh điện thoại, tầm mười mấy giây sau thì đầu dây bên kia của cảnh sát bắt đầu nhấc máy.

"Alo, Bảo Lam hả, sao cháu lại gọi vào giờ này thế, không định để cho chú ngủ sao, Đầu dây bên kia là giọng nói của một người trung niên, nghe ra có phần ngái ngủ, ngữ khí hình như không phải là cảnh sát nghe điện thoại của người dân, mà là hai người quen biết nói chuyện với nhau.

"alo chú Sơn ạ, cháu có việc gấp ạ, Thiểm Tuyết bị kẻ xấu bắt cóc, cháu với anh Đạt chặn đường chặn bắt được bọn chúng rồi ạ, chú đưa anh em đến giúp bọn cháu dẫn bọn chúng về đồn với ạ"

Người trung niên kia còn đang ngái ngủ, khi nghe đến chuyện như vậy thì ngồi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc lên quần áo, khi đã bận lên bộ đồng phục cảnh sát, có thể nhận ra đây là một thân ảnh quen thuộc mà Trần Lăng quen biết.

Đó là cảnh quan Lưu Thanh Sơn, người mà Trần Lăng đã chơi đểu, khiến ông ta phải âu yếm cái thùng rác ở chung cư DADA.

Chỉ sau mười phút, tiếng còi hú của đội cảnh sát hình sự Thành phố Long Hải kêu lên inh ỏi, xóa đi màn đêm tĩnh mịch.

Mặc dù đứng ở rất xa, Trần Lăng cũng nghe thấy được tiếng còi xe cảnh sát, Làm cho Hắn cảm thấy khá là điếc tai nhức óc, canh lúc đám người không để ý, tặc lưỡi lẩn tránh, chuồn vào công viên, đắp lên chăn mỏng che đi thân thể, ngủ một giấc.

Khi đến hiện trường, sau khi nghe Bảo Lam và Bảo Minh Sơn kể tình hình một lượt, cảnh quan Lưu Thanh Sơn liền cho đồng đội phong tỏa hiện trường, lúc này ông ta có nhìn qua công viên một lượt, Còn Bảo Lam thì bàn giao cho Bảo Minh Đạt đưa Thiểm Tuyết đến bệnh viện, còn mình ở lại lo một chút việc.

Bảo Minh Đạt nghe vậy thì gật đầu, đi vào trong xe, đến bệnh viện Long Hải.

Lưu Thanh Sơn đi qua công viên nhìn một lượt thì phát hiện có thân ảnh một người đang ngủ trên băng ghế đá ở giữa công viên, cả thân trùm lên chăn mỏng, cảm thấy có chút hiếu kỳ, liền tiến lại gần, lật lên lớp chăn mỏng.

Kẻ đang ngủ có ai khác ngoài Trần Lăng.

Hắn cảm giác như có người đang tiến đến, thân hình cứng đờ như tượng, nín thở cầu mong người kia bỏ qua hắn.

Nhưng sự thực là mọi chuyện đều không như hắn mong muốn, một bàn tay trung niên thô ráp túm lấy chăn của hắn, lật lên.

Đang ngủ thì bị lật chăn, Trần Lăng nổi nóng mắng, "Con mẹ thằng nào quấy tao vậy" âm thanh kêu cha gọi mẹ.

Khi hắn nhìn thấy thân ảnh đứng trước người mình là cảnh quan Lưu Thanh Sơn thì giật mình che miệng nói

"Úi, Lưu cảnh quan, ngài cũng ra đây ngủ sao?"

Lưu Thanh Sơn lúc mở chăn ra, nhìn thấy Trần Lăng thì có hơi giật mình, chưa biết phải nói gì thì đã bị hắn chửi làm cho nhức cả trứng, trán đã bắt đầu nổi lên gân xanh, hắn liền quát.

"Lăng người rừng, mày làm gì ở chỗ này, nói."

Nghe thấy bị quát, Trần Lăng cảm thấy hơi bực, cảm thấy con hàng này thật là phiền, phủi đít đứng dậy nói

"A, Lưu cảnh quan, làm cảnh sát thật là oai phong a, tôi ngủ chỗ nào còn cần gặp ông để trình báo?"

Nghe thấy âm thanh to tiếng từ đằng xa Bảo Lam cũng thấy hiếu kỳ, đi lại gần chỗ của hai người mà hỏi thăm.

"Có chuyện gì ở đây vậy"

Nghe thấy Bảo Lam hỏi, Lưu Thanh Sơn nghiêm nghị nói "Bảo Lam, cháu mới tới nên không biết, kẻ này tên là Trần Lăng, lai lịch bất minh, nghi vấn là phần tử nguy hiểm, hôm nay hắn xuất hiện ở đây rất đáng nghi a."

Trần Lăng nghe thấy vậy thì trong lòng buồn bực, định phản bác gì đó, nhìn qua Bảo Lam.

Chưa nhìn thì thôi, khi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Lam, làm hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú, lúc nãy chỉ có nhìn từ xa, cộng thêm đèn đường còn lập lòe nhìn không rõ, nay đứng gần mới thấy cô nàng tên Bảo Lam này đúng là hồng nhan họa thủy a, xinh đẹp chẳng kém cô gái bị chuốc thuốc mê kia.

Khuôn mặt trái xoan lạnh lùng có một chút nghiêm nghị, da trắng, ngực khủng, eo thon, đúng là cực phẩm a.

Nhưng hắn cũng không quên nói.

"UI, ui Lưu cảnh quan, ta là người dân lương thiện a, làm việc chăm chỉ không kể ngày đêm xây dựng đất nước, con người ta tuy chẳng có gì ngoài đẹp trai và tốt bụng, thì ông cũng không nói xấu ta như vậy a."

Rồi hắn quay về phía Bảo Lam nói tiếp

"Mỹ nữ, cô có thể cho ta số điện thoại không, ta mấy ngày hôm nay đột nhiên thấy hứng thú đến luật pháp nha, hai ta trao đổi số điện thoại, tiện thể trao đổi kinh nghiệm nha"

Lưu Thanh Sơn nghe thấy vậy, cảm giác như con hàng này đang mời gọi ông ta sử dụng 18 bộ quyền pháp của cảnh sát, hai bàn tay của ông ta nắm chặt, như muốn động thủ.

Nhưng Bảo Lam vốn lạnh lùng đứng cạnh quan sát Trần Lăng, bỗng nhiên lên tiếng.

"Anh, ban đêm không ngủ ở nhà, ra đây ngủ làm gì, muốn hòa mình vào thiên nhiên sao?"

Trần Lăng nghe thấy mỹ nữ hỏi như vậy, hơi cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn gãi đầu nói.

"không có a, nhưng ta muốn về cũng không được nha, ở chung cư của ta dạo này hay có những thứ quỷ quái, làm cho ta cảm thấy không an toàn a"

"Quỷ quái?, ý mày là gì" Lưu Thanh Sơn nghe thấy vậy ngạc nhiên hỏi.

Trần Lăng liền giơ tay lên thành trảo, khuôn mặt dữ tợn nói cho hai người biết.

"Là oan hồn của Bà Ba a, cái người mà mấy hôm trước treo cổ chết đó, tôi nhìn thấy bà ấy lang thang ở tầng tám chung cư a, lúc đó tôi sợ quá, không dám quay về luôn rồi"

Bảo Lam như nghe phải truyện hoang đường nhất trần đời, cộng thêm cử chỉ của Trần Lăng, làm nàng buộc miệng cười một tiếng nói.

"Oan hồn?, anh có bị ngốc không vậy?, thời đại nào rồi mà còn tin vào ma quỷ, mà nếu thật sự như có, tại sao anh phải sợ, người chết là không hại người vô tội nha, hay là?" Bảo Lam nghi hoặc, nhíu mày lại hỏi.

"Hu Hu điều ta nói là sự thật nha, tôi và bà Ba không thù không oán, nhưng mà ai lại muốn ngủ lại một nơi có quỷ a, cho tiền ta cũng không dám a." Trần Lăng khóc không ra nước mắt nói.

Lưu Thanh Sơn và Bảo Lam nghe thấy vậy thì hai mặt nhìn nhau không biết nói gì, dù sao lý do hắn ngủ ở đây tuy vô lý nhưng cũng hợp lý quá đi, đành mặc kệ cho Trần Lăng ngủ tiếp.

Lưu Thanh Sơn thì nhức cả trứng, quay về hiện trường chỉ đạo đám cảnh sát, bắt giữ người phạm tội, còn Bảo Lam thì vẫn đứng lại nhìn Trần Lăng.