Chương 88: Hành quân đến Hồ Cửu Long.
Kiều Kiều trở về, lực lượng vương quốc Hắc Lang đã tề tựu đủ. Chuẩn bị hành quân tiến Hồ Cửu Long, nơi mà Trung sẽ xây dựng kinh đô Hắc Lang ở đó.
Thời khắc hào hùng khi binh sĩ được tập hợp đầy đủ, dân chúng trong thành hò hét. Nhiều người đi ngang qua cũng phải nán lại để xem.
Thái Nguyên Sâm Lâm, Vĩnh Hằng Sâm Lâm, hiện tại mối nguy hiểm đã không còn sau đợt càng quét diện rộng của các Nữ Vương, Tướng Quân. Cho nên khi cùng nhau rời khỏi thành Hắc Lang thì cũng không có gì ảnh hưởng.
Dẫn đầu là Đinh Chí Trung, Quốc Vương Hắc Lang. Cưỡi trên mình một con hắc mã tên là Ma Diễm Thú, nhìn rất khủng bố. Mặc một bộ Thiên Nhục Y màu đen tuyền. Nhìn rất ngầu và soái khí.
Đôi lúc còn cố tình nói lớn cho mọi người nghe thấy giọng của mình.
Không biết những người khác nghĩ sao chứ mấy nữ tử đi sau hắn ai nấy đều đỏ mặt. Có lẽ là do giọng nói nam tính chăng? Hay là hắn trêu ghẹo người khác?
Lúc đó ta ở xa quá không nghe thấy rõ a…
Theo sau là 2 nữ vương điện hạ, một người băng lạnh một người thuỷ tuyền ôn nhu, nhưng khí tức họ tỏ ra lại không hề tầm thường chút nào. Chưa kể cưỡi lên lưng mình hai con bạch mã, nhưng cũng vì chúng mà làm giảm đi vẻ đẹp tựa tiên tử của họ.
Hai con bạch mã này cũng được đem vào tu luyện thất, làm thú cưỡi chuyên biệt cho hai nữ vương, cho nên gân guốc, khuôn mặt cũng hoá nên hung dữ, xấu xí.
Có lẽ sau này phải kiếm Ôn Nhu Thú gắn trên lưng hai con ngựa này mới hi vọng chúng trở nên đáng yêu, đẹp đẽ được.
Đi bên ngoài hàng cách xa hai Nữ Vương một chút đó chính là Nam Vương Trương Văn Việt. Hắn một bộ y phục khoả thân ngồi hiền ngang trên lưng Hùng Quang Ảnh. Con gấu này đã lớn thêm một chút, có lẽ triệu rồi thuật của Việt đã tăng lên.
Nhưng hình như hắn đang bị ai đó giận dỗi, nên chỉ biết ngậm ngùi để hai dòng lệ lăn dài trên má.
Tiếp sau đó là Nội Tổng Quản và Triệu Vân Lạc, cùng các Tướng Quân. Tuy cũng rất ngầu, rất đẹp nhưng so với các vương của họ còn kém xa một bậc.
Chưa hết, theo sau đoàn quân này còn có một người. Đó chính là Chu Mỹ Nhan.
Không biết làm bằng cách nào mà nàng có thể đi lại trên không trung.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy dưới chân nàng có tơ nhện tinh khiết, chắc chắn.
….
Trên đường đi qua lãnh địa của vương quốc Hắc Lang, các thành chủ đều nghênh đoán rất nhiệt tình. Nhưng để đẩy nhanh tiến độ, tốt nhất là vẫn hành quân rồi cắm trại.
Nghe Kiều Kiều nói, sâu 100 dặm sâu trong Thái Nguyên Sâm Lâm có dấu hiệu của lãnh địa loại Thổ Dực. Đây là sau khi Kiều Kiều tra sách Hung Thú rõ ràng rồi mới nói.
Tiến vào ranh giới vương quốc Murad, quân đội của Trung bị chặn lại. Các binh sĩ ở đây rất sợ hãi khi thấy lực lượng hùng hậu như vậy, nhưng lệnh là lệnh.
Nhờ đưa giấy thông hành, cho nên quân đội của Trung dễ dàng thông qua.
Tuy nhiên quân đội của vương quốc Murad cũng phải có chút phòng bị.
Tự dưng đâu ra một đội quân hùng mạnh tiến vào lãnh thổ.
Điều này gây cho dân chúng trước vốn thuộc vương quốc Gildur nay là thần dân vương quốc Murad sợ càng thêm sợ.
Quốc Sư Murad trước tình hình như vậy, đích thân đi đón Quốc Vương Hắc Lang. Viện cớ chủ nhà tiếp đãi, nhưng thực tế là nhanh cho đoàn quân này đi qua lãnh địa một cách nhanh chóng. Bớt tạo cho dân chúng nỗi sợ đêm dài lắm mộng.
Mấy ngày trời cuối cùng cũng đã đến được hồ Cửu Long.
“ Nếu Quốc Sư đã đến đây rồi, ta sẽ cho ngài chứng kiển cảnh tượng hùng vĩ chuẩn bị hiện ra vậy.”
“ Quốc Vương, ngài định biểu diễn đi bộ ra giữa hồ ư?” Quốc Sư châm biếm. Hắn luôn cho rằng mình là một kẻ thông minh bậc nhất. Tuy nhiên không phải vì thế mà hắn tự phụ. Điều mà hắn trằn trọc mãi vẫn không phát hiện ra lợi ích của Hồ Cửu Long thì làm gì có ai đủ khả năng.
Ngày xưa Quốc Vương Lumbur chủ động mời hắn về phò tá nhưng hắn từ chối khôn khéo. Khiến cho Quốc Vương Lumbur tuy tức giận nhưng không thể giết hắn.
Vừa nói mà hắn cứ vuốt vuốt chòm râu khiến mọi người xung quanh rất gai mắt.
Nhất là Vân Tấn, hắn đã muốn đơm cho lão già này vài phát rồi.
“ Ô, không ngờ Quốc Sư lại có sở thích xem nam nhân biểu diễn a.” Trung trưng ra bộ mặc ngạc nhiên, tư thế có một chút gì đó tránh xa, giọng điệu la toán lên.
“ Ngài…” Nói không ra chữ, lão quốc sư tức ói máu.
Mọi người xung quanh bật cười, nhưng chỉ đành bụm miệng. Dù gì người ta cũng là người có tuổi, lại có địa vị không tầm thường.
Bùi Chính Cương hắn cũng ở đó. Bản thân hắn chính xác đã xem xét rất nhiều điều thần kì tại Hắc Lang Thành. Chưa kể một cao thủ cấp 5 hắn vừa chiêu mộ được lại chẳng hiểu vì sao mất tích. Hắn cũng nghi ngờ rằng đã bị thủ tiêu nhưng không dám nói ra.
Vì vậy mà Bùi Chính Cương hắn tin chắc, chuẩn bị sẽ có một kỳ tích xảy ra, bản thân cũng có chút mong chờ.
Trung bước về phía trước đứng trước mặt hồ, chuẩn bị thao tác với hệ thống, xây dựng kinh đô.
Mắt hắn nhắm lại định thần, như một cái Flycam đang ở trên không trung chiếu gọi xuống mặt hồ. Liếc qua còn thấy đoàn người đông đảo đang chứng kiến.
“ Kinh Đô có diện tích nhỏ hơn mặt hồ, không thể xây dựng…đang tính toán”
“…”
Hệ thống à, đừng làm ta bẽ mặt nha.
“ Đã tính toán xong, hệ thống sẽ tự động tăng thêm diện tích kinh đô sao cho phù hợp với mặt hồ. Quốc Vương có đồng ý không?”
Có.
“ Đã tính toán xong, Quốc Vương phải bỏ ra 100000 quân huy để xây dựng 4 cái cầu lớn nối từ kinh đô đến đất liền. Có đồng ý không?”
Có.
“ Đã tính toán xong, phát hiện bờ hồ có bờ khá không chắc chắn, Quốc Vương có đồng ý nâng cấp đê không?”
Có.
“ Khấu trừ 50000 quân huy.”
Sao ngươi không hỏi ta giá cả. Huhu.
“Phát hiện Kỳ Tích Truyền Thuyết dưới đáy hồ. Có muốn xây dựng đường đi đến đó không?”
Có.
Tất nhiên là có rồi, hahahhaha, kỳ tích truyền thuyết nha.
“ Không đủ quân huy, phạt Quốc Vương 1000 quân huy vì cung cấp sai thông tin.”
“….”
Vậy là dưới đáy hồ có một thứ rất lợi hại sao?
Sau khi đã thiết lập xong, hình thái mới của kinh đô đã được thay đổi.
Sau khi đã chọn đúng vị trí, Trung bắt đầu chọn đồng ý.
Rời khỏi con mắt Flycam, Trung mở mắt ra cùng mọi người chứng kiến kì tích.
Nhưng tự nhiên mọi người đều thất thố, mắt chứ A, mồm chữ O, khi một ánh sáng xuất hiện giữa hồ, làm chói mắt người xem.
Mà sau khi ổn định lại thì Kinh Đô Hắc Lang đã xuất hiện từ đó bao giờ.
Trong phút chốc, bọn họ nín thở lắng nghe nhịp tim đập. Có phải mình đang mơ phải không?
Mấy Kiến Trúc Sư đâu, lý giải giúp ta? Thế này là đẳng cấp gì?
Ai đó, ai đó chứng minh cho ta với.
Trong khi mọi người đủ thứ cảm xúc lẫn lộn thì tại đây có một người đầy tiến nuối. Chính là Lão Quốc Sư vương quốc Murad.
Lẽ nào có kết giới? Chỉ có kết giới mới có thể ẩn đi được một kiến trúc đồ sộ như thế này.
Nhìn cái cầu trước mắt đi, thiết kế tinh xảo, rộng rãi như đang mời gọi bước đến cổng thành.
Là ta đã sai sao, nếu như ta biết được bí mật đó, thì thứ này đã thuộc về Murad rồi.
Thần kinh bất ổn, Lão quốc sư choáng ngợp đành ngất đi.
Còn những người khác bắt đầu đi chiêm ngưỡng Kinh Đô Hắc Lang.
Tất nhiên là không có một người nào thuộc vương quốc Murad được bước vào.
….