Chương 87: Đột phá 6 sao.
Mỗi lần nhớ lại lúc đốt phá 6 sao ở Tu Luyện Thất, Trung lại cảm thấy rùng mình.
Mức độ tối đa hắn đã có thể đạt đến 10h rồi, nhưng vì để đột phá vượt mức giới hạn cơ thể, buộc phải tăng thêm giờ. Vì vậy mà hắn cài đặt 12h.
Nửa ngày trời hắn miệt mài trong tu luyện thất.
Ngay cái mốc 10h cũng đã làm hắn điên cuồng, linh khí thoái trào rồi lại nhập thân, quyết đem thân thể hắn như một cái bình lọc khí.
Mỗi lần đau đớn như vậy, để cố ép bản thân quên đi thì hắn lại sử dụng đến những kỹ năng của mình. Điên cuồng vung chém.
Một chém sang ngang! Ầm!
Một chém bổ dọc! Ầm!
Xoáy tròn!
Rồi lại vừa chạy vừa chém!
Nhìn hắn trong khoảnh khắc đó giống một kẻ bị lạc vào quân địch, xung quanh đầy ắp người.
Tất cả kỹ năng đều sử dụng, riêng chỉ có một kỹ năng là hắn để dành cho giờ phút quyết định. Đó chính là Nhiệt Huyết Sôi Trào!
Bấy giờ kỹ năng này đã đạt cấp độ 2, bản thân hắn có thể duy trì cực hạn 20 phút.
Nếu hoá giải kỹ năng sớm nhường nào, cơ thể sẽ bớt suy kiệt nhường nấy.
Bắt đầu từ lúc 10 giờ đến 12 giờ chính là thời khắc quyết định. Hắn không hề hay biết rằng 2 giờ sau đó sẽ làm cơ thể hắn thành như thế nào, nhưng nếu không thử thì làm sao biết.
Linh Khí Lôi Ám ngày càng dày đặt hơn, khiên cơ thể máu me đầy mình kia khó khăn hấp thụ.
Mỗi lần xông vào các lỗ chân lông khiến cho nó phình to ra, sau một hồi lưu chuyển trong cơ thể lại chui ra từ những lỗ chân lông đó, mang theo huyết nhục.
Đã qua 1 giờ trong thời khắc sinh tử.
Ý chí của hắn đang dần dần biến mất. Bản thân hắn đã không thể vung ra nỗi một chiêu nào nữa.
Mình đang ở đâu đây?
Sau thẳm trong tiềm thức, Trung thấy hắn đang lơ lửng ở một cái không gian trắng xoá, trắng đến không thể thấy bất cứ một thứ màu gì khác.
À không! Hắn vẫn có thể thấy được thân thể hắn khi hắn cuối xuống nhìn.
Trung bước đi tới, nhưng dù bước bao nhiêu đi nữa thì khoảng cách trắng xoá vẫn cố định không đổi.
Hắn thử dùng mấy kỹ năng của mình nhưng đều không phát ra lực.
Ta đang ở đâu đây, có ai không?
Trung hét trong vô vọng, sau đó khi mà bản thân đã rầu rỉ, bất lực. Hắn bắt đầu nghĩ đến cha mẹ, tim hắn lại đau nhói.
Mình chết ở đây rồi cha mẹ phải làm sao?
Hình ảnh ngày thơ bé liên tục hiện hữu trong đầu.
Nhớ cái thời còn bé, gia đình hắn đi xa quê hương làm việc. Tuy nhà nghèo nhưng mỗi lần hắn xin tiền ăn kem thì cha mẹ lại không tiếc đồng nào. Một ngày ăn đến gần 10 cây kem.
Bước đi trên con đường nhỏ, hắn hồn nhiên sau những khổ cực của cha mẹ.
Có lần, trong tay mẹ hắn chỉ còn mấy đồng, nhưng đêm đó lại có buổi ca nhạc, diễn xiếc.
Đối với một đứa trẻ làm sao mà tránh được cám dỗ đó. Thế là hắn xin mẹ. Tất nhiên mẹ hắn phải đáp ứng cho con trai bé bỏng. Mượn tiền hàng xóm để thoả mãn cơn tò mò của hắn. Hắn biết đấy, sau này lớn lên hắn vẫn nghĩ lại những ngày bé. Nhưng hiện tại bây giờ hắn cảm thấy đau đến thắt tim.
Và rồi hắn nhớ đến những lỗi lầm của hắn,…
Ba, mẹ, con xin lỗi.
Hắn thu mình lại trong khoảng không trắng tinh đó, nước mắt ứa ra. Cơ thể đã rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ đi, nhưng những ý thức còn cha mẹ đã kéo hắn còn tỉnh một chút. Nhưng rồi hắn cũng phải nhắm mắt, những hình ảnh ngày xưa còn rất ít.
Một lúc sau không còn nghe thấy tiếc nấc của hắn nữa.
Không!
Trung vội mở mắt ra, hắn thấy mình thật tồi tệ, bản thân chưa bao giờ cố gắng một cách hết mình. Mà điều tận sâu trong tiềm thức của hắn chính là báo hiếu cha mẹ.
Tiền? Nhà? Như vậy đã đủ rồi sao?
Không, không! Chưa đủ. Hắn chưa mang lại nhiều nụ cười cho họ.
Mà nếu như bây giờ mình chết chỉ càng làm cho ba mẹ đau lòng hơn mà thôi.
Ta không muốn!
Ta không muốn!
TA! KHÔNG! MUỐN!
Không gian trắng xung quanh bị phá vở nhưng những mảnh kính bể. Trung lấy lại được ý thức, nhưng cơ thể lại đau đớn, bất lực vô cùng.
Nhiệt Huyết Sôi Trào!
Linh khí xung quanh từ nhiên dao động tác loạn mà cơ thể của hắn cũng phát ra một vòng linh khí nồng đậm, không ngừng di chuyển xung quanh.
Vì quá đau đớn, miệng cứ liên tục hét to, gầm lên, tay chân không ngừng cử động.
Thời gian chỉ còn 10 phút nữa là kết thúc. Nhưng mắt hắn đã không thể nhìn thấy rõ nữa rồi, vả lại cũng không có hơi sức đâu mà nhìn.
Cứ liên tục gầm như vậy cho đến khi cổ họng bị nứt toát ra. Huyết nhục cứ thể mà văng ra. Nhưng ngay lúc đó cơ thể đột nhiên tự làm lành nhanh chóng, như muốn thay da đổi thịt.
Đột phá? Ta đột phá rồi sao?
Cơ thể Trung bỗng nhiên nhẹ toanh, trong đầu còn có chút nảy sinh ý khinh thường mấy cái linh khí yếu ớt này nữa.
Thời gian kết thúc, Trung bước ra khỏi Tu Luyện Thất, tuy tinh thần sảng khoái, nhưng cơ thể đã bị suy nhược nặng. Sau đó hắn lại bật thông tin cá nhân lên kiếm tra cho chắc chắn.
Đinh Chí Trung.
Cấp độ: 6 sao
Hệ: Hắc Ám.
Sủng Thú: Lôi Hệ Tinh Linh.
Võ tướng: 4/4
Trương Văn Việt 5 sao
Nguyễn Ngọc Kiều 5 sao
Triệu Vân Lạc 4 sao
Thiệu Nguyệt Hoa 4 sao
Kỹ năng thức tỉnh: Địa Ngục Gầm.
Kỹ năng: Hỏa Long Trảm (4);Nhiệt Huyết Sôi Trào (3); Ảo Ảnh Chiến (3); Lôi Động Cửu Thiên (3); Nhất Đoạt Thiên Không (2).
Chu cha mạ ơi!
Mình đã là 6 sao rồi, hahaha.
Rồi còn cái kỹ năng thức tỉnh kia nữa. Không biết sẽ khủng khiếp thế nào.
“ Bây giờ làm gì nhỉ, có nên đi khoe cho mọi người không?”
???
Giọng mình sao thế này. Mình đã dậy thì rồi mà?
Sao giọng nghe nam tính như vậy?
Nhưng anh thích. Hè hè.
Trung nhớ lại lúc tu luyện hắn không ngừng la hét, nhưng con tim mách bảo vậy. Rồi còn bị nát cả cổ họng nữa. Lúc đó thật sự muốn thét cũng không nổi a.
Nhưng cái cảm giác đó, thật là khủng khiếp. Lẽ nào sau này Sicula với Kiều Kiều cũng phải trải qua cảm giác như vậy sao?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ phiến diện của Trung mà thôi.
Sicula từ nhỏ đã hấp thụ rất nhiều tài nguyên cho nên thừa khả năng mà đột phá cấp 6. Từ đó cơ thể tự lĩnh hội kỹ năng thức tỉnh.
Còn Kiều Kiều bây giờ nàng ấy đã thức tỉnh được kỹ năng thức tỉnh. Chỉ là chưa biết sử dụng thế nào, với lại sức mạnh bản thân chưa tích luỹ đủ để đột phá. Mà khi tích luỹ đủ, chắc chắn kỹ năng thức tỉnh cũng hiện hữu rõ ràng hơn.
Còn Việt? Kệ nó….
Mà có khi kỹ năng thức tỉnh của nó lại là bốc phét ấy chứ, bốc phét cho đối phương sợ quá mà chết?
Haha, mình đúng thật là có trí óc sáng tạo mà…
….
Kiều Kiều trở về cùng với Văn Hậu, Văn Tấn, ai nấy đều toát ra khí tức khủng bố.
Mà chứng cứ rõ ràng nhất là khi Kiều Kiều lấy một núi xác hung thú ra, khiến cho Nội Tổng Quản Thiệu Nguyệt Hoa phải đau cả đầu.
Còn người khác thì nhìn đầy sợ hãi.
Yêu Thú Rồng?
Xích Tử Hổ?
Lân Giáp Xích?
V.v…
Má ơi, đúng là Nữ Vương khủng khiếp a. Có còn là người nữa khônng? Kiều Kiều lại có thêm người hâm mộ, mà tên của nhóm này có lẽ là “ Hội những người kinh sợ Nguyễn Nữ Vương.”