Chương 86: 100 dặm, Thái Nguyên Sâm Lâm.

Chương 86: 100 dặm, Thái Nguyên Sâm Lâm.

Kiều Kiều càng tiến vào sâu bên trong càng cảm thấy lạ, đã 100 dặm rồi.

Các thức chia ranh giới hung thú cũng quái lạ. 100 dặm trở lại thì các hung thú đều không có mối liên kết nào. Nói rõ hơn chính là một con hung thú, yêu thú mạnh sẽ có một địa bàn riêng, hoặc một đàn sói cũng có địa bàn riêng. Nhưng hung thú có thể ngang nhiên đi qua lãnh địa của các đàn khác mà không bị nguy hiểm. Giống như một lãnh địa tự do.

Khi đặt chân vào ranh giới 100 dặm trở đu thì lại khác. Kiều Kiều có cảm giác rằng bản thân đã đặt chân vào một vùng lãnh địa nào đó.

Đúng như những gì nàng ta nghĩ, đi được mấy bước nàng liền bị công kích bởi con chim to lớn, có cánh nhưng lại không biết bay. Màu sắc lông ở lưng đủ loại, và cũng chỉ chỗ lưng mọc lông mà thôi. Dáng người dài dài, bụng lại tròn tròn, đôi chân cũng khá ngắn so với cơ thể.

Nếu như đoán không nhầm thì chúng khá giống với loài chim cánh cụt, chỉ là khuôn mặt khác nhau một trời một vực. Một bên hung ác, ghê tởm, một bên ngáo ngơ đáng yêu. Giống nhau ở khuôn mặt chính là có một cái miệng dài, miễn chúng đừng có nhe răng ra. Có ai thấy chim cánh cụt mà có răng nhọn hoắt như cá mập chưa.

Chưa kể nhìn hai cái cánh của chúng đi, gân guốc, mà lại không có lông, nhìn rất kinh tởm.

Chúng ngày một đông, tuy đều là yêu thú cấp 2 cấp 3 có mấy con cấp 4 nhưng linh cảm mách bảo Kiều Kiều nên rời đi.

Thấy những con vật vừa ghê tởm, vừa xấu xí như vậy. Kiều Kiều liền đánh ra mấy đòn kỹ năng.

Trước khi chạy cũng phải cho chúng biết mùi.

Lần này Kiều Kiều cũng đã khẳng định đây chính là có sự phân chia lãnh thổ loài.

Chứ làm sao một đám yêu thú cấp 2 cấp 3 có thể tồn tại ở đây được cơ chứ? Phải biết Kiều Kiều cực khổ lắm, đánh bao nhiêu hung thú, mất mấy nhiêu ngày mới tới được đây.

Chiến trường của tộc Hồ Ly và Thổ Dực đang diễn ra cực kỳ ác liệt. Các cầu thuật bắn ra rợp trời. Máu đỏ nhuộm đầy trên nền tuyết trắng. Xác chết ngổn ngang.

Mà đang chiến đấu dữ dội nhất, khủng khiếp nhất, khiến những hung thú xung quanh bị vạ lây mà chết, chính là hai Yêu Thú đã Nhân Hoá.

Thổ Dực Yêu Thú – Băng Hồ Yêu Thú.

Xưa nay vốn không đội trời chung, nhưng chưa lần nào tổng tấn công ác liệt như vậy.

Nếu hỏi lý do tại sao, thì câu trả lời chính là do sự xuất hiện của Nữ Hoàng Băng Tuyết Yêu Hồ. Một tồn tại mạnh mẽ.

Nếu như Tộc Thổ Dực không tranh thủ lúc Nữ Hoàng của Hồ Tộc bị thương mà tiêu diệt trước. Thì đợi đến khi hồi phục, chính là ngày tàn của Tộc Thổ Dực.

Nhưng quyết tâm đến vậy, một sống một còn như vậy mà không hiểu vì sao tộc Thổ Dực lại lui binh giữa chừng.

Chính là do sự xuất hiện của Kiều Kiều. Trong lúc tộc Thổ Dực dẫn toàn lực đi đánh tộc Yêu Hồ thì lãnh địa lại bị xâm chiếm.

Tình báo đến nói rằng loài người tấn công. Sức mạnh kinh người, đã giết rất nhiều động loại.

Nhưng sau khi quay về lãnh địa, tộc Thổ Dực lại không tìm thấy khí tức của loài người ở xung quanh. Điều tra cũng không hề thấy.

“ Dực Vương, kết giới phong ấn đã được mở ra. Chúng ta có nên chiếm lãnh địa bên kia kết giới không?”

“ Hay lắm, nếu đã như vậy chúng ta sẽ bành trước thế lực ra trước rồi giải quyết đám tộc Hồ Ly sau.”

“ Rõ thưa Dực Vương. À đại vương quân ta có bắt được một Hồ Ly Nhân Hoá.”

“ Tốt tốt, đem vào đây để ta giải toả.”

“ Dạ dạ.”

Nữ Yêu Hồ được đưa vào một hang động, trong đó tên Thổ Dực Yêu Thú đã đợi sẵn.

Với thân hình gợi cảm lay động quyến rũ đối phương kia làm cho tên Thổ Dực Yêu Thú không thể kiềm lòng được nữa.

Như một con hổ đói thấy mồi, lao đến lột sạch quần áo của Yêu Hồ, sau đó làm những chuyện đồi bại.

Mà Yêu Hồ này sau khi bị tên Dực Vương làm nhục xong, còn phải bị đem đi phục vụ các tướng lĩnh của hắn.

Muốn chết cũng không thể nào chết được. Thê thảm vô cùng. Bị nhiều lần mây mưa trong gượng ép, sợ hãi, tủi nhục như vậy, Yêu Hồ bị bắt tinh thần suy sụp, trở nên phát điên.

Mà bên tộc Yêu Hồ cũng không có động tĩnh gì. Các thành viên trong tộc đều muốn đi trả thù, giải cứu Yêu Hồ bị bắt nhưng đều bị Nữ Hoàng ngăn cản.

“ Băng Hồ, ta không cho phép ngươi đi cứu người.” Nữ hoàng thân thể suy nhược quát.

Băng Hồ chỉ là cấp bậc mà trong tộc yêu hồ tự phong.

Đứng đầu là Nữ Hoàng Băng Tuyết Yêu Hồ, không biết từ đâu đến, nhưng bị thương thảm trọng. Tộc nhân biết được trong máu nàng ta chính là huyết thống tinh thuần nên phong cho nàng luôn.

Còn Băng Hồ chính là những tộc nhân trụ cột trong tộc. Có sức mạnh chủ chốt trong chiến tranh, xây dựng.

“ Nữ Hoàng, thần phải đi cứu A Lan Tỷ tỷ.” Băng Hồ A Lam khóc lóc sướt mướt. Nàng chính là em gái ruột của A Lan.

“ Ta nói không là không, vào địa bàn của chúng thì chúng ta chỉ chết thêm nhiều người nữa mà thôi. “

“ Nhưng…” A Lam khóc lóc. Mặc dù nàng biết rằng lần này không được đi nhưng trái tim không thể chịu đựng nổi.

Vậy là A Lam lui ra, triệu tập một số tộc nhân cùng chí hướng. Giải cứu cho A Lan.

Băng Tuyết Yêu Hồ hai hàng lệ lăn dài, chỉ cố gắng mau chóng hồi phục để đòi lại công đạo cho mọi người, nhưng vết thương vẫn còn nặng lắm.

Nhớ lại lúc nàng lưu lạc đến đây, các đồng tộc bảo vệ nàng đều bị kẻ thù giết chết.

Đi đến đây lại mang hoạ cho tộc Hồ Ly nơi đây.

Băng Tuyết Yêu Hồ càng nghĩ thì càng cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ.

Nếu như ta chết vào lúc đó, liệu họ có phải sẽ sống sót không?

Nếu như ta không nhận lòng tốt đến đây chữa trị, liệu tộc Hồ Ly ở đây sẽ không phải rơi vào cảnh chiến tranh như thế này không?

….

Trung đã chuẩn bị lực lượng sẵn sàng, đưa mọi người đến Hồ Cửu Long để cùng nhau nhìn một hiện tượng tuyệt vời.

Còn nội dung là gì thì hắn không tiện nói.

Đoàn sứ thần Bùi Chính Cương cũng đã trở về kinh đô Gildur báo tin, bàn giao nhiệm vụ.

Hiện tại Quốc Sư của vương quốc Murad đang ổn định lại trị an, kinh tế nơi đây. Còn Thái Tử thì đã trở về nhận thưởng. Sau đó có lẽ sẽ dành quyền cai trị Kinh đô, nay bị đổi là một thành phố Gildur.

Thấy Việt cùng các tướng quân họ Lương trở về, ai nấy đều có khí chất hơn nhiều. Trong đó Việt là có thay đổi rõ rệt nhất. Trông hắn rất chín chắn trưởng thành. Trung rất lấy làm vui mừng.

Cho đến khi hắn thấy Nhã Phương….

Ta sai, xin lỗi đôi mắt nhìn người của ta.

Nhưng thật sự Việt đã mạnh hơn rất nhiều.

Nghe hắn kể hắn đã đi rất sâu vào trong Vĩnh Hằng Sâm Lâm, giết chết mấy con cấp 5 đỉnh cao một cách dễ dàng. Mà có một câu hắn nói ra để lại ấn tượng sâu sắc trong mọi người, khiến mọi người không thể công nhận sự trưởng thành của hắn chính là:

“ Vĩnh Hằng Sâm Lâm cũng rất nhàm chán. Đánh mấy con hung thú cấp 5 rất nhàm chán. Tìm mãi chả thấy một con cấp 6 nào để luyện tay.”

Có thể bớt khoa trương được không?

Mà người rõ nhất trong chuyện này chính là mấy anh em họ Lương.

Có lần hắn bị một con thú cấp 5 đỉnh cao rượt chạy mấy km trong rừng. Cuối cùng phải nhờ bọn họ ra tay.

Còn nữa, mấy đợt hung thú cấp 5 đỉnh cao sắp bị họ giết, hắn tới kết liễu rồi cho rằng là công của mình.

Nhưng cũng có một số lần hắn giết chết Hung Thú cấp 5 là thật.

….