Chương 70: Toàn thắng Ebeth.
Huy Phùng phát hiện kế bên lại xuất hiện thêm một đội kỵ binh, lần này hắn quyết mặc chúng, chúng giám đến công sao.
“ Một chiêu mà đòi dùng đến hai lần.”
Đại quân của Narat lại tiến quân thêm một đoạn, trên đường đường đi gặp vô số hố đất, khiến đàn ngựa phải giảm tốc. Các hố tuy không lớn không sâu, nhưng lại khá nhiều, ngựa không chú ý là sẽ bị thọt chân như chơi.
Những thứ này đã được chuẩn bị từ trước theo kế hoạch. Quân địch vào thế bị động, không thể nào trở về thành nữa, chỉ còn một con đường là tiến lên.
Nhưng lúc này đây, đi được một đoạn thì Huy Phùng cảm thấy thật không nên tiến thêm nữa, tốt nhất là là nên lùi lại, đi đường vòng.
“ Toàn quân lùi lại.”
Đại quân Narat lùi lại nhưng vẫn trong thế phòng thủ, là không biết khi nào đại pháo lại tấn công lần nữa.
Sợ kiến, kiến vẫn cắn.
Sợ ong, ong vẫn chích.
Không phải đề phòng là sẽ an toàn tuyệt đối.
Đúng như những gì mà đại quân Narat đang sợ hãi, một trận pháo lại một lần nữa oanh tạc.
Lần này không phải bắn một lượt nữa, mà cứ cách 20 giây lại khai nòng một khẩu, vị trí là một nơi nào đó bất kì trong đại quân địch.
Bùng!
Một đám binh sĩ chết.
Bùng!
Một đám binh sĩ ở chỗ khác lại chết.
Lòng quân hoảng loạn, các tướng quân đang ở phía trước bắt đầu chạy xuống hàng ngũ binh sĩ phòng thủ cho toàn quân.
Bùng!
Đạn pháo bắt đầu bị kiểm soát, các tướng quân hầu như đã phát huy được tầm quan trọng của mình.
Nhưng âm thanh cứ liên tục nổ như vậy, làm cho bầy ngựa hoảng loạn vô cùng. Bắt đầu mất kiểm soát, vài viên pháo lúc đầu còn có thể trị đàn ngựa được, nhưng cứ liên tục nổ bên tai như vậy thì làm sao chịu được.
Đội kỵ binh bắt đầu mất kiểm soát, liên tục rớt xuống ngựa, trong phút chốc trận hình lại rơi vào hỗn loạn.
Bỗng sau đó tiếng trống ở đâu nổi lên, chỉ thấy từ đằng sau một đại đội ky binh tiến tới.
“ Là đội kỵ binh lúc nãy, là do ngươi hại chúng ta.”
“ Đúng vậy, tên vô dụng này.”
Nhiều người bắt đầu chỉ trích Huy Phùng khiến hắn rất tức giận. Hắn vô cùng hối hận khi chiến đấu cùng với lũ ngu ngốc này.
“ Nghênh địch.”
Mỗi thành Kỵ Binh của Văn Toàn đều ở tuyến đầu, còn có cả các tướng quân khác. Theo sát phía sau là các Kỵ Binh còn lại.
Khí thế hừng hực lao đến đánh vào phía sau đại quân Narat. Các tướng quân gần đó bắt đầu lên tuyến đầu phòng thủ nhưng cũng chỉ có mấy người, những người khác chưa kịp đổi lại vị trí.
Đám binh sĩ đứng trước vó ngựa đối phương, tay run bần bật, không dùng lực mà vũ khí cũng rung nhẹ. Xem ra họ đã bộc phát ra khả năng tiềm tàng của mình.
Có binh sĩ không cầm được sợ hãi, hai dòng nước mắt chảy dài. Ngày hôm nay chính là cơn ác mộng của họ. Mà họ cũng cầu mong đây chỉ là ác mộng, để khi họ tỉnh dậy, thì cảnh tượng ngày hôm nay sẽ biến mất.
Nhưng tiếc quá, ban ngày mơ khó lắm ai ơi.
Hai bên va chạm vào nhau, các binh sĩ của đại quân Narat người thì văng lên mấy mét, người thì bay về phía sau, kẻ thì nằm bẹp dưới đất thê thảm vô cùng.
Còn phía đại quân Hắc Lang, ngựa tuyến đầu của đội Văn Toàn cực kỳ dũng mãnh, lại được trang bị kín kẻ, khiến cho kẻ địch văng tứ tung. Sau đó lại bật nhảy cao lọt vào trong lòng địch, mở đừng cho các kỵ binh khác theo sau.
Đại quân của Narat chết như rạ, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.
“ Toang rồi, toang thật rồi. “ Huy Phùng lúc này hết sức lực, tinh thần suy sụp hoàn toàn. Giây phút này hắn biết hắn chết chắc.
“ Hai tên tướng quân đó còn sống sao? Huy Phùng, sao ngươi nói hai kẻ đó đã chết, tại sao? “ Narat tức giận, nước mắt tuông ra, chỉ biết xả hết vào Huy Phùng.
Phẫn nộ, Huy Phùng một táng chính diện thẳng mặt vào hoàng tử khiến hắn văng cả mấy chục mét, mặt đất hằn lên vệt máu dài mà vị hoàng tử này phun ra.
Hai vị tướng quân kế bên hoàng tử bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy chính niệm.
“ Ngươi giám đánh hoàng tử.”
Vậy là 3 người rơi vào chiến đấu mãnh liệt.
Bây giờ chỉ còn cách giết tên Hoàng tử này để xin lấy công chuộc tội. Hi vọng còn một con đường sống.
Sau có đại quân địch thế công như chiến thần, dẫn đầu là hai vị tướng quân.
Khủng khiếp không kém còn có một kẻ hai quả chuỳ, vung một cái lại có một đám người văng ra, con gấu vàng choé hung hăng đánh giết, mà tấn công vào nó lại không hề hấn gì.
Còn có cả một nữ tử xinh đẹp, khuôn mặt lạnh như chiêu thức mà cô đánh ra. Mấy cái linh khí hộ thể của binh sĩ vốn không thể cản nỗi đòn của nàng ta.
Rồi còn từ đâu xuất hiện mấy cái quả cầu nước bay tứ tung, mà khi lao vào phía binh sĩ chỉ thấy người không chết thì cùng nằm bệt xuống vì kiệt sức.
Còn tướng quân bên chúng ta thì sao? Lúc đầu làm màu cho lắm, mạnh thế này mạnh thế kia. Cản được mấy quả đại pháo thì lại lên mặt. Đấy giờ thì hay rồi, đánh vài chiêu, người thì bị chết ngay lập tức, người thì bị đánh văng ra tít đằng sau trận hình. Còn có kẻ vô dụng hơn, bị một đám binh sĩ hội đồng đánh chết.
Còn mấy ông tướng được xưng là trụ cột của quân nữa. Trong lúc binh sĩ đang chiến đấu ác thiệt, thì các ông lại đánh nhau, quá đáng quá rồi đấy.
Ai đó, hãy nói đây là mơ đi.
….
“ Ô, nãy giờ mình ngủ quên sao?”
“ Bệ hạ, ngài đã ngủ từ nãy tới giờ rồi ạ.” Một binh sĩ bên cạnh nói.
“ Tình hình sao rồi.”
“ Bẩm, quân ta sắp thắng rồi. Kết quả còn ngoài sức tưởng tượng nữa?”
“ Đâu đâu, đưa ta xem.”
Ô, tên Huy Phùng này làm phản sao? Khó hiểu thật. Lẽ nào muốn lấy công chuộc tội? Hà hà, hay lắm.
“ Truyền lệnh xuống để binh đoàn trưởng Huy Phùng sống.”
….
Đến chiều tối, đại quân Hắc Lang chiến thắng, bắt được vô số tù binh. Hai vị tướng quân cấp 5 của đại quân Narat lại bị hai kẻ cấp 4 giết chết. Không ai khác chính là Kiều và Việt.
Vốn định để Sicula giết chết tên Huy Phùng kia, nhưng xem ra hắn có biểu hiện ngoài dự đoán.
Trong căn phòng vốn thường ngày người đứng ở trên cao là hoàng tử Narat thì nay lại được thay thế bằng Chí Trung.
“ Đưa bọn chúng vào.”
Hoàng tử Narat và Huy Phùng được áp giải lên trên.
Tình trạng của tên Narat không được mấy ổn định cho lắm. Còn Huy Phùng thì khuôn mặt đầy sự thương cảm, tội nghiệp.
“ Narat, ngươi có chịu nhận tội.”
“ Ta nhận tội, chuyện gì ta cũng nhận, chỉ mong ngươi hãy tha mạng cho ta, ta đường đường là hoà….”
Trung toả ra sát khí cảnh cáo.
“ Ngươi đừng lấy cái mác hoàng tử với ta. Ngươi có tin ta giết ngươi luôn tại đây rồi sau đó lấy đầu phụ vương ngươi luôn không?”
Narat sợ hãi, lời nói kèm với sát khí này thật sự làm hắn nghẹt thở.
Ngay sau đó, Trung bắt hắn khai hết ra âm mưu mà hắn chuẩn bị dày công chuẩn bị. Khai ra hết mới thấy tên hoàng tử này khốn nạn đến mức nào.
Với lời khai này, sẽ chứng minh bộ mặt dã thú của quốc vương Gildur, chắc chắn sẽ có nhiều người đứng lên trở mặt với hắn. Chỉ vì lòng tham, và hiếu chiến, hắn sẵn sàng giết chết người thân, chiến thần của vương quốc, dẫn đến chiến tranh, hại chết bao nhiêu người vô tội.
“ Còn ngươi Huy Phùng, xem ra ngươi đã chịu từ bỏ tối theo sáng?”
“ Vâng ạ, vâng ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi thưa bệ hạ.” Huy Phùng phấn khởi.
“ Vậy sao? Vậy ngươi nói xem hiểu lầm ở chỗ nào vậy?”
“ Là là, thần bị hoàng tử Narat đe doạ, nếu thần không theo sẽ xoá sổ Binh Đoàn của thần.”
“ Tên khốn nạn nhà ngươi, là ngươi chủ động theo ta.” Hoàng tử Narat tức giận chửi bới.
“ Bệ hạ, thần nguyện làm trâu làm ngựa, mong bệ hạ cho thần một cơ hội.”
“ Ta thích chó.”
“ Vậy thuộc hạ nguyện làm chó bên bệ hạ.”
“ Hầy, làm quốc vương cũng thật sự khó. Dù gì ta cũng là một quốc vương đầy lòng khoan dung. Nhớ lại ngày xưa ta cũng có nuôi một con chó rất ngoan, mỗi lần có chuyện gì khó suy nghĩ thì nó lại động viên ta, liếm chân ta. Làm cho ta nghĩ thông suốt mọi chuyện.” Trung thể hiện ra khuôn mặt rầu rỉ, kể nửa chừng khát nước lại rót một ly trà.
“ Mà lúc này đây ta thật sự đang rất phân vân có nên giết ngươi hay không?”
Huy Phùng hiểu ý, mặc dù rất nhục nhã, nhưng vì mạng sống hắn bất chấp. Nếu như không cho đối phương thấy sự chân thành mạng sống khó mà bảo đảm. Dù gì bản thân mình cũng là một cao thủ cấp 5. Hắn vừa quỳ vừa di chuyển lại chỗ Trung, vì hai tay bị trói nên rất khó khăn cúi xuống. Hắn le lưỡi ra liếm mấy cái vào giày của Trung.
Cả phòng ai cũng kinh ngạc, kẻ này thật sự ví tính mạng mà bất chấp mặt mũi.
“ Xem ra chó ngoan rất trung thành. Nhưng ngươi biết chuyện tiếp theo sao không?”
“ Bệ hạ nói đi.”
Sụp!
À~~~
“ Vào một ngày đẹp trời, bỗng nhiên nó thở gấp, và có biểu hiện lạ, hàng xóm xung quanh bảo nó bị bệnh dại, ai nấy cũng đồng ý phải giết nó. Lúc đó ta thật sự không thể làm gì hơn, vì chính bản thân ta cũng biết nó bị dại. Đánh lòng cam chịu để nó ra đi.”
“ Ngươi nói xem, người làm chủ như ta có đáng thương không chứ.”
“ Đáng thương, đáng thương.”
Thằng này bị não à, giờ này còn hoài niệm con chó đã mất.
Sụp!
À~~~~
“ Mọi người ơi, mọi người xem con chó ngoan của ta có vị bệnh dại không. Hu hu.”
Mọi người cũng hiểu ra, mỉm cười. Sau đó cũng giả bộ diễn theo Trung. Ai nấy cũng đều bày ra khuôn mặt sợ chết khiếp, xa lánh.
“ Tránh xa ra, con chó dại.”
“ Đừng cắn ta…”
“ Giết nó.”
“ Hức hức, xin lỗi chó ngoan của ta.” Trung khóc bằng tiếng, tay áo gạt đi nước mắt khô, giọng nói đầy thương tâm, vô lực.
“ Mẹ nó, hoá ra là mày vốn chẳng muốn để tao sống. Còn sỉ nhục tao.”
“ Đúng là chó hư. Ngươi đâu, lôi hai kẻ này vào đại lao, canh giữ cẩn thận, sáng mai chém đầu thị chúng.”
“ Tuân lệnh.”
….
Không ngủ được, viết một chương cho anh em.