Chương 69: Nhanh cũng không được, chậm cũng không xong.
Khai Pháo!
Loạt đạn pháo đầu tiên bắn ra, 10 khẩu pháo cùng nhắm vào một vị trí.
Khoảng cách tầm hơn 1 km.
Nhã Phương chỉ huy một đội binh hệ thổ, cùng nhau xây dựng một bề mặt cao 50 mét, nâng 10 khẩu đại pháo cùng đội pháo binh lên.
10 viên đạn pháo bay lên cao, mang theo đầy hi vọng của mọi người. Bắn tập là một chuyện, lần này là bắn thật, họ phải thể hiện được giá trị của mình cho mọi người thấy.
Xuất thân từ những người dân, vốn thi tuyển vào Luyện Khí Sư để kiếm một công việc cho bản thân, không ngờ lần này lại mang một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.
Âm thanh đạn bắn ra tuy đã được thiết kế giảm thanh tối đa, nhưng những người xung quanh nếu không đeo bông bịt tai sẽ không thể chịu nỗi.
….
Ebeth, thủ thành nghiêm ngặt, binh sĩ được phân chia canh gác cẩn thận. Binh sĩ bên trong được ăn no ngủ kỹ. Narat cũng rất chua xót khi chi ra nhiều chi phí như vậy. Nhưng kế sách của Huy Phùng trước nay luôn cứu rỗi hắn.
Nhưng đang trong lúc mà không ai ngờ nhất, lại rơi từ đâu mấy vật thể hình trụ nhọn nhọn màu đỏ choét tù trên cao rơi xuống.
Các binh sĩ chỉ thấy trên không trung một đường khói màu đỏ từ bên ngoài thành phóng tới và ngay sau đó là.
Bùng! Bùng!...
Âm thanh cháy nổ từ đâu phát ra chấn động cả thành phố. Giống như không lâu trước đây, nhà của thành chủ cũ Gildur Koba vậy.
Sau đó truyền tai nhau, đam binh sĩ hốt hoảng hét lên, có kẻ khóc ra nước mắt. Nhưng cháy vẫn hoàn cháy.
Kho lương trong phút chốc bị san bằng thành bình địa. Binh sĩ mau chóng lại dập lửa, nhưng một lúc sau đó, vụ nổ thứ hai tiếp tục xảy ra.
Bùng! Bùng!...
Trại lính bị công phá, binh sĩ bên trong chưa kịp nhận ra điều gì, còn đám đang ở bên ngoài bị ảnh hưởng lớn, không bốc cháy toàn thân, cũng bị bỏng nặng.
Chưa hết, một lúc sau lại tiếp tục nghe thấy một nơi khác bị san bằng.
Lại tiếp tục.
Lại tiếp tục.
Nếu xem xét kỹ, thì 5 loạt đạn pháo vừa rồi đều công kích vào kho lương và những nơi tập trung.
Kho lương cháy, binh sĩ tổn thất, lòng quân hỗn loạn.
“ Chuyện gì đã xảy ra vậy.”
“ Báo hoàng tử, kho lương đã bị cháy sạch, còn các binh sĩ đang nghĩ ngơi trong trại cũng bị vụ nổ xoá sạch. Quân ta tổn thất lớn. “
“ Huy Phùng ngươi nói xem phải làm sao?”
Huy Phùng cũng không hiểu chuyện gì, lòng hắn bầy giờ cũng có khác gì, một mớ bòng bong. Nhưng hắn vẫn cố điềm tĩnh một chút.
“ Nói rõ xem nào?”
“ Tự nhiên bên bầu trời trên xuất hiện các đường vân màu đỏ, sau đó chỉ thấy các khu vực trọng điểm của chúng ta bị đánh tan tành.”
Huy Phùng nghe xong, nhất thời cũng không có biện pháp gì hay.
“ Mẹ nó, ngươi mau nghĩ cách cho ta.”
Thấy Huy Phùng vẫn im lặng. Narat tức giận ném bình rượu vào người Huy Phùng.
Môi bặm lại, răng nghiến ken két. Nhưng hắn cũng không thể làm gì, nếu bây giờ còn lục đục nội bộ, thì chết là cái chắc.
“ Nếu vậy, chúng ta chỉ còn cách tấn công. Tranh thủ binh sĩ còn đang được no bụng. Nhưng lần này cần phải có ngài ra mặt ổn định lòng quân.”
“ Được, mau triệu tập mọi người lại.”
….
Đám binh sĩ được triệu tập lại, trong khi đó các tướng quân, cao thủ cấp 4 cấp 5, đứng xung quanh, đề phòng kẻ địch tấn công đạn pháo một lần nữa.
Hoàng tử Narat bước trên ban công của một toà nhà cao, dõng dạc nói to, trên tay có cầm một tờ giấy mà Huy Phùng đã soạn sẵn.
“ Chúng ta, con dân của vương quốc Gildur hùng mạnh. Kẻ địch là một lũ rắn độc, thừa cơ đất nước lâm nguy, đứng lên tạo phản, chiếm đất của con dân chúng ta, lấy đi tài sản của chúng ta, giết chết người thân, anh em, đồng bào của chúng ta. Vì vậy, chúng ta phải đứng lên tiêu diệt bọn phản loạn này. Vì một vương quốc Gildur hoà bình.”
“ Vì một vương quốc gildur hoà bình.”
Phát biểu xong, ở trong phòng kín.
“ Ta thật sự phải ra trận sao?”
“ Đúng vậy, nếu hoàng tử không ra trận, binh sĩ sẽ không có ý chiến đấu.”
“ Được, vậy ta sẽ đi.”
Hừ, tên khốn này, sau khi dẹp xong phản loạn, ta sẽ tìm cơ hội giết ngươi. Trả lại mối sĩ nhục ta đã chịu lâu nay. Quyền lực của Ebeth sẽ thuộc về ta.
Binh sĩ mau chóng lấy lại tinh thần, cùng hoàng tử xuất trận, theo sau còn Huy Phùng và hai vị tướng quân cấp 5 khác.
Lực lượng hơn 1 vạn người rời khỏi cổng thành, hướng đại quân Hắc Lang quyết một trận sống mái.
“ Hừ, bên chúng chỉ có một kẻ quốc vương là cấp 5 thôi, thực lực chúng ta mạnh hơn chúng nhiều.” Một tướng quân cười cười khoái chí nói.
“ Cuối cùng cũng được ra trận, mấy ngày qua thủ thành làm ta thật sự chán nản.”
….
“ Bệ hạ, đối phương đã rời khỏi thành.”
“ Tốt, truyền lệnh xuống chuẩn bị thực hiện theo kế hoạch.”
Trung nhìn Sicula, mắt đá lông nheo, miệng nở nụ cười tà.
Sicula nhìn thấy hắn như vậy, cũng hiểu hắn đang nghĩ gì, mặt đỏ ửng ngại ngùng.
“ Xem ra hai người có gì dấu ta nhỉ?” Kiều Kiều cuối xuống sát vai Trung, giọng nói vui vẻ như không có chuyện gì. Nhưng Trung nào nghĩ như vậy. Hắn cũng ghé sát tai nói nhỏ với nàng. Nội dung hết sức nhạy cảm khiến cho Kiều Kiều đỏ mặt.
Nội dung là: “ %^+%^%=^%.” *Cuối truyện
….
Đại quân của Narat có hơn một vạn người, nhưng đây đều là tổng hợp của nhiều loại quân, của từng thành chủ, tướng quân khác, lại chưa từng trải qua nhiều trận chiến cho nên khí thế có phần rời rạc.
Trong khi quân đội của trung cũng chỉ tầm hơn 7 nghìn người, chủ yếu là quân đội của các vị thành chủ quy thuận.
….
“ Bẩm hoàng tử, phát hiện cánh trái có một đội kỵ binh.”
“ Huy Phùng, ta uỷ quyền cho ngươi ra lệnh.”
“ Tuân lệnh.”
“ Ai xung phong đi đánh đuổi đội kỵ binh này?”
“ Ta sẽ đi. Chỉ là một lũ ô hợp mà thôi.”
“ Được, ngươi dẫn 1000 kỵ binh diệt gọn đám đó. “
Bùng!
Bỗng bất ngờ một viên đại pháo bắn vào chính diện của vị hoàng tử, may mắn có hai vị tướng quân ngăn cản.
“ Bảo vệ ta, mau bảo vệ ta.” Hoàng tử Narat sợ hãi vô cùng. Tự nhiên bất thình lình trước mặt mình nổ tung, thân là hoàng tử toàn đại chiến trên giường, chưa lần nào trải qua chiến trường a.
Lại Bùng! Một phát chính diện nữa, làm cho các vị tướng quân cảnh giác hơn.
“ Bọn ngu ngốc, có chúng ta ở đây, trò mèo cũng không làm gì được.”
Nhưng ngay sau đó, Huy Phùng như phát hiện điều gì đó, hét lên.
“ Không ổn.”
Nhưng đã quá muộn.
….
“Khai pháo!”
Bùng! Bùng!...
….
Sau lưng vị hoàng tử bị oanh tạc, mà người hứng chịu chính là đám binh sĩ ở phía sau, các vị tướng quân đã tiến về phía trước hộ giá cho hoàng tử a.
Cảm thấy tình thế này chưa đánh đã bị rút cạn quân số, Huy Phùng quyết định đẩy nhanh tốc độ tấn công.
Mất 1000 kỵ binh đuổi kẻ địch lúc nãy, lại mất mấy trăm kỵ binh do đạn pháo, khiến chúng muốn tấn công nhanh chóng bằng kỵ binh cũng không được.
Xem ra kế hoạch của chúng chính là hao tổn bớt kỵ binh của chúng ta, ép chúng ta tấn công trong khi phải chờ bộ binh chạy theo sau.
Với 1 nghìn mấy kỵ binh thế này nếu chạy lên trươc tấn công chẳng khác gì đi tìm đường chết.
1000 vs 7000 ư, ta vẫn còn tỉnh lắm.
“ Tản ra, sau đó tấn công bọn chúng. Chỉ còn cách không tới 1 dặm mà thôi.”
Nghe lệnh, đám binh sĩ tiến lên, vị Hoàng tử cũng tiến lên theo. Mặc dù hắn nhát gan, lại mỏng manh yếu đuối, nhưng thực lực cũng đã là cấp 3 đỉnh cao, cho nên cũng không phải là em bé để các vị tướng quân bồng trên người.
Hai vị tướng quân thúc ngựa song song với hoàng tử, chú ý bảo vệ hắn. Cho nên hắn cũng lấy được chút tự tin trở lại, hung hăng tấn công.
Vì tốc độ, tiến quân nhanh cho nên đội pháo binh cũng vì thế mà ngừng bắn. Một viên tiêu tốn 10 viên Hoả Tinh Thạch đấy. Mà cái mỏ Hoả Tinh Thạch một ngày chỉ sản xuất 100 viên mà thôi.
Nhắc đến Mỏ Hoả Tinh thạch mới nhớ, mỏ Lôi Tinh Thạch mà lần trước nuôi Trứng Sủng Thú ở Thái Nguyên Sâm Lâm, cũng đi vào thu thập. Một ngày lại sản suất ra 300 viên.
Quay lại cuộc chiến của chúng ta, nhưng phải đợi chương kế nhé <3.
….
“ Nếu trận này thắng chúng ta sẽ thử threesome.”