Chương 60: Vụ ám sát của nhóm Xà Đằng.

Chương 60: Vụ ám sát của nhóm Xà Đằng.

Một số sát thủ đã trà trộn được vào Sài Văn. Tuy nhiên không thể nào qua khỏi tai mắt của nhà họ Nguyễn.

Trung đã nhận được thông báo từ nhà họ Nguyễn. Hắn bắt đầu cũng có sự đề phòng. Cha mẹ hắn được đón đến quận 1 ở vài ngày, nơi này có lực lượng an ninh bảo vệ, sát thủ cũng không dám làm càn.

Còn Trung vẫn ở quận 2, cách tốt nhất vẫn là đối mặt với đám sát thủ.

“ Nhiệm vụ lần này khá ngay hiểm đấy, phải cẩn thận. “

Nhóm sát thủ này gồm 20 người, có tên gọi là Xà Đằng, thích dùng vũ khí chuyên dụng và độc để tiêu diệt đối tượng nhiệm vụ. Nhóm sát thủ này rất nổi tiếng, chưa thất bại nhiệm vụ bao giờ.

Để tránh sơ xuất, Trung quyết định ngừng sản xuất Tinh Thạch, nếu kẻ địch đến còn có sức phản kháng.

Kiều Kiều và Việt cũng định giúp sức, nhưng Trung không cho, đây chính là cuộc chạy đua thời gian, biết về bí mật sản xuất tinh thạch này sớm thì càng chiếm lợi thế.

Buổi sáng hắn phải đi học, trưa về mới được rảnh rỗi, mà những lúc thế này hắn đều la cà hàng quán.

Hắn đi ngang qua nhà hàng lúc trước bị đám côn đồ gây sự. Còn nhớ lúc đó khách vắng vẻ, nhưng bây giờ lại đông khách đến vậy.

Lại hỏi thăm hắn mới nhận ra rằng, cửa hàng này mới có đầu bếp mới, menu thức ăn món nào món nấy đều là mỹ vị.

Nếu là mỹ vị thì Trung làm sao bỏ qua được. Hắn cứ vậy mà bước vào tiệm.

Tên quản lý thấy hắn vào thì phục vụ niềm nở hơn bao giờ hết. Mắt cũng ngó đông ngó tây xem có tên côn đồ nào lãng vãn xung quanh hay không.

Món ăn được đem ra, trung ăn thử một miếng. Cảm giác ngon miệng khó tả xộc vào trong trọng, lan toả khắp cơ thể, thôi thúc hắn ăn những món khác.

Cứ vậy mà Trung ăn một lúc mấy phần. Hoá đơn lên tới 4 triệu.

Nhưng trên thực tế giá tiền thức ăn mà hắn gọi ra đâu có tới 4 triệu. Vì vậy mà tên quản lý bị kêu đầu lại.

“ Ngài có yêu cầu gì ạ?”

“ Sao hoá đơn lại mắc gấp mấy lần vậy?”

“ Thưa ngài, lúc nãy ngài có chọn đầu bếp giỏi nhất, cho nên giá tiền cũng tăng lên ạ.”

Ra là vậy, sao? Ây da.

“ Thôi, tính tiền cho ta.”

Tên quản lý cầm lấy thẻ của Trung đi quẹt. Hắn mặt mày có chút sợ sợ quay lại nói.

“ Thưa ngài thẻ ngài thiếu 1 triệu ạ.”

Những người ăn bàn bên bắt đầu chú ý, bàn tán qua lại.

Trung thì đẹp mặt rồi, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Việt mượn tiền. Nhưng hiện tại Việt sản xuất Tinh Thạch kiệt sức nên không đi được.

Còn Kiều không hiểu sao lại không gọi được. Nếu gọi cha mẹ hắn đến lúc này thì thật sự nguy hiểm cho họ.

Trong lúc lúng túng Trung không biết xoay sở làm thế nào.

“ Nếu như ngài thiếu tiền có thể lần sau đến trả cũng được ạ.”

Trung lại càng thêm xấu hổ. Vốn mọi chuyện cứ qua đi như vậy nhưng lúc này Bà chủ tiệm lại đến.

Đơn thuần chỉ là một cô gái 25 tuổi mà thôi. Nhưng khí chất lại rất đậm đà. Trong trang phục đầu bếp quát lớn.

“ Lần trước tới phá quán, lần này định ăn quỵt, là cậu muốn sao đây.”

“ A, thật sự xin lỗi. Tôi sẽ trả tiền mà.”

“ Không nhưng nhị gì hết. Anh bắt tôi phải xuống nấu ăn cho anh mà anh nói không đủ tiền trả. Anh xem tiệm của tôi có ai như anh không.”

Trung quan sát xung quanh thấy có người đang livestream có người chụp ảnh. Thẹn quá Trung nói nhỏ.

“ Giờ tôi phải làm sao cô mới chịu dịu xuống.”

“ Hừ, một là kiếm tiền đưa tôi. Hai là xuống rửa bát hết hôm nay.”

“ Được được, tôi đi rửa bát.”

Tên quản lý đứng một bên thật sự khâm phục bà chủ. Kẻ thiếu nợ này vậy mà hạ một lúc mấy chục tên côn đồ đấy.

….

Trung rửa chén cho đến tận trời tối. Bản thân cảm nhận được có người đến, trên người chúng đều có sát ý nồng đậm.

Trời tối nên khách cũng về bớt, chỉ còn lại quản lý với vài nhân viên.

Bùng!

Vậy mà nửa cái tiệm bị thổi tung. Bản thân Trung không thể cứu hết đám người, duy chỉ có thể bảo vệ một người. Bà chủ tiệm, Thiệu Nguyệt Hoa.

Luồng hắc khí phóng ra ngoài cơ thể, bao bọc lấy Trung lẫn Nguyệt Hoa.

“ Chuyện gì vậy.” Nguyệt Hoa hai dòng nước mắt chảy dài. Sợ hãi ôm lấy Trung.

“ Xin lỗi, là tôi liên luỵ cô.”

Bùng!

Nửa cái tiệm còn lại cứ thế mà bị thổi tung.

Lửa cháy vùn vụt. Các nhân viên trong tiệm không có ai còn sống, ngay cả những người xung quanh cũng đen đuổi mà mất mạng.

Cảnh sát phải mất vài phút mới tới. Thổi xong 2 lượt đạn, đám sát thủ bắt đầu tràn vô. Sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Nhưng kẻ nào thấy được Trung thì kẻ đó xem như đen đuổi.

Hoả Quang Trảm cứ thế mà xuất ra từng đợt. Một cánh tay giữ lấy Nguyệt Hoa vào lòng.

Tốc độ di chuyển nhanh, thân pháp ra đòn chớp nháy. 18 tên xác thủ có vào mà không có ra, để mạng lại trong màn lửa cháy.

Cảm thấy đồng bọn vào tìm kiếm khá lâu, hai tên bắn đạn pháo ở ngoài sốt ruột.

“ Đám này làm ăn như rùa bò vậy. Thường ngày xử lý nhanh lắm mà.”

“ Khà khà, chắc thằng kia bị nổ banh xác nên hơi khó xác nhận thôi mà.”

“ Hừ.”

“ Đấy, anh xem, tụi nó ra rồi kìa.”

Nhưng nhìn kỹ hai tên này mới hoảng hồn. Cái luồng hắc khí đen đen kia là sao? Như ma quỷ vậy.

Thấy thứ quỷ dị đó cứ tiến lại gần, hai tên sát thủ này lấy súng ra bắn như mưa vào, nhưng nó vẫn không dừng lại, cứ như vậy mà tiến tới.

“ Không, không. Có quỷ.”

Hai tên sát thủ bỏ chạy. Sau đó lại bị cái bóng đen đó áp sát.

Hắn tay không bắt lấy hai tên sát thủ, lôi chúng vào trong bãi cháy. Đi ngang qua tiện thể lấy luôn một khẩu pháo cầm tay của chúng.

Cái bóng đen nạp đạn vào khẩu pháo. Dưới đất là hai tên sát thủ đang nằm. Luồng hắc khí kích hoạt, nòng súng đưa lên mặt hai tên sát thủ.

Hai tên sát thủ này kêu rên thảm thiết, van xin đủ kiểu, ra đủ điều kiện hấp dẫn. Nhưng cái bóng đen vốn không nói nhiều với người chết.

Bùng!

Loạt nổ thứ 3 vang lên. Sau đó thấy cái bóng đen na theo cô gái đang đứng giữa đường bỏ chạy.

Cảnh sát đến, điều tra, hiện tại vẫn chưa có dấu vết gì.

….

Tại nhà Trung, Nguyệt Hoa cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Có lẽ vì quá sợ hãi, lại chứng kiến cảnh tượng không thể tin vào mắt mình.

Còn Trung thì đang rầu rỉ. Là hắn quá xem thường bọn sát thủ.

Thứ đã gọi là sát thủ, vốn không xem mạng người ra gì.

Bấy giờ Kiều Kiều gọi đến xác nhận. Vụ cháy vừa xảy ra chính là bọn sát thủ làm. Sau đó nói là Trung nghỉ ngơi đi, vụ này ông nội sẽ xử lý, sẽ không điều tra ra hắn có nguyên nhân.

“ À, này, anh có cứu một cô gái là chủ tiệm, cho nên em cũng chặn tin tức về cô ấy luôn đi. Là anh làm liên luỵ cô ta.”

“ Được, em biết rồi. Mà cô ấy có xinh đẹp không?”

“ A… à thì có… mà anh không có làm gì cô ta đâu.”

“ Anh mà dám làm gì sao?”

“ Nếu em cho, haha.”

“ Anh muốn chết phải không?”

“ Không không, anh đùa đấy.”

“ Thôi em cúp máy đây.”

Trung còn nghe thấy âm thanh của một người con gái ở đầu dây bên kia, “ Chị sẽ ăn hộp crush+ của em.” Hình như rất giống Vân Lạc.

Nhưng chuyện cũng không có gì quan trọng lắm.

….

Ấn “Ta thích“ bên dưới để ủng hộ tác giả.