Chương 61: Võ Tướng thứ ba, Thiệu Nguyệt Hoa.
Thiệu Nguyệt Hoa tỉnh dậy trong căn phòng khá đẹp. Cuộc sống cô cũng tầm tầm, không khá giả cũng không phải là không có tiền tiêu.
Từ nhỏ ở trong cô nhi viện đã ham học nấu ăn, đến 25 tuổi cũng có chút gì đó gọi là thành tựu.
Nhiều khách sạn 5 sao mời làm đầu bếp nhưng cô không chịu, bản thân muốn thực hiện ước mơ của mình là mở một nhà hàng.
Nhưng mở cửa chưa lâu đã bị nổ banh chành. Tiền vốn cứ thế mà mất sạch sành sanh.
Chưa kể cô còn trải qua cái đêm cận kề với cái chết.
Cho nên lúc tỉnh dậy, tâm lý cô đã hình thành nên nỗi sợ hãi.
Cốc Cốc Cốc!
“ Tôi vào phòng nhé.”
Trung mang đồ ăn tới gõ cửa, rồi đẩy cửa vào. Thấy Nguyệt Hoa nhìn mình sợ hãi, Trung cũng thấy ngại.
“ Tôi mang cơm sáng đến cho cô, chuyện hôm qua tôi xin lỗi. Giờ tôi ra ngoài đây, cô nghỉ ngơi đi.”
Trung ra khỏi phòng, liền đóng cửa lại. Lát nữa papa và mama đại nhân về, phải cần họ ra tay nha.
Một lúc sau cha mẹ của Trung về, hắn cũng kể hết mọi chuyện cho hai ông bà nghe. Họ cũng đồng cảm, bảo sẽ chăm sóc cho Nguyệt Hoa, dù gì cũng là con trai mình hại người ta.
Trung ra quán trà sữa gần nhà, gọi Việt và Kiều đến. Trong cuộc gọi còn bảo Kiều bắt taxi mà đi, đừng có đi siêu xe kẻo lại gây chú ý. Quán trà sữa này cũng chỉ là quán nước bình thường thôi a.
Tan học, hai người liền tới quán trà sữa. Mà Việt cũng mang theo mấy thằng trong lớp. Chúng nó thấy Kiều và Trung đang ngồi uống, vội cuối đầu chào hỏi.
“ Xin ra mắt đại ca, chị dâu.”
Đệt, cái quái gì đây.
Sau một hồi Việt giải thích thì Trung cũng hiểu.
Lần trước chỉ bảo Việt chỉnh thái độ bọn này thôi, ai ngờ hắn thu nhận làm đàn em luôn.
Nhưng có một đám đàn em toàn là con nhà có tiền thì sau này cũng dễ làm màu. Trung nghĩ thôi cũng sản khoái.
Xem tụi đàn em này biết điều chưa kìa.
Cái gì mà chị dâu thật xinh đẹp, hai người rất hợp đôi.
Cái gì mà hot boy, hot girl ngồi đây uống trà sữa thật phí phạm nhan sắc.
Mấy vị khách đang uống trà sữa bị đám đàn em này của Việt doạ chạy mất.
Trung nói nhỏ với Việt.
“ Cậu có nói bí mật về tinh thạch cho chúng biết không đấy?”
“ Dạ không, khi nào đại ca ra lệnh thì em mới dám nói.”
“ Tốt, uống trà sữa đi.”
….
Nguyệt Hoa hiện tại đang ở nhà Trung, có cha mẹ Trung chăm sóc. Vì không có người thân, hiện tại tài sản không còn gì hết, nên bây giờ cô không có nơi nào để đi. Đành ở tạm nhà Trung.
Còn Trung, phải qua nhà Việt ở. Nhà hắn cũng khá là rộng rãi.
Tiếp theo sau đó là chuỗi ngày đi học vô vị. Trí óc hắn bây giờ tiếp thu kiến thức rất nhanh. Vì vậy vấn đề học vấn cũng không ảnh hưởng lắm.
Thời gian quay lại Lục Huyền Thế Giới cũng sắp đến. Mà vị trí Võ Tướng của hắn lại đang còn trống 2 vị trí. Bây giờ hắn còn đang đau đầu không biết tìm ai đây.
Theo như dự tính là tìm một nhà nghiên cứu, nhưng hiện tại hắn muốn nhất chính là sự tin tưởng. Liệu tìm một nhà nghiên cứu, sau đó đặt sự tin tưởng lên ông ta được không?
Tốt nhất vẫn là người của mình. Hắn nghĩ tới có nên đưa cha mẹ sang không, nhưng nghĩ lại thì không nên để họ lao lực thêm, phải để họ tận hưởng cuộc sống.
Thời gian gấp rút, chiêu mộ võ tướng càng sớm thì lực lượng sẽ tăng thêm một bậc.
Sau mấy ngày, có vẻ như Nguyệt Hoa đã ổn định lại tinh thần. Trung cũng thán phục cha mẹ Trung, không biết họ dùng cách gì lại dỗ êm được Nguyệt Hoa, khiến cho cô ấy chịu gặp hắn.
Tưởng gặp nhau rồi thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết. Nhưng tình thế lại khá khó khăn. Trung bảo sẽ đền cho Nguyệt Hoa một cửa hàng mới nhưng nàng lại không chịu là cớ làm sao?
Chỉ thấy mặt nàng ửng đỏ, có điều gì đó khó nói ra.
“ Vậy giờ cô muốn thế nào, trong khả năng tôi sẽ đáp ứng cho cô.”
“ Cậu nói thật chứ?”
“ Tất nhiên, đàn ông hứa là làm.”
“ Sư phụ!”
???
Sư phụ là như nào?
Trung ngơ ngẩn không hiểu, vội lại dìu Nguyệt Hoa đang hành lễ lên.
“ Chị nói vậy là sao, em không hiểu?”
“ Thật ra hôm đó tôi thấy cậu không phải là người thường, thật ra tôi muốn cậu chỉ dạy tôi.”
Trung đứng hình mất năm giây.
“ Không được sao?” Nguyệt Hoa sầm mặt, thất vọng.
“ Được, nhưng có nhiều chuyện chị chưa biết…” Trung ngập ngừng.
Cha mẹ Trung lúc này cũng bước vào, nói giúp cho Nguyệt Hoa.
“ Thật ra ba mẹ thấy cô bé Nguyệt Hoa này rất tốt, tài nghệ nấu ăn rất giỏi, không phải con đang cần võ tướng qua bên đó sao. Có Nguyệt Hoa lo cho cái bụng của con mẹ cũng an tâm phần nào. “
“ Chuyện này…”
“ Con trai, đàn ông phải dứt khoát. Dù gì con cũng đã hứa với người ta rồi. “
“ Dạ, con đồng ý.”
“ Yeah!” Nguyệt Hoa vui mừng nhào lấy ôm Trung.
Khụ! Khụ!
“ Xin lỗi, tại tôi vui quá.”
“ Từ giờ em sẽ gọi chị là Chị Hoa, chị cứ xem em như em trai là được.”
“ Ô kê em trai.”
Tối đó, Trung lại call video nói cho Kiều Kiều biết. Nàng lúc đầu cũng hơi khó chịu, nhưng đây là chuyện Trung đã đồng ý, phận là người của hắn, cũng phải cho hắn chút mặt mũi. Nhưng nếu hắn làm gì có lỗi, quyết không nương tay.
Tối đó Nguyệt Hoa mất ngủ, trong lòng vui sướng. Qua lời cô chú kể, thật là có thể xuyên không sao? Nhưng nàng tin, tối hôm đó nàng không tin cũng phải tin. Trung không phải là người thường.
Sáng hôm sau, mới 6 giờ thì đã nghe thấy tiếng chuông. Cả nhà đang ăn sáng, Lâm Thu Hoài ra mở cửa, thì thấy Kiều Kiều đã mặc đồng phục sẵn, trên tay còn mang theo vali.
Với một người từng trải như Lâm Thu Hoài, liền biết ý định của con bé. Để Thiệu Nguyệt Hoa ở lại nhà khiến nàng không an tâm nha.
Đúng thật là như vậy, ai mà biết được cái tên háo sắc này có nhịn được không. Với lại quan trọng là nàng qua để đánh dấu chủ quyền.
“ Ai vậy mẹ?” Trung gọi ra.
“ Con dâu.”
“ Con dâu nào?” Nói xong câu đó Trung chợt nhận ra, mồm nhanh hơn não. Hắn sợ hãi chạy ra cổng.”
“ Ô hoá ra là bà xã tương lai. Đâu, ủa em định đi du lịch hả, mang vali theo vậy?”
Không nói không rằng Kiều Kiều sử dụng tuyệt kỹ nhưng lần này Trung phản xạ nhanh né được.
“ Aaaa, tha cho anh.”
“ Đứng lại, đừng chạy.”
Lâm Thu Hoài đứng một bên tủm tỉm cười, cứ vậy mà an bài cho chiếc va li của Kiều.
Dù gì nhà Trung cũng là biệt thự nhưng lại không có người giúp việc, chính là Lâm Thu Hoài muốn làm việc nhà. Mà Nguyệt Hoa cũng rất dễ thương, hàng ngày đều giúp bà.
Một lúc sau thằng Việt đến rũ đại ca hắn đi học. Thì thấy Nguyệt Hoa ra mở cửa. Não hắn hiện lên đủ thứ phương trình phức tạp, vận động não tính toán người này là ai đây.
Đại ca vốn không có người thân nào như chị này a, lẽ nào là…
“ Chị dâu.” Việt cuối đầu cung kính.
Mà lúc này Trung với Kiều cũng vừa đi ra, tên tay còn đang cầm cặp sách.
Sau đó, chỉ thấy cặp của Trung bay thẳng vào mặt Việt, ngả ngửa ra sau.
….
Hôm nay rảnh rỗi ra 5 chương mà không ai khen ta hết. Nhiều lúc cũng mủi lòng 😔.