Chương 59: Gây thù Chương gia.

Chương 59: Gây thù Chương gia.

Vệ sĩ mặt sẹo thấy Trung không để tâm đến mình, mặt đen lại.

“ Vốn tao định đánh cho mày chết đi. Nhưng tao nghĩ lại rồi, tao sẽ đánh cho mày tàn phế, để mày khổ sở về sau.”

Cảm thấy có sát khí lại gần trung nhảy ra chỗ khác tránh né. Vốn định che dấu thực lực, để bớt đi phiền phức.

Thực lực của tên vệ sĩ bộc phát, vốn chẵn phải thứ gì tốt lành, sức mạnh cũng tầm cỡ cấp 2, hay đỉnh cao gì đó. Trung chả thèm để vào mắt.

Chương Gia Tự quan sát thấy tình hình trước mắt, liền cảm thấy thoả mãn. Hắn lấy điếu thuốc trong người ra, định đốt một điếu thì thấy một cây gậy từ đằng xa bay lại.

“ Đù mé, cái quái gì vậy.”

May mà thân thủ hắn tốt, kịp né được. Đưa mắt nhìn thì thấy tên vệ sĩ nằm đo đất lúc nào không hay.

Chương Gia Tự đứng dậy, mặt tối sầm lại. “ Xem ra mày không đơn giản như tao tưởng, nhưng lần này mày chết chắc rồi, sau khi giết mày xong tao sẽ giết luôn cả nhà mày.”

Tất cả những lời đó Trung nghe không sót một chữ.

“ Nếu mày đã có ý định đụng đến gia đình tao, thì mày chết chắc rồi con ạ.”

“ Hỗn láo, để xem mày ngông cuồng tới mức nào.”

Sức mạnh của Chương Gia Tự bộc phát, thân hình xuất ra đầy móng vuốt, thân thể như hoá sói, để lộ ra khí tức cao thủ bốn sao.

Trung lao đến, vốn chẳng có gì để mà dài dòng nữa. May mà tên này nói ra hết ý trong lòng mình, chứ nếu mà hắn giữ trong lòng, cha mẹ hắn sau này có khi gặp nguy hiểm.

Mở màng là một kỹ năng Nhất Đoạn Thiên Không của Trung, hắn đã giảm bớt đi sức mạnh để luyện kỹ năng này cho lên cấp.

Hai cú đấm va chạm nhau, không khí xung quanh nứt toạc, mấy tên côn đồ bất tỉnh gần đó bị lực đạo đẩy lăn ra mấy vòng.

Xương tay của Chương Gia Tự vỡ vụn, vết máu loang lỗ đến tận bả vai. Một tay này coi như phế bỏ.

Chương Gia Tự khuôn mặt hoảng hốt.

“ Mày là, vương giả. Không không, tha cho tao, ông nội tao là cục trưởng đấy.”

“ Muộn rồi. “

Trung một chiêu Nhất Đoạn Thiên Không vào bụng hắn làm cho thể xác bay lên trên không trung, hắn mất đi ý thức.

Chưa hết, trong lúc đang hơi xuống, Trung bật nhảy lên cao dùng tiếp kỹ năng Nhất Đoạn Thiên Không Toàn Lực của mình đành xuống.

Xác thịt của Chương Gia Tự bị thổi may thành nhiều mảnh nhỏ. Ở dưới mặt đất tạo hình một cái hố lớn, mà trong hố là đầy vết máu và thịt của Chương Gia Tự.

Vương Tuấn quan sát hết một màn như vậy, hồn vía đã bay đi đâu mất, cho đến khi hồn về lại xác thì hắn dập đầu liên tục, vang xin Trung hết lòng.

“ Mày nói xem, tao nó nên giết người diệt khẩu không?”

“ Đại gia tha mạng, là em ngu muội. Mong đại gia thương tình tha cho em một mạng.”

Chuyện Chương Gia Tự chết là chuyện lớn. Giết người diệt khẩu không cũng không có tác dụng gì.

“ Mạng mày có thể tha nhưng, gia sản của mày, giao ra hết cho tao.”

“ Dạ dạ, em sẽ giao ra hết ạ, anh cho em số tài khoảng.”

“ Không không, cái tao muốn là tất cả bao gồm công ty của mày nữa.”

“ Đó là sản nghiệp em một ta…”

Chát!

Một tát làm Vương Tuấn mặt mũi sưng vùi, răng rơi vài cái.

“ Ạ ạ, ể em uyển o anh.”

Trung ngồi chờ. Một lúc sau một vài luật sư đến làm việc, thấy cảnh tượng trước mặt này sợ hãi vô cùng.

Giấy tờ cũng ký xong, cả đám được rời đi. Riêng chỉ có mấy tên côn đồ đang nằm giả chết đằng kia là không dám nhúc nhích. Chúng cảm thấy thở cũng khó khăn, sợ tên Ma thần này phát hiện ra là chết chắc.

Trong đó có anh Báo.

Trung cũng biết bọn chúng đang giả ngất. Bước từng bước lại gần anh Báo, vốn muốn chọc hắn.

“ Anh Báo ơi dậy đi, không là em đấm vỡ mồm anh đấy.”

Nghe xong anh Báo vội vã bật người dậy, ôm lấy chân Trung khóc lóc, cầu xin Trung tha mạng.

Trung động lòng từ bi, chỉ lấy đây mái tóc của anh Báo. Làm xong thành nghiện. Hơn 200 tên côn đồ đang nằm kia vô hình trở thành nhóm đầu trọc.

Giải quyết xong Trung có hơi thất vọng, Nhất Đoạn Thiên Không vẫn chưa lên cấp.

Gọi điện thoại cho Kiều kể về tình hình thì bị nàng chửi cho một vố. Sau đó lấy xe của nàng đến đón hắn về Nguyễn Gia, bàn chuyện với ông nội.

….

“ Tiểu Trung à, cháu gan lắm đấy. Cháu của cục trưởng tại Hà Hưng mà cháu nói giết là giết.”

“ Ông nội à, cháu cũng chỉ làm tròn bổn phận thôi. Nếu cháu tha cho hắn, cha mẹ cháu sẽ gặp nguy hiểm mất.”

Lão gia tử cũng không thể nói được gì. Chuyện đã xảy ra đến mức này rồi.

“ Bây giờ cháu phải gia nhập là người Nguyễn Gia thì mới tránh được sóng gió đợt này.”

“ Lại là gia nhập. Cháu không muốn vậy, nếu như bọn chúng mà đến một cháu sẽ giết một, đến trăm cháu sẽ giết trăm.”

“ Ai cho cháu lá gan đó.” Lão gia tử tức giận.

“ Ông nội đừng tức giận, thực ra Trung thân thủ rất mạnh. Nếu như sát thủ phái đến thì không vấn đề, chỉ sợ là lệnh truy nã của quân đội.”

Lão gia tử nhìn Trung đang rất kiên định, cũng không nói gì thêm.

“ Thôi vậy, ta sẽ giúp cháu. Ngày mai đi với ta tới gặp Cục Trưởng Triệu Dư Chấn. “

“ Dạ dạ.”

Tiểu tử này.

Kiều đá đá mắt ra hiệu cho Trung.

Trung thấy Kiều đang chỉ vào ấm trà, liền hiểu ý. Vội vàng rót trà mời Lão gia tử.

“ Cảm ơn ông nội giúp cháu. Mời ông nội uống trà.”

“ Hầy, coi như cháu biết lễ. Ngày mai nhớ thể hiện cho tốt.”

“ Dạ. Cháu nhớ rồi.”

Kiều Kiều đứng một bên thấy cảnh ông cháu như vậy cũng khá vui.

Tối nay Trung lại ngủ nhà của Kiều Kiều.

….

Sáng hôm sau, ông nội đã dẫn Trung đến nhà cục trưởng Triệu. Bàn về vụ việc tối qua.

Lúc đầu Triệu Dư Chấn có hơi bị sang chấn tâm lý nhưng sau khi nghe lão gia tử kể chuyện về Trung, lại biết hắn chính là quán quân của cuộc tỉ võ tại Sài Văn lần trước, trong lòng đầy tán thưởng.

“ Ta sẽ không ra lệnh truy nã cháu, dấu nhẹm chuyện này đi. Nhưng sát thủ sẽ được phái đến, cháu hãy cẩn thận.”

“ Dạ cháu cảm ơn ông. “

“ Không có chi, nể mặt lão Nguyễn ta giúp cháu lần này. Với lại Triệu Gia với Chương gia vốn cũng chẳng thân thiết gì. Xem như là cắt cái đuôi cho Vân Lạc vậy.”

Ngày hôm đó phía quân đội biến động lớn, quân đội Hà Hưng với Sài Văn xung đột gay gắt. Tuy nhiên không ai làm gì được ai.

Cứ như vậy mà nhiều sát thủ bắt đầu được nhận nhiệm vụ.

Vân Lạc nghe tin Chương Gia Tự chết trong lòng rất vui. Nhưng cũng hơi lo lắng cho Trung, không biết hắn ứng phó ra sao.

Còn Nguyễn An, lại rất vui mừng. Chương Gia Tự chết hắn là người lợi nhất.

Vừa có người hại Trung, vừa có cơ hội tán tỉnh Vân Lạc. Xưa nay hắn chính là ngại Chương gia a.

….

Thứ hai cũng đến, hôm nay Trung bắt đầu đi học. Lớp học cũng đã bắt đầu được hai tuần.

Trường Thiên Chức, là trường nổi tiếng nhất, các con cháu có gia thế mới có đủ điều kiện vào trường học. Tuy nhiên có một vài thành phần đạt học bổng.

Mặc dù là trường nổi tiếng, thiết bị học tập hiện đại, đầy đủ, giảng viên đều là đầu ngành. Nhưng cũng phân biệt lớp này lớp kia. Chính là lớp đào tạo học sinh để lấy thành tích cho trường.

Kiều Kiều vốn thành tích tốt liền được vào lớp tốt nhất.

Còn Trung và Việt ư? Hầy….

Buổi ra mắt lớp mới của Trung cũng không mấy tốt đẹp. Toàn là mấy thằng đực rựa, hay bỏ học mà thôi.

Nhưng nhìn mặt bọn chúng, không ra vẻ quý phái thì cũng thuộc dạng ăn chơi có tiếng.

Vì vậy mà Trung bắt tay lên vai Việt.

“ Xem ra có việc cho cậu làm rồi.”

“ Vâng đại ca, mấy thằng nhóc này cứ để em chỉnh bọn chúng.”

Vậy là buổi học cứ thế qua đi. Trung đã rất cố gắng chăm chú nghe giảng cho giống một học sinh bình thường.

Ông nội, cha mẹ Kiều cũng đã nói, sau khi tốt nghiệp đại học mới cho cưới Kiều Kiều a.

Không tốt nghiệp thì đừng mơ tưởng gì cả.

….

Ấn “Ta thích“ bên dưới để ủng hộ tác giả.