Chương 58: Tự dưng xuất hiện rắc rối.
Sau lần ngu ngốc như con bò bị vắt kiệt sữa thì Trung mới nhận ra rằng. Người nhỏ làm việc nhỏ, tuỳ theo sức của mình.
Không nên sản xuất nhiều tinh thạch một lúc, chỉ cần sản xuất có điều độ, an toàn là được. Cũng như việc ngồi trước màn hình máy tính mà cầm khăn giấy lau “nước mắt”.
Hôm nay có một buổi tiệc lại nhà hàng Thiên Cung nỗi tiếng nhất Sài Văn. Các ông to mặt lớn ở các tỉnh lân cận cũng đến chúc mừng. Mà nhân vật chính là Triệu Dư Chấn, hôm nay là sinh nhật 70 tuổi.
Trung cũng được tham dự cùng với Kiều Kiều.
Cả hai trong đại tiệc mừng thọ người thì tìm đồ ngọt người thì thấy gì ăn nấy. Tuy nhiên vẫn tỏ ra quý phái nha.
Trung đã bị Kiều Kiều chỉnh chu cả thể xác lẫn tâm hồn cho nên cũng ra dáng người biết cư xử hơn. Không gây chú ý nhiều đến những người xung quanh.
Nhưng có hai kẻ lâu lâu vẫn đưa mắt nhìn họ.
Nguyễn An, người luôn canh cánh, ghen ghét Trung.
Và kẻ thù mới đây, Vương Tuấn.
Nếu như hôm nay không có sự xuất hiện của Triệu Vân Lạc, người phụ nữ xinh đẹp, gia thế lại hàng khủng, đáng cho mọi người lấy lòng ra thì Nguyễn Ngọc Kiều chính là đối tượng hàng đầu.
“ Kiều Kiều, chào em.”
“ Chị Vân Lạc.”
“ Lúc nãy chị bị nhiều người bắt chuyện quá nên giờ mới tìm em được.”
“ Hì hì, không sao, nãy giờ em cũng đang bận mà.”
“ Cô đi kiếm đồ ngọt ăn chứ gì. Xem chị mang gì cho em đây. Ta đa.” Vân Lạc lấy ra một hộp kẹo Crush+ sản xuất tại Nhật Bản, vô cùng hiếm có.
“ Trời ơi, cảm ơn chị.” Kiều Kiều nhận lấy hộp kẹo vui mừng khôn cùng. Ôm lấy Vân Lạc.
Mà cảnh tượng đó làm nhiều người xung quanh chú ý, không khỏi tán thưởng cảnh đẹp, người đẹp.
Nhưng mà khoan đã, cái thằng khỉ gió kế bên kia là ai? Sao lại ăn uống trong lúc họ đang ngắm hai vị tiên nữ chứ.
Thế là một kẻ bị Nguyễn An giật dây lại gây chuyện.
Chương Gia Tự, kẻ đang theo đuổi có gia thế lớn, là cháu của cục trưởng ở Hà Hưng. Một trong ba thành phố lớn nhất Việt Phong. ( Sài Văn, Đà Long, Hà Hưng.)
“ Cậu là ai, ăn ở đây đang làm phiền hai vị tiểu thư.” Chương Gia Tự chỉ tay vào mặt Trung, nói một cách sỉ nhục, dáng vẻ lại ra vẻ cao quý.
Nhưng Trung nào đâu quan tâm, nãy giờ có Kiều Kiều giám sát hắn mới không nổi lên con thú ham ăn trong người. Cũng may nhờ Vân Lạc thu hút sự chú ý của nàng nên giờ mới có người kiếm chuyện với hắn.
Chương Gia Tự đặt tay lên vai Trung. Tất nhiên kẻ này cũng là thâm tàng bất lộ, chính xác là sức mạnh của một vị Vương Giả.
Tuy nhiên, Trung lại không có chút hề hấn gì, chỉ là không thể ăn hết được cái đùi gà đang còn giang dở.
Tay ăn đùi gà nãy giờ còn chưa lau, mà vai hắn đã bị một bàn tay uy lực nắm lấy không buông. Không còn cách nào khác, Trung buộc phải dùng tay mình gỡ tay kẻ kia ra mà thôi.
“ Mày làm gì đấy, đồ bẩn thỉu này.” Chương Gia Tự không còn giữ được vẻ thanh cao của mình nữa, vì bị bàn tay dầu mỡ của Trung nắm lấy.
Nhớp nhớp!
Trung lau bàn tay đi. Một phục vụ khác tới đưa cho hắn chất khử mùi, khử dầu mỡ trên tay. Mặc dù không ưa gì Trung nhưng thân là người phục vụ, không muốn mất miếng ăn a.
“ Tự nhiên nắm vai người ta từ sau lưng, tôi không chửi anh là may cho anh rồi, ở đó mà ý kiến ý cò với tôi.”
“ Mày giám, mày biết tao là ai không?”
“ Là ai thì sao, là ai là được có quyền chửi rủa người khác sao?”
Nghe đến đây Kiều Kiều và Vân Lạc đứng một bên cũng thấy buồn cười.
“ Mày mày…” Chương Gia Tự mất hết mặt mũi, lại không thể nào phản bác được.
“ Bảo vệ đâu, đem tên này ra ngoài cho ta.”
“ Chương Gia Tự, đây là khách của Triệu Gia chúng ta, không phải là nơi Chương Gia anh tác oai tác quái.”
“ Em vì một thằng tiểu tốt này nói vậy với anh?”
“ Tôi chỉ làm tròn bổn phận chủ nhà mà thôi.”
“ Hừ được lắm, thằng kia mày không sống nổi đâu. Đợi đấy.”
Nhưng mặt Trung vẫn ung dung, bình chân như vại, lại nói chuyện với Kiều Kiều. Nhờ nàng lau miệng cho hắn.
Chứng kiến cảnh đó, đám nam nhân xung quanh càng thêm tức giận. Nhưng nghĩ đến Trung cũng sống không bao lâu nữa, Chương Gia Tự đã ghim hắn. Chưa có ai sống nỗi khi qua tay Chương Gia Tự.
Hắn chính là người trẻ tuổi nhất có tiền đồ trong quân đội tại Hà Hưng. 25 tuổi đã là Thiếu Tướng. Nghe nói hắn còn là một Vương Giả hay Võ Tướng gì đó.
“ Em hãy cẩn thận, Chương Gia Tự đó không phải kẻ đơn giản đâu.”
“ Cảm ơn chị, dạo này em cũng đang ngứa tay.”
Sau đó Trung bị Kiều tung một chiêu thức quen thuộc.
“ Cái thứ vô lễ với chị Lạc, lại còn gây chuyện nữa.”
“ Hu hu, anh xin lỗi, kẻ địch có mạnh đến mấy không bằng tuyệt chiêu của em nha.”
“ Haha.” Vân Lạc trong lúc không kiềm được cười hơi lớn tiếng một chút. Hình tượng gìn giữ nãy giờ mất sạch.
….
Biết được đường về chắc chắn có chuyện xảy ra, cốt truyện hết sức quen thuộc này, một kẻ hay đọc truyện như Trung sao mà không biết được chứ. Mà chính bản thân hắn cũng có một chút mong đợi.
Gân cốt lâu không hoạt động sẽ bị hoá đá mất a.
Sau đó hắn nhìn lại bảng thông tin của mình.
Đinh Chí Trung.
Cấp độ: 5 sao
Hệ: Hắc Ám
Võ tướng: 2/4
Trương Văn Việt 4 sao
Nguyễn Ngọc Kiều 4 sao
Kỹ năng: Hỏa Long Trảm (3); Nhiệt Huyết Sôi Trào (2); Ảo Ảnh Chiến (2) Lôi Động Cửu Thiên (2). Nhất Đoạt Thiên Không (1)
Nhất Đoạn Thiên Không cũng gần lên cấp. Hi vọng lần này Chương Gia Tự sẽ mạnh một chút, để mình còn luyện kỹ năng a.
Trung trước đó đã hỏi đường đến sân vận động, chủ yếu là kiếm một sân bãi rộng để đánh nhau cho thoải mái.
Thà phá hoại tài sản của mấy ông lớn còn hơn phá hoại tài sản của mấy người dân vô tội.
Đúng như Trung dự kiến, hơn 200 người vây Trung lại ở sân vận động.
Nếu so sánh thì, đám ô hợp này cũng chỉ là cấp 1, có vài kẻ cấp 1 đỉnh cao ở Lục Huyền Thế Giới mà thôi. Mà bọn chúng lại không có kỹ năng gì nữa, chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Ở giữa sân vân động, hay nói cách khác là giữa sân bóng, mà xung quanh hàng biên đầy người đứng.
Duy chỉ có mấy kể ở đằng kia, tuy ở khung thành khá xa nhưng Trung lại thấy rõ mặt. Chính là tên Chương Gia Tự, mà kế bên hắn có hai kẻ, một kẻ trông khá nguy hiểm, kẻ còn lại là Vương Tuấn. Nhìn biểu hiện rõ là đang nịnh nọt Chương Gia Tự.
Trong số đám côn đồ vây quanh, có Anh Báo.
“ Chính là nó, anh em, thằng này không đơn giản, anh em ra tay ác vào.”
Trung ngó ngó xung quanh.
“ A, anh Báo phải không, anh lại tới ăn đòn sao?”
“ Mẹ nó, lần này mày chết là cái chắc.”
Đám côn đồ mặc đù điên máu nhưng chưa ai dám lên, chỉ chờ lệnh từ Vương Tuấn.
Vương Tuấn ra hiệu.
Đám côn đồ thấy tín hiệu, ồ ạt lao vào, miệng la hét dữ dội, để tạo uy thế.
Nhưng vỏn vẹn 1 phút đồng hồ. Cả đám côn đồ không ngất cũng bất tỉnh. Chưa kịp hiểu chuyện gì đã nằm gặm cỏ.
Mà Vương Tuấn lúc này cũng há hốc mồm.
“ Lũ vô dụng. Ngươi lên đi.” Chương Gia Tự cũng nhắm được tình hình rồi. Tên này bị hắn bóp vai còn phản kháng được a. Chỉ với lũ ô hợp này mà không đối phó được thì chắc phải xem lại mình có phải người chương gia hay không.
Vệ sĩ của Chương Gia Tự bước ra, khí thế rất hùng hổ. Nhìn gương mặt đầy sẹo cũng biết người này kinh qua bao lần sinh tử rồi.
Nhưng…
Như vậy thì đã sao, đối Trung vẫn còn đang bực mình vì lũ tạp nham kia quá yếu. Hơi đâu lo tên vệ sĩ xàm lông này.
…..
Ấn “ Ta thích “ bên dưới để ủng hộ tác giả!