Chương 56: Tâm tư con gái.
A!
Mười mấy hai mươi đứa đi đang đứng xem bên cạnh há hốc mồm. Mặc dù nhìn cái tên đang nhai nhồm nhoàm trước mắt kia không ưa nỗi nhưng không ai dám manh động.
Sau đó không gian rơi vào 10 giây tĩnh lặng, đối mặt nhìn nhau, không ai nhúc nhích không ai nói lời nào.
Thế là, Trung lại tiếp tục với bàn ăn của mình.
Đám tiểu tốt kia thấy thế cả bầy chạy ra cửa.
Ồ, vậy là rút lui sao? Bọn này cũng nhát gan quá đi.
Nhưng không! Không như Trung nghĩ, bọn chúng chạy ra chủ yếu là tìm vũ khí. Gạch, ghế, gậy, dao,… đủ thứ loại hung khí, cả đám ai nấy hùng hổ lao vô.
Quản lý mặt tái xanh tái mét ngồi nấp một xó.
Bàn ghế trong quán bị đập đến gãy làm mấy phần.
Mới ăn được một miếng sườn, chưa đủ lót dạ dày vậy mà bọn này hết lần này đến lần khác quấy phá.
“ Hình như tôi chiều các em quá nên các em hư đúng không?”
“ Giết nó cho tao.”
Hơn 30 tên côn đồ tay cầm hung khí, lao vào Trung mặc cho từng thằng bị đá văng ra.
Cho đến khi chỉ còn lại mấy người, bọn chúng nhìn nhau, ai nấy đều cuối đầu quỳ lạy, van xin.
“ Đại gia tha mạng, tụi em có mắt như mù.”
Người thì nằm bất tỉnh trên đất, người thì tự vả mặt vang xin.
Mà lúc này một nữ tử xinh đẹp như hoa bước vào.
“ Bà chủ, bà chủ. Cuối cùng bà cũng đã đến.”
Tên quản lý cứ vậy mà bị một tát bay ra sau.
“ Ngu ngốc, một người con gái xinh đẹp như vậy mà gọi là bà, đúng là muốn ăn đòn mà.”
Lúc này chủ tiệm mới nhìn Trung, ánh mắt có chút tán thưởng lại có chút sát khí.
“ Xem ra, cậu chính là nguyên nhân phá quán chúng tôi nhỉ?”
“ Ô, vậy sao?” Trung tiến tới lại sát gần chủ tiệm. Ngón tay trỏ nâng nhẹ cằm nàng lên.
“ Ngươi muốn làm gì?” Chủ tiệm ngượng đỏ mặt, cơ thể lùi lại mấy bước. Vô tình bị gấp một cái cây gậy dưới đất bật ngửa ra sau.
Sau đó thì các đạo hữu cũng biết rồi đó.
Sự chú ý của ta đã va vào phải ánh mắt của nàng….
Trung thân pháp nhanh nhẹn, một tay đỡ lấy eo của chủ tiệm, nhưng vì cố tình làm ngầu nên động tác có hơi miễn cưỡng. Tay còn lại hắn vô tình sờ trúng mông của nàng ta.
“ Á, biến thái.”
Trung cứ thế là ăn trọn một cú tát vào mặt.
Oan có đầu, nợ có chủ. Mình làm sai phải tự nhận sai.
Sau một hồi xin lỗi miệt mài, và đền bù cho chủ tiệm thì cuối cùng hắn cũng được rời đi.
“Trung bước ra khỏi tiệm, rõ ràng là bọn chúng gây sự với mình mà mình lại mất tiền.”
Cả đám côn đồ đi ra nghe thấy chỉ biết khóc trong lòng. Tiếng lòng gào thét:” Là tiền của tụi tao nha, mày khóc cái gì. Mày còn được bóp mông gái đẹp nữa đấy.”
….
Dạo mấy cái siêu thị, Trung về nhà lúc chiều tối, mua cũng kha khá đồ đẹp. Cũng sắp 7h, Trung cũng phải ăn mặc một bộ thật bảnh tỏn để đi với Kiều Kiều.
Kiều Kiều không cho thằng Việt đi theo chứng tỏ là có gì mờ ám với mình đây. Hê hê.
Cái gì mà hai đứa đi trước rồi đưa địa chỉ thằng Việt tới sau.
Cái gì mà ăn mặc thật đẹp đẽ.
Đúng 7 giờ, Kiều lái một con siêu xe màu đỏ từ hãng Toyota, chỉ có 5 chiếc sản xuất mà thôi.
Mấy người hàng xóm cũng nhòm nhòm ngó ngó. Mặc dù khu này là khu nhà giàu có tiền, nhưng siêu xe thì chưa bao giờ đậu trước nhà ai. Tức là hôm nay nhà của Trung được nở mày nở mặt với hàng xóm.
Nhiều kẻ đố kỵ thấy Trung ra đón người, dèm pha rằng hắn được bao nuôi, nhưng khi bước ra mà một cô gái cực kì xinh đẹp. Hot girl? Siêu mẫu? Minh tinh? Không phải là từ dùng cho cô gái này. Mà tiên nữ chính là từ ngữ dùng hợp lý nhất. Đây chính là một trong những thứ tốt đẹp mà việc tu luyện mang lại.
Lúc đầu người khác còn dèm pha, nhưng khi thấy Trung ôm Kiều vào lòng hôn một cái thì sát khí đã động tâm rồi. Nhưng cũng chỉ là tiếng lòng mà thôi, thực tế không có lá gan giết ngươi a.
Một số nữ tử kế bên để ý Trung bấy lâu ngược lại là ghen ghét Kiều Kiều. Ngoài xinh đẹp với giàu có ra, có gì hơn mình đâu chứ.
Siêu xe chạy trên đường khiến khác xe khác phải giữ khoảng cách một xíu, lỡ mà va trúng làm xước xe một cái thôi thì lúc đó mà ngồi than tiền.
15 phút đi xe, cuối cùng cũng đến cửa hàng sang trọng. Ngoài việc bày bán những mẫu quần áo thời trang ra còn có đặt may. Tất nhiên được quyền chọn vải, chọn thợ.
Đi siêu xe, mặc đồ sang chảnh, khuôn mặt khả ái ngây ngất thì phải chọn thợ giỏi nhất, vải tốt nhất, đẹp nhất.
Trung được đo kích thước cơ thể, nữ nhân viên cầm dây thước đo mà mặt cứ ngượng đỏ lên. Chỉ bởi vì Trung quá đẹp trái, khí chất nam tính vô cùng. Nhìn qua không ai nghĩ còn chưa đủ 18 tuổi.
Đo quần áo xong, sau đó hai người qua xem một số trang sức được bày bán phòng bên cạnh.
Kiều mặc dù xem qua nhiều trang sức, nhưng lần này đúng là có nhiều mẫu mới rất ưng ý. Khiến nàng động tâm.
“ A, Kiều đó hả.”
“ Chào anh Tuấn.”
“ Đây là…”
“ Đây là bạn trai em. Còn đây là anh Tuấn, ông chủ tập đoàn Vương Đô.”
“ Chào Anh/Cậu.” Hai người bắt tay nhau, nhưng không có vẻ đơn thuần là chào hỏi, hình như là đang so lực.
Vương Tuấn tay nổi gân xanh, bị bóp đến tê cả tay nhưng không dám hét lên. Chính là giữ thể diện a.
Kiều Kiều thấy Trung đang bắt nạt Vương Tuấn liền véo cho hắn một cái.
Ah!
Rõ ràng là tên Vương Tuấn này bóp tay mình trước mà.
Trung nhìn Kiều ánh mắt đáng thương nhưng không lại được nàng đồng cảm.
Vương Tuấn nổi tiếng là người trẻ tuổi, tài giỏi. 25 tuổi đã là ông chủ tập đồ Vương Đô, kinh doanh quần áo, trang sức nổi tiếng. Đối tượng hợp tác làm ăn lớn của Nguyễn Gia.
“ Em càng ngày càng xinh đẹp ra nha.”
“ Anh quá khen rồi.”
“ À, em đang xem trang sức hả, thích cái nào thì chọn một cái.”
Vương Đô vẻ ngoài tươi cười niềm nở với Kiều, bên trong lại liếc xéo Trung.
Thằng Nhóc này chắc là bạn học của Kiều Kiều, đúng là tình yêu tuổi học trò. Trước sau gì Kiều Kiều cũng thuộc về tao.
“ Cảm ơn anh, vậy em không khách sáo đâu.”
“ Người một nhà mà ngại gì. Trung phải không, em cũng chọn một cái đi.”
“ Vậy cảm ơn nhé.”
Đúng là tên nghèo hèn.
Chọn xong trang sức.
“ Ồ, Kiều đúng là có mắt nhìn nha, Đây chính là Phỉ Thuý loại cực phẩm đó. Chuyến này cửa hàng anh lỗ lớn rồi, em phải bù lại cho anh đó.”
“ Haha, em cảm ơn anh trước.”
“ Anh, xem của em đi. Cái này thế nào.” Trung đưa dây chuyền lên cho Vương Tuấn xem.
“ Cũng giá trị lắm.”
Đúng là không có mắt nhìn, không biết Kiều Kiều thích hắn ở điểm nào. Hay hắn là bạn trai giả? Rất có thể. Xem tao xử mày thế nào.
Tên Trung này mặt dày thật, mình làm vậy mà hắn cũng không ghen gì hết.
Kiều giận dỗi véo Trung một cái. Lần này xoắn một vòng, uy lực vẫn thâm hậu như ngày xưa.
Ahhh!!!
“ Sao em véo anh.”
“ Đi về.” Kiều Kiều hằn học nói, còn không thèm chào Vương Tuấn một tiến.
Vương Tuấn nhìn hai người họ rời đi, miệng nở nụ cười tà.
….
Ấn “ Ta thích “ bên dưới để ủng hộ tác giả.