Chương 55: Trở về Trái Đất lần thứ hai.
Trái Đất.
Ba ngày mau chóng trôi qua kể từ khi Trung, Việt và Kiều trở về. Trong lúc trở về một số Vương Giả của Nguyễn Gia đã không thấy đâu, chứng tỏ là đã bỏ mạng tại Lục Huyền Thế Giới. Điều đó làm cho Trung nhận thức được thế giới đó không đơn giản như hắn tưởng tượng. Chỉ là nơi hắn đến có khởi đầu dễ dàng hơn mà thôi.
Chuyến trở về này, không ai tiết lộ về vị trí của mình tại Lục Huyền Thế Giới. Lòng người còn ghê gớm hơn ma quỷ a. Lục Huyền Thế Giới lắm cơ duyên, biết đâu vì một chút sơ suất bị hãm hại mà mất mạng. Ở đó không có pháp trị, mà là cường giả vi tôn nha.
Mặc dù Nguyễn Gia mất mấy vị Vương Giả, nhưng cũng không thua kém các gia tộc khác lắm, bởi vì họ cũng mất vài vị.
Trung rời khỏi Nguyễn Gia, hắn khẳng định rằng bản thân mình sẽ đến tận nhà hỏi cưới Kiều Kiều chứ không phải làm việc cho Nguyễn Gia rồi sau đó ở rể. Trung không thể chấp nhận điều đó.
Cũng chính vì vậy mà Nguyễn Gia Chủ, ông nội của Kiều Kiều rất tức giận. Nhưng vì Trung từng có công cho gia tộc, mặc khác cũng có quan hệ mật thiết với Kiều Kiều nên không làm khó hắn. Bởi vì Kiều là Võ Tướng của hắn, hai người chính là không thể phản bội lẫn nhau, chưa kể còn là một cặp nữa. Đó là về lí trí, lợi ích gia tộc.
Còn về tình cảm, tất nhiên Lão ta nhìn Trung khá thuận mắt. Với lại lão ta còn đặt hi vọng hắn phát triển vượt bậc hơn. Kiềm hãm hắn trong Nguyễn Gia không phải là cách.
Hai đứa còn quá nhỏ, lại chưa tốt nghiệp cấp 3. Cho nên phải tốt nghiệp đại học rồi bàn chuyện cưới hỏi. Tuy nhiên cha mẹ của hai đứa đã xem nhau như thông gia. Mẹ của Kiều còn hay dẫn mẹ của Trung đi shopping nữa. Còn cha Trung thì mở bắt đầu một công ty sản xuất giày da nhỏ, dựa trên tiền vốn mà con trai kiếm được từ cuộc tỉ võ.
Bây thực lực của Trung đã có thể chặn được súng đạn, nhưng đánh hội đồng với vũ khí nhiệt hắn vẫn chưa dám mơ tưởng tới a.
Chưa kể hắn chỉ mang cái mạng về, trang bị còn không có nỗi một cái nha. Ít ra nếu có cái gì đó thì hắn còn có chút mơ mơ tưởng tưởng.
“ Alo Trung, ông nội đã làm đơn chuyển trường cho ba người chúng ta rồi đó. Thứ 2 tuần sau là bắt đầu vào học.”
“ Vậy hả, vậy gửi lời cảm ơn Nguyễn gia chủ giúp anh nha.”
“ Cái gì mà Nguyễn gia chủ, em cho anh nói lại á.”
“ À, là ông nội.”
“ Vậy nhé, tối nay em đưa anh đi may đồng phục, 7h em qua đón.”
“ Ok, em yêu.”
Trung tắt máy, sau đó gọi cho Việt, giờ này chắc hắn đang nằm trên nệm ngủ say giấc rồi.
Mới 8 giờ sáng nhỉ. Đúng là không đâu thoải mái bằng ở nhà. Không khí mặc dù có chút bụi bặm, nhưng không phải lo nghĩ nhiều.
Nếu mà ngày nào cũng lo quản lý, chắc mình điên não mất.
“ Alo Việt hả.”
“ Mới sáng sớm mà đại ca đã gọi em rồi.”
“ Thứ 2 tuần sau….”
….
Kiều Kiều mấy hôm nay bận rộn việc gia tộc nên không có thời gian gặp hắn. Chỉ call video cho đỡ nhớ mà thôi. Thực tế là hắn muốn làm chuyện đó với nàng. Nhưng mỗi lần nghĩ tới địa điểm làm việc thì hắn lại ngại ngùng. Chính là chưa đủ 18 tuổi a. Mấy bà chủ, ông chủ khách sạn khi thấy mình đến sẽ nghĩ thế nào. Nghĩ đến đây hắn rùng mình một cái. Đúng là trai nhà quê còn xuyên không về thời phong kiến. Chưa thể nghiệm cuộc sống phong lưu, phú quý nha.
Cho nên bây giờ, mới sáng ngủ dậy hắn đã ở quán net cày game. Võ Lâm Truyền Kỳ X. Tài khoảng hơn mười ngày không cày cuốc bị rớt top xếp hạng vèo vèo. Từ hạng chiến lực 4322 xuống tận 16326. Thế là hắn quyết định bỏ game, bản thân đi dạo phố, nhưng khuôn mặt rầu rỉ vô cùng.
Trong lúc đi ngang một con ngỏ hẻm, mặc dù là trời sáng nhưng con hẻm vẫn âm u. Mà lúc này Trung nhìn vào chỉ thấy mấy cái đốm đỏ trong màn đen.
“ Ê nhóc.”
???
Ai đó gọi mình thì phải.
“ Tao đang gọi mày đấy.”
Trung chỉ tay vào mặt mình, miệng ngạc nhiên hỏi: “ Em hả?”
“ Đúng, mày vào đây.”
Trung thừa biết ý đồ bọn chúng, nếu là ngày trước thì Trung đã chạy mất dép. Nhưng bây giờ thì khác. Hắn mạnh dạn bước vào, hai tay còn đút vào túi áo khoát cho ngầu.
“ Nhóc cũng hiểu việc gì đang xảy ra rồi đúng không. Biết điều thì làm nhanh gọn lên. Tao sẽ tha cho nhóc một mạng.” Tên đang ngồi trên mấy cái thùng xếp chính là đại ca của đám côn đồ này nói.
Hai thằng đàn em áp sát lại, gương mặt hung dữ, mùi thuốc lá nồng nặc.
“ Ai da, em có mỗi cái thẻ này, anh đi rút hộ em được không?”
Thằng nhóc này xem ra cũng biết điều.
“ Đưa cái thẻ đây và mật khẩu đây. Sau đó cút cho tao.”
Trung đưa thẻ cho tên đại ca.
“ Mật khẩu là gì?”
“ Mật khẩu là CON…MẸ…MÀY!”
“ Long mày đi rú…”
???
“ Thằng chó này mày muốn chết, tụi bay đánh cho nó thành người thực vật cho tao.”
6 tên côn đồ cùng tên đại ca là 7, lao vào Trung nhưng không thấy hắn đâu, cứ thế mà đột nhiên biến mất.
“ Nó đâu rồi?”
“ Ông nội mày ở đây.”
Trung từ khi nào đã ở đằng sau lưng tên đại ca, tung một cước vào lưng hắn. Mặc dù đã kiềm lực đến mức thấp nhất có thể nhưng tên côn đồ vẫn bay xa tận hai mấy ba mươi mét, văng ra tận vỉa hè bất tỉnh.
Cái mẹ gì vậy?
Có còn là người không?
Cả đám đàn em đều sợ hãi bỏ chạy, nhưng Trung nào dễ dàng bỏ qua. Chỉ thấy sau đó 6 tên côn đồ đó lại một lượt văng ra. Nhiều người đi ngang qua đó còn sợ khiếp vía.
Hài, xem ra mình cần phải học cách kiểm soát lực đạo thêm a.
…
Sài Văn, dòng xe tấp nập, còn được chia ra làm 10 quận. Mà mỗi quận cũng có sự phân chia giàu nghèo. Nỗi trội là Quận 1, nơi phải nói bảo an bậc nhất nước. Bốn Gia Tộc lớn Nguyễn Trần Hoàng Ung cũng không thể đem thế lực của mình thâu tóm Quận 1. Chỉ có thể bành trướng ở các quận khác.
Mà nhà gia đình Trung và Việt ở đang ở Quận 2, thuộc địa bàn nhà họ Nguyễn. Cho nên mấy tên côn đồ tạp nham lúc nãy, chính là thuộc hạ cấp dưới.
Mấy ngày nay, Trung quan sát Sài Văn thật kỹ, mặc dù trên thế giới xuất hiện cái gọi là Vương Giả nhưng trật tự thế giới vẫn không thay đổi.
Người đi làm, vẫn đi làm.
Người đi học, vẫn đi học.
Bọn chó bị đánh, tất nhiên sẽ cậy chủ.
Không quá lâu sau đó, tại một nhà hàng gia đình ở Quận 2, khi mà Trung đang dùng bữa trưa, một đám người ăn mặc rất thời trang, đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ, huênh hoang xông vào quán.
“ Anh Báo, có gì từ từ nói, quán em mới mở cửa.”
“ Mở cửa kệ mẹ mày.” Tên côn đồ được gọi là Anh Báo này một cước đá văng quản lý tiệm.
Sau đó mấy tên côn đồ mặt mày bầm tím, đầy vết thương ngó đông ngó tây, cuối cùng phát hiện thấy Trung đang ngồi ăn ở một bàn nọ.
Cả đám côn đồ bu lại. Ngay lúc mà Trung đang định cắn miếng thịt sườn thơm ngon thì cảm nhận được một bàn tay từ phía sau đang lao tới mình.
Trái dùng đũa đang gắp miếng sườn, tay còn lại đang cầm một cái thìa, thuận thế dùng một tí lực ném về phía sau. Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng rên thảm thiết. Xương bàn tay bị gãy mấy ngón.
Mà lúc này Trung đang nhai miếng sườn, quay đầu lại thấy vậy, hỗ thẹn nói: “ Nhin nhỗi.”
....
Ấn “ Ta thích “ ở dưới để ủng hộ tác giả!