Đêm, một khối đại lục lơ lửng từ trên không Kim Ô lĩnh bay qua, ánh sao đầy trời cũng bị che chắn.
Trên đỉnh Kim Ô lĩnh, ba con cự nha lười biếng ngáp dài lơ lửng ở giữa không trung, cánh chim phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi bốn phía. Ánh đỏ mỏng manh chiếu sáng trăm dặm núi rừng, ngăn chặn bất cứ kẻ địch ngoại lai nào có thể thừa dịp đêm tối tuyệt đối đánh lén.
Trong căn nhà gỗ của Cơ Hạo, trong lò sưởi lửa trại hừng hực, nửa đoạn Tứ Tí Tinh Hùng làm sạch sẽ đặt trên lửa trại, đã nướng ứa mỡ. Nước béo vàng óng không ngừng rơi vào trong lửa trại, phát ra tiếng vang ‘xèo xèo’, mùi thơm nồng đậm khiến nước miếng con gấu béo tựa vào cửa kéo dài mãi tới chạm đất.
Ban ngày, Cơ Hạo từ trong một tổ ong Kim Sí Phong cắt trăm cân mật, đem mật lóe sáng như vàng bôi ở trên thịt nướng nóng bỏng, mùi ngọt nồng đậm nhất thời phiêu tán ra. Thỏa mãn cắn một miếng, Cơ Hạo híp mắt, rất hạnh phúc hừ hừ vài tiếng, đem miếng thịt đưa cho Thanh Phục.
“A mỗ, mật Kim Sí, có lợi đối với thân thể của người.” Cơ Hạo cười rất sáng lạn.
Kim Sí Phong tính cách hung tàn bạo ngược, sản xuất mật không chỉ thu thập phấn hoa, mật hoa trăm hoa, càng săn giết lượng lớn hung cầm mãnh thú, hấp thu tinh khí xương tủy của chúng nó thành. Cho nên mật Kim Sí Phong đại bổ nguyên khí, đối với Thanh Phục loại vu tế này cũng có công hiệu thần kỳ tẩm bổ linh hồn.
Thanh Phục cười tiếp nhận thịt nướng, nhẹ nhàng cắn một miếng, nheo mắt liếc xéo Cơ Hạo một cái.
“Hạo, con thực đi cắt mật Kim Sí Phong sao? A mỗ còn tưởng...”
“Còn tưởng cái gì?” Cơ Hạo trấn định tự nhiên dùng dao đá cắt xuống một miếng thịt thú lớn, bắt đầu xé từng miếng lớn. Ánh lửa năm màu trong bụng lay động, thịt thú nuốt vào hầu như nháy mắt bị tiêu hóa, biến thành luồng dung nhập toàn thân.
Cười ‘ha ha’, cầm rượu sắn nhà mình sản xuất uống một ngụm, Cơ Hạo nhìn Thanh Phục cười nói: “Nghe nói, Khương Dao và Cơ Võ đã xảy ra chuyện. A mỗ sẽ không cho rằng con có sức làm gì họ chứ? Cơ Võ còn chưa tính, Khương Dao sao, con đánh không lại ả.”
Thanh Phục nheo mắt, cười rất giảo hoạt, nàng cũng cầm lên vò rượu nhỏ đá điêu khắc nhấp một ngụm rượu, lạnh nhạt nói: “Hạo, con tự nhiên là đánh không lại Khương Dao. Nhưng, ai biết được? Con ở trong bộ lạc chưa bao giờ chơi đùa với trẻ con cùng tuổi, bằng hữu của con ở ngoài bộ lạc cũng không ít.”
Cơ Hạo ngẩn ngơ, cười to ‘ha ha’ vài tiếng, không hé răng nữa. Dao đá lên xuống, đem Tứ Tí Tinh Hùng cắt thành mảnh nhỏ, nửa con tinh hùng dài hơn một trượng ngắn ngủn nửa canh giờ bị Cơ Hạo cắn ăn sạch sẽ.
Hài lòng vỗ vỗ cái bụng, Cơ Hạo lau lau miệng, theo cầu thang chuồn vào gác mình ở.
“A mỗ, con ngủ đây. A ba hôm nay còn không biết khi nào trở về, người không cần chờ ông ấy.”
Thanh Phục cười cười, chậm rãi đấm đấm lưng, đem xương thú Cơ Hạo ném đầy đất lần lượt nhặt lên, xếp chỉnh tề ở góc phòng. Tứ Tí Tinh Hùng là hung thú Tiểu Vu Cảnh, xương cứng rắn, là tài liệu tốt chế tạo các loại đồ dùng vu tế, không thể tùy ý vứt bỏ.
Vừa bận rộn, Thanh Phục vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Sẽ không là Hạo chứ? Ừm, không phải cũng tốt, phải thì càng tốt.”
Trên gác, Cơ Hạo ngã chỏng vó dưới đất, xuyên qua cửa sổ, lẳng lặng nhìn ánh sáng đỏ trên không Kim Ô lĩnh. Động tĩnh Thanh Phục bận rộn không ngừng truyền đến, qua đại khái một khắc đồng hồ, lửa trại trong lò sưởi bị tro tàn phủ lên mà tắt, Thanh Phục tắt đèn, vào phòng ngủ.
Cơ Hạ đêm nay không ở nhà, hắn đang dẫn theo một đám tộc nhân thân cận phía sau, bái phỏng mấy trưởng lão cùng vu tế ngày thường trong bộ tộc giữ thái độ trung lập.  Cơ Hạo đợi thêm một lúc, chờ trong phòng ngủ của Thanh Phục truyền đến tiếng hít thở ngân nga, xác định Thanh Phục đã ngủ, Cơ Hạo lúc này mới vụng trộm bò dậy, cẩn thận từ trong ngăn ngầm của gác lấy ra một cái lông chim quạ đen màu đỏ rực tản mát ra dao động nóng rực.
Cắn rách ngón tay, ở trên lông chim quạ đen nhanh chóng vẽ ba cái phù ấn phong cách cổ xưa, Cơ Hạo niệm tụng chú ngữ không phát ra tiếng, lông chim quạ đen vô thanh vô tức cháy lên, hóa thành một con quạ đen to bằng bàn tay vỗ cánh bay ra khỏi căn phòng.
Ngồi xếp bằng ở trên gác, trong con ngươi của Cơ Hạo lóe ra ánh đỏ nhàn nhạt, mọi thứ con quạ đen do lông chim cự nha biến thành nhìn thấy đều chiếu hết ở trong mắt Cơ Hạo. Một luồng tinh thần dao động cực nhỏ bám vào ở trên quạ đen, Cơ Hạo khống chế nó hướng doanh địa của Cơ Xu bay đi.
Ở một bên của khe núi, chỗ tới gần cửa vào khe núi, đại đội tộc nhân Cơ Xu mang đến tự thành lập một cái doanh địa, dựng lên mấy trăm cái lều trại da thú to nhỏ. Đêm tối cho quạ đen vu pháp Cơ Hạo khống chế sự yểm hộ tốt nhất, con quạ đen hữu hình vô chất này không tiếng động lướt qua bầu trời đêm, nhẹ nhàng đáp ở trên một tòa lều trại da thú lớn nhất trong doanh địa.
Chỉ là nơi lâm thời ở lại, công nghệ chế tác lều trại da thú cực kỳ thô lậu, chỗ da thú khâu có khe hở rất lớn. Đôi mắt màu đỏ tươi của con quạ đen ghé đến trên một khe hở, nheo mắt hướng trong lều trại nhìn vào.
Trong lều trại rộng rãi đặt hai cái vại sành lớn, trong một cái vại to quay cuồng nước thuốc dinh dính màu đỏ rực, Cơ Võ đang ngâm ở trong nước thuốc, một quầng lửa quay quanh cái vại to thiêu đốt không thành tiếng, đem nước thuốc thiêu đốt ‘Ồ ồ’ bốc ra bọt nước.
Bị nước thuốc nóng bỏng ngâm nấu, Cơ Võ đang bị thương nặng đau đến mức gương mặt vặn vẹo, há mồm không ngừng rống to, nhưng lại chưa thể phát ra được chút âm thanh nào.
Trong một cái vại to khác thì tràn đầy một vại nước thuốc màu xanh lục, vô số độc trùng, tứ chi độc trùng quay cuồng ở trong nước thuốc, Khương Dao cũng bị thương không nhẹ nghiến răng nghiến lợi ngồi ở trong cái vại to, trong thất khiếu không ngừng có sương khói màu đỏ đen phun ra.
Trên gác, Cơ Hạo cười lạnh một tiếng. Một vại nước thuốc màu xanh lục này dược lực rất mạnh, máu bầm trong cơ thể Khương Dao đều bị hóa thành sương mù đẩy ra ngoài cơ thể.
Khác với Cơ Võ không thể phát ra âm thanh, Khương Dao nghiến răng oán độc vô cùng mắng: “Là người của Cơ Hạ, nhất định là hắn cấu kết người Hắc Thủy Huyền Xà bộ hạ độc thủ đối với ta cùng Võ! Nơi này là Kim Ô lĩnh, bọn khốn Hắc Thủy Huyền Xà bộ sao có thể lén lút đến nơi đây?”
“Cơ Xu, ngươi nếu còn là nam nhân, thì ở trên tế tổ đại điện chém Cơ Hạ chết tươi, ta muốn tự tay đem Thanh Phục cùng Cơ Hạo giết chết!” Khương Dao nghiến răng, giống như nữ quỷ gào thét dữ tợn: “Cơ Hạ cấu kết đối thủ một mất một còn của Hỏa Nha bộ các ngươi, lẻn vào thánh địa Kim Ô lĩnh của các ngươi, muốn giết ta đó!”
Đứng ở trong lều trại Cơ Xu không nói một lời, hai tay hắn ôm ở trước ngực, mặt không biểu cảm, thậm chí hơi thở cũng trở nên như có như không.
Trong lều trại còn có hai nam tử trung niên khác. Một người cao lớn khôi ngô, bộ dạng có chín thành tương tự với Cơ Xu. Một người khác cao gầy tuấn tú, một chòm râu màu đen rộng bằng ba ngón tay trên cằm ước chừng kéo xuống dài hơn bốn thước, khóe mắt đuôi lông mày đều cực kỳ tương tự với Khương Dao.
Nghe được tiếng Khương Dao mắng, nam tử tuấn tú để chòm râu màu đen hung hăng vả một bạt tai trên mặt của nàng, đánh cho Khương Dao miệng phun đầy máu, máu tươi xen lẫn nước thuốc màu xanh lục, trộn thành một bãi màu sắc cực kỳ cổ quái.
“Ngu!” Nam tử trung niên thản nhiên nói: “Ta sao lại có ngươi đứa con gái ngu xuẩn như vậy?”
“Cơ Xu, xem ra giữa vu tế và trưởng lão của thánh địa, có người bất mãn chúng ta một mũi tộc nhân này thay thế Cơ Hạ nhất mạch chủ gia này.” Một nam tử trung niên cao lớn khôi ngô bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Trên tế tổ đại điển lần này, ngươi đoạt vị trí thánh địa chiến sĩ thủ lĩnh là được rồi.”
Tạm dừng một phen, nam tử trung niên âm trầm nói: “Muốn vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn, cũng chỉ có thể sau tế tổ đại điển lại nghĩ cách thôi.”