Chương 11: Giá họa

Cơ Hạo mặc một bộ giáp da màu đen, gương mặt dùng dịch cây cối Hành La Quân phối chế nhuộm đen sì.

Giáp da, dùng da mãng xà đặc chế mà thành giáp da, đây là trang bị tiêu chuẩn của chiến sĩ tinh anh Hắc Thủy Huyền Xà bộ. Cơ Hạo chạy không phát ra tiếng, quỹ tích chạy uốn lượn khúc chiết, giống như độc xà đại mãng lao đi ở giữa cỏ cây, đây cũng là thân pháp công kích chỉ chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ có.

Mang theo các luồng tàn ảnh, Cơ Hạo lặng yên đến phía sau Khương Dao không ngừng hộc máu, hai tay vung về phía trước, pháp ấn Cửu Tự Chân Ngôn phát động, hơi nước nóng cháy trong suối nước nóng phun ra chợt ngưng tụ, biến thành mười mấy thanh đao băng màu đen hướng phía sau Khương Dao đâm tới.

“Nữ nhân Hỏa Nha bộ... Chết!” Giọng Cơ Hạo trở nên khàn khàn, khô khan, giống như lão nhân tám chín mươi tuổi đang gào rống.

Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh, khai quật cùng nắm giữ đối với thân thể, đối với tiềm lực diệu tuyệt nhân gian, Cơ Hạo có thể khống chế chuẩn xác mỗi một sợi cơ thịt, mỗi một sợi gân của mình vận động. Hơi vặn vẹo dây thanh một chút, biến ảo giọng của mình, cái này chỉ là vận dụng bé nhỏ không đáng kể nhất của Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh.

Cơ Võ bị Khương Dao túm tóc xách lên, hắn vừa lúc đối mặt Cơ Hạo, thấy được rõ ràng cảnh tượng Cơ Hạo giống như rắn độc chạy như điên đến.

Cả người Cơ Hạo mang theo sát khí nồng đậm, giống như huyền băng vạn năm, đông lại thân thể và linh hồn Cơ Võ. Thẳng đến lúc Cơ Hạo ngưng tụ hơi nước hoá thành băng đao hướng Khương Dao đâm xuống, Cơ Võ mới gian nan há mồm, hoảng sợ muốn chết rống to một tiếng.

“A mỗ!”

Thân thể Khương Dao khẽ run rẩy, thất kinh quay đầu, mười mấy thanh băng đao màu đen sắc bén, lóng lánh hàn quang đã vô thanh vô tức đến phía sau, hầu như sắp đụng tới thân thể Khương Dao.

Con ngươi co thành kích cỡ mũi kim, Khương Dao theo bản năng giơ Cơ Võ trong tay, đem hắn chắn phía sau mình. Cơ Võ sợ tới mức khàn giọng kêu quái dị, mười mấy thanh băng đao không có một thanh thất bại, tất cả đều chui thật sâu vào giữa ngực bụng Cơ Võ.

Máu nóng trào dâng trong cơ thể khiến băng đao nhanh chóng hòa tan, lượng lớn máu tươi từ trong cơ thể Cơ Võ phun ra. Hắn bất chấp nhìn Cơ Hạo một cái, mà là vạn phần khó hiểu, vạn phần thống khổ quay đầu, lại rống lớn một tiếng ‘A mỗ’!

Trong lòng Cơ Hạo cũng khẽ run rẩy, kinh ngạc nhìn Khương Dao một cái.

Nữ nhân này, thế mà nỡ lòng dùng con mình đi làm tấm chắn!

Cơ Hạo theo bản năng nhớ tới, ở trước tế đàn thánh địa Kim Ô lĩnh, bộ đội ám sát của Hắc Thủy Huyền Xà bộ hướng về phía mình hạ độc thủ, Cơ Hạ và Thanh Phục cứng rắn dùng thân thể bản thân che ở trước lưỡi đao kẻ địch, cố gắng bảo vệ một cái mạng nhỏ vừa mới sinh ra của Cơ Hạo.

Hai bên so sánh, Khương Dao này vì lợi riêng, lòng dạ độc ác, khiến Cơ Hạo nhìn mà than thở.

“Nữ nhân... Ngươi thực rất giỏi!” Cơ Hạo âm dương quái khí cười, một con rắn độc đen sì quấn bên hông bắn ra, mở ra cái miệng rộng đầy răng nhọn hướng yết hầu Cơ Võ cắn xuống.

Cơ Võ đã là Vu Nhân tầng mười, sinh mệnh lực cường đại hơn xa so với người thường. Mười mấy thanh băng đao xuyên thấu ngực bụng hắn, nhưng chưa trúng mục tiêu yếu hại như trái tim, còn chưa đủ để giết chết hắn.

Nhưng ‘Hắc Lân Tam Bộ Phúc’ này Hành La Quân thật không dễ gì tìm được, là kịch độc xà trùng có tiếng trong núi rừng, trừ phi là cao thủ Tiểu Vu Cảnh, Vu Nhân tầm thường trúng một cái, không đi ra được ba bước sẽ mất mạng.

“A mỗ, cứu con!” Cơ Võ cả người đầy máu nhìn rắn độc hướng yết hầu mình phóng tới, tuyệt vọng cất tiếng gào thét.

Khương Dao mặt âm trầm hướng phía trước chạy như điên, lật tay hất ra một nắm thuốc bột màu đen. Hắc Lân Tam Bộ Phúc cắm đầu chui vào xoáy đen, chợt nghe tiếng vang ‘xẹt xẹt’ không ngừng, nháy mắt thời gian, con rắn độc dài hơn năm thước đã hóa thành một vũng máu loãng.  Cơ Hạo sợ hãi hú lên quái dị, thân thể quay một vòng, vạch ra vài cái hình cung biến ảo gấp gáp, tránh được chỗ sương mù đen bao phủ.

“Nữ nhân thật độc ác, nhưng ta thích! Nữ vu tế xinh đẹp, có thể bán được một cái giá tốt!” Cơ Hạo quái thanh quái khí lớn tiếng cười, từ phía sau rút ra một thanh trường kiếm hình thù kỳ lạ hẹp dài sắc bén, kéo theo một mảng hàn quang hướng ngực Cơ Võ đâm tới.

Thanh trường kiếm này, là chiến lợi phẩm Cơ Hạo và Nha Công mấy năm nay ở trong núi rừng đánh giết đội săn bắn Hắc Thủy Huyền Xà bộ, là trang bị chỉ Hắc Thủy Huyền Xà bộ có. Chiến sĩ Hỏa Nha bộ thích đại phủ, trọng kiếm nặng nề, to lớn hóa hơn, loại trường kiếm sắc bén chỉ rộng hai ngón tay này, cũng chỉ có đám chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ âm hiểm kia quen sử dụng.

Cổ tay run lên, trường kiếm mềm dẻo chấn động, phát ra tiếng rắn rít ‘Tê tê’ nháy mắt đến trước người Cơ Võ.

“A mỗ!” Cơ Võ một lần nữa bị dọa khàn giọng rú thảm, mắt thấy lưỡi kiếm xuyên thẳng vào trái tim mình, sự sợ hãi trước khi chết làm hai chân hắn buông lỏng, một mùi nước tiểu khó nghe nhất thời theo gió bay ra.

Thân thể Khương Dao run run, bên người nàng có mảng ánh lửa lớn phun ra, tốc độ bỏ chạy chợt nhanh hơn gấp đôi có thừa, lật tay lại là một nắm lớn thuốc bột kịch độc vung ra. Cùng lúc đó, vạt áo Khương Dao nhoáng lên một cái, mấy chục con bọ cạp tinh xảo toàn thân đen sì, lưng mọc cánh màng bay ra, phát ra tiếng ‘Ong ong’ hướng Cơ Hạo lao ra.

“Hắc Quỷ Hạt?” Cơ Hạo lạnh giọng quát: “Nữ nhân, thủ đoạn của ngươi cũng thật không ít, nhưng vô dụng!”

Ngữ khí rất nhẹ nhàng, nhưng đối mặt Hắc Quỷ Hạt tốc độ phi hành nhanh như chớp, Cơ Hạo theo bản năng lui, dùng hết toàn bộ lực lượng vội lui về phía sau. Loại bọ cạp này rất ác độc, nọc độc của chúng sẽ không trực tiếp làm người ta mất mạng, nhưng bị nó đốt, sẽ đau đớn toàn thân. Đau đớn khó có thể chịu được sẽ làm người ta đau chết tươi, đây là món đồ chơi độc ác đại vu bình thường bị đốt một cái cũng sẽ thống khổ không chịu nổi.

Trường kiếm cấp tốc vung, kiếm quang như mưa, đem bọn bọ cạp kịch độc, nhưng yếu ớt kia lần lượt chém thành hai mảnh.

Đang lúc vội vàng, Khương Dao quay đầu, hướng Cơ Hạo mặc giáp mềm da rắn màu đen lạnh lùng trừng mắt: “Hắc Thủy Huyền Xà bộ sao? Khương Dao ta nhớ các ngươi rồi đó! Lão gia hỏa, ta nhớ kỹ giọng của ngươi!”

Khương Dao tức giận mắng một tiếng, mang theo Cơ Võ cả người đầy máu tiếp tục hướng phía trước chạy như điên.

Trong rừng rậm phía trước, lão Thạch nắm chặt một cây ‘Hắc đồng đằng’ sinh trưởng ít nhất ba năm trăm năm, tính chất so với tinh cương bình thường còn cứng hơn mấy lần, trên thân thể màu xám trắng mơ hồ có mấy chục cái phù văn lóe lên.

Khương Dao cắm đầu lao vào trong rừng rậm, lão Thạch ồm ồm rít gào một tiếng ‘rượu’, nắm chặt cây dây leo dài đến mười mấy trượng hung hăng vụt ra.

Cây dây leo trúng Khương Dao chạy như điên, hung hăng đánh vào trên ngực nàng. Khương Dao tính cả Cơ Võ mang theo trên tay cùng cất tiếng rú thảm phun máu, mang theo tiếng xương khớp vỡ vụn đáng sợ bay về phía sau, vẽ ra một đường cong thật dài hướng phía suối nước nóng bay trở về.

Xa xa trên ngọn một cây đại thụ, Hành La Quân kéo trường cung tinh xảo, chân dài của một con ‘Nhân Diện Quỷ Mẫu Tri Chu’ kịch độc mang theo tiếng xé gió bén nhọn, gạt ra một cái đường cong quỷ dị, lướt qua không gian xa hơn ba dặm, bắn chuẩn xác về phía yết hầu Khương Dao còn ở trên không hộc máu bay ngược.

Khương Dao khàn giọng mắng một tiếng, nàng cầm ra một mảnh xương màu đỏ to bằng bàn tay bóp chặt, một tiếng nổ qua đi, một quầng lửa bao lấy Khương Dao và Cơ Võ, hóa thành một con Tất Phương thần cầm toàn thân đỏ như lửa, chỉ có một cái chân duy nhất, kéo theo một luồng sáng lao thẳng lên trời cao, trong chớp mắt đã chẳng biết đi đâu.

“Đáng chết!” Cơ Hạo hung hăng đem một con Hắc Quỷ Hạt cuối cùng chém thành hai mảnh, tức giận nhìn về phía tầng mây trời cao bị gạt ra một cái lỗ thủng lớn.

“Khương Dao, việc này còn chưa xong đâu!”

Hừ lạnh vài tiếng, tùy ý bỏ lại mấy mảnh vỡ giáp mềm của chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ, bỏ lại mấy cây binh khí gãy chỉ Hắc Thủy Huyền Xà bộ có, Cơ Hạo huýt một tiếng bén nhọn, nhanh chóng trốn vào rừng rậm.

Đã chưa thể giết chết hai mẹ con Khương Dao, thì để họ nghi thần nghi quỷ đi, họ thích đoán như thế nào, đã không có nửa điểm quan hệ với Cơ Hạo nữa