Chương 13: Kinh sợ

A ba!” Khương Dao khó hiểu, kinh hoàng nhìn nam tử trung niên.

A ba của Khương Dao? Đại vu tế Khương Bặc của Tất Phương bộ sao? Trong con ngươi Cơ Hạo lóe ra hồng quang kỳ dị, toàn bộ tinh thần đều tụ tập ở trong lều trại.

“Ngươi thật là ngu. Cho nên, ngươi chỉ có thể gả cho Cơ Xu; mà muội muội của ngươi so với ngươi thông minh hơn nhiều lắm, cho nên hắn mới có tư cách gả cho vị đại nhân kia.”

Trước mặt đám người Cơ Xu, Khương Bặc không chút khách khí công kích con gái mình.

Cơ Xu nhếch miệng, khuôn mặt chợt run rẩy vài cái. Lời Khương Bặc nói tất nhiên là đang quở trách Khương Dao, nhưng ngụ ý lại là, Cơ Xu không phải người quá quan trọng thế nào, cho nên đứa con gái ngu xuẩn này của Khương Bặc mới gả cho hắn. Mà muội muội so với Khương Dao thông minh hơn nhiều, thì hứa hôn cho đại nhân vật nào đó thân phận so với Cơ Xu còn quan trọng hơn nhiều.

Lời Khương Bặc nói quá đả thương người ta, nhưng Cơ Xu một câu cũng không dám nói. Tất Phương bộ là đại bộ tộc thực lực cường đại hơn xa Hỏa Nha bộ trăm lần, là bá chủ một phương của Nam hoang, Khương Bặc là đại vu tế Tất Phương bộ, không phải người Cơ Xu có hắn thể đắc tội.

Tráng hán khôi ngô bộ dạng có tám chín thành tương tự với Cơ Xu hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn trừng mắt nhìn Khương Dao một cái.

Nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, trong cơ thể tráng hán liền phát ra tiếng vang như chùy sắt đập đe sắt, xương khớp hắn cứng rắn hơn xa sắt thép, khẽ hoạt động thân thể, tiếng vang khớp xương va chạm đã rất dọa người.

“Ta đã phái người tra rõ hiện trường, vận dụng bảy loại vu thú khứu giác linh mẫn, cũng chưa thể tìm được một chút mùi nào kẻ địch lưu lại.” Đại Hán trầm thấp nói: “Ở Kim Ô lĩnh, có loại thủ đoạn này, có thể làm đến một bước này, nhắm chừng cũng chỉ có mấy lão bất tử kia.”

Khương Bặc lạnh nhạt nói: “Nói cách khác, mấy lão gia hỏa kia của Hỏa Nha bộ các ngươi, trong lòng bọn họ vẫn khuynh hướng Cơ Hạ. Trên tế tổ đại điển, cho dù Cơ Xu đánh bại Cơ Hạ, cũng chỉ có thể đánh bại, không thể giết chết hắn. Nói cách khác, về sau Cơ Xu muốn nắm giữ chiến sĩ Hỏa Nha bộ sẽ khó khăn rồi.”

Tráng hán khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Không chỉ có như vậy, ngay cả chuyện Khương Dao và Cơ Võ bị tập kích cũng phải giấu đi. Cho dù chúng ta đều biết không phải người của Hắc Thủy Huyền Xà bộ đã hạ thủ, nhưng chúng ta cũng không có cách nào truy cứu tiếp.”

Khương Dao vừa mới trúng một bạt tai, nhưng nghe xong lời tráng hán nói, nàng vẫn không cam lòng không muốn hét lên: “A ba, con chịu thiệt thò phải chịu vô ích sao?”

Sau đó Khương Dao lại ngây người, vạn phần ngạc nhiên kêu lên: “Người đánh lén ta? Là người Hỏa Nha bộ? Chẳng lẽ không phải Hắc Thủy Huyền Xà bộ sao?”

Khương Bặc lại cho một bạt tai, một cái tát này so với một cái tát vừa rồi còn nặng hơn mấy lần, nửa bên mặt Khương Dao thiếu chút nữa bị vả nát, ngụm máu tươi to không ngừng từ trong miệng phun ra, Khương Dao trợn mắt ngất đi.

“Khương Bặc ta sao có thể có đứa con gái ngu như vậy?” Khương Bặc khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt tối tăm lắc lắc đầu: “Mắt thấy sắp tế tổ đại điển, Cơ Xu là người muốn tranh đoạt thủ lĩnh chiến sĩ thánh địa, nữ nhân và con của hắn ở trước mặt hắn bị người ta làm bị thương nặng, tin tức này truyền ra, chiến sĩ bộ tộc còn có thể tâm phục khẩu phục đối với hắn sao?”

Cơ Xu chà chà chân, cắn răng hướng Khương Bặc gật gật đầu: “Chờ sau tế tổ đại điển, ta nhất định sẽ tra ra là ai đã hạ thủ.”

Khương Bặc hài lòng gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Đây mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt, vị trí thủ lĩnh chiến sĩ Hỏa Nha bộ tuyệt đối không thể rơi vào trên tay người khác. Vì để Cơ Xu trở thành thủ lĩnh chiến sĩ Hỏa Nha bộ, bất cứ việc gì cũng tạm thời đặt xuống.”

Cơ Hạo mỉm cười, bọn Khương Bặc, Cơ Xu tính toán thật tốt.

Bọn họ đã không dám ở lúc này đem sự việc truyền ra ngoài, bọn họ sau tế tổ đại điển đã còn muốn nhổ cỏ tận gốc, như vậy còn khách khí với bọn họ cái gì? Nam hoang địa phương quỷ quái này, nắm đấm chính là đạo lý, bạo lực liền ý nghĩa công chính.

Trong tiếng cười, hai tay Cơ Hạo biến ảo pháp ấn, trong hai mắt mơ hồ có mảng lôi điện lớn dâng trào thành gợn.  Trên lông chim quạ đen xa xa đáp trên lều trại đột nhiên có điện quang rất nhỏ xông ra, thân thể quạ đen tan thành một quầng lửa, sau đó hòa hợp một thể với điện quang, biến thành một quầng lôi hỏa lửa màu đỏ, to bằng nắm tay.

Trong cơ thể Cơ Hạo, pháp lực tinh thuần Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh mười năm qua khổ tu ngưng tụ giống như thuỷ triều xuống, trong chớp mắt không còn giọt nào, toàn bộ pháp lực đều hóa thành lôi đình lực, dung nhập trong lôi hỏa xa xa. Phụ cận lều trại đột nhiên nổi gió nhẹ, thiên địa linh khí cuồn cuộn không ngừng bị lôi hỏa hút vào.

Lôi hỏa to bằng nắm tay thong thả xoay tròn, rất nhanh biến thành kích cỡ đầu người, sau đó vô thanh vô tức từ trong khe hở lều trại da thú rơi xuống.

Giống như một tảng đá, lôi hỏa lọt vào trong cái vại sành to Khương Dao ngâm, nổi lên mảng lớn nước thuốc dinh dính màu xanh lục, nhanh chóng nhập vào trong vại ngói.

Khương Bặc, Cơ Xu và tráng hán trung niên đồng thời ngẩn ngơ, Khương Bặc theo bản năng thân hình nhoáng lên một cái, căn bản không để ý tới cứu trợ Khương Bặc, tự hóa thành một ánh lửa chạy ra khỏi lều trại, thẳng đến lúc chạy ra xa trên trăm trượng, Khương Bặc mới thấp giọng rống: “Là ai?”

Cơ Xu ngẩn ngơ, đầu tiên là lui lại về phía sau mấy bước, suy nghĩ trong nháy mắt, lúc này mới như hổ vồ một cái lao tới bên vại sành, đưa tay liền hướng trong nước thuốc dinh dính chộp tới. Nhưng nhanh hơn so với Cơ Xu, là trung niên cường tráng đứng ở bên hắn, hắn mang theo một mảng tàn ảnh vượt ở trước Cơ Xu lao tới bên vại sành, tay phải nhanh như quỷ mị thò vào nước thuốc, chộp đem lôi hỏa Cơ Hạo ngưng tụ lấy ra.

“Thiên quan phích lịch, thiết giáp phi hùng, cấp cấp như luật lệnh.”

Ngồi ở trên gác nhà mình, Cơ Hạo cười nhạt, mười ngón nhẹ nhàng bắn ra, lôi hỏa ngoài vài dặm ngưng tụ toàn bộ pháp lực cùng toàn bộ lực lượng hỏa diễm trong lông chim cự nha kèm theo một tiếng nổ vang trầm thấp bùng nổ.

Trong lều trại, nam tử trung niên cường tráng thét lớn một tiếng, thân thể cao lớn bị lôi hỏa bao phủ, lảo đảo liên tục lui về phía sau. Hai tay hắn gắt gao ôm ở trước ngực, toàn bộ uy lực của lôi hỏa đều bị hắn giam cầm ở giữa hai tay cùng ngực mình, toàn bộ uy lực một quả lôi hỏa của Cơ Hạo bị hắn cứng rắn nuốt toàn bộ.

Gã này thực lực cường hãn, Cơ Hạo cũng không cách nào phỏng đoán hắn mạnh bao nhiêu. Cơ Hạo toàn lực làm một quả lôi hỏa, chỉ phát nổ làm làn da hai tay cùng ngực hắn cháy khét, ngoài ra cũng không đáng lo.

Khương Dao, Cơ Võ thân ở vại sành ầm ầm nổ tung, nước thuốc dinh dính tung tóe đầy đất. Khương Dao, Cơ Võ vốn đã bị thương nặng, đang mượn dùng sức của thuốc nước khôi phục thương thế đồng thời hộc máu, đặc biệt Cơ Võ ngoại thương nghiêm trọng, vết thương xuyên qua ngực, bụng đồng thời phun ra lượng lớn máu.

“Võ!” Cơ Xu mặc kệ Khương Dao nằm dưới đất hộc ngụm máu to, bước dài một cái lao tới bên người Cơ Võ, luống cuống tay chân lấy tay bịt kín vết thương của y.

Rèm cửa lều trại da thú khẽ động, Khương Bặc sắc mặt khó coi mang theo các ánh lửa lao về.

“Là ai đã hạ thủ? Là ai ám toán chúng ta?” Khương Bặc hổn hển thấp giọng rít gào, trên khuôn mặt tuấn tú đầy sự bàng hoàng cùng kinh sợ. Lấy thực lực đại vu tế Tất Phương bộ của hắn, hắn thế mà không có bất cứ điềm báo nào, đã bị công kích của địch nhân tới gần người, Khương Bặc quả thực sắp nổi điên rồi.

Chiến sĩ Cơ Xu mang đến đều kinh động, mỗi người lặng yên không một tiếng động lao ra khỏi lều trại cảnh giới mọi nơi.

Lôi hỏa của Cơ Hạo chưa kinh động tộc nhân Hỏa Nha bộ, nhưng bọn Cơ Xu chắc chắn bị Cơ Hạo tập kích làm cho khó có thể ngủ.

Trên gác, Cơ Hạo đắc ý cười.

Không sai, những vu này, có lực lượng cường đại, nhưng không tu nguyên thần, không biết thần thông biến hóa, cho dù là đại vu cường đại như Cơ Xu, cũng không khó ứng phó.

Mang theo nụ cười đắc ý, Cơ Hạo ngã chỏng vó nằm ở trên da thú, tinh thần lực trầm tĩnh như nước từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, không ngừng dung nhập thân thể pháp lực tiêu hao hầu như không còn của Cơ Hạo, trở nên trống rỗng.