Tửu lượng của hắn không kém nhưng hết lần này đến lần khác bị hơi rượu xông cho lâng lâng.
“Này, đứng lên.“ Thanh âm Trương Tri có chút thô ách.
Kiều Dĩ Hàng cọ cọ đầu vào bờ vai hắn.
“Ngủ ở đây sẽ bị cảm đó.“ Trương Tri vươn tay kia, đẩy đầu hắn ra.
Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt. Đầu óc vẫn thanh tỉnh nhưng lúc chợp mắt vừa rồi khiến cảnh vật trước mắt mơ mơ màng màng.
Trương Tri khoát tay hắn lên vai, cố sức nâng dậy: “Lên giường ngủ đi.“
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy thân thể không nghe lệnh, cánh tay trĩu xuống, hai người cùng ngã lăn ra ghế.
“Anh không sao chứ?“ Dù biết đệm ghế mềm nhưng Trương Tri vẫn hỏi.
“Ừm, không sao.“ Giọng Kiều Dĩ Hàng rất bình tĩnh, không nói lắp tẹo nào.
Trương Tri thấp giọng hỏi: “ Vậy anh có thể tự đi được không?“ Tiếp xúc với Kiều Dĩ Hàng làm thân thể hắn phản ứng càng ngày càng rõ.
Kiều Dĩ Hàng trầm tư một lát, cho ra kết luận: “Không thể.“
Trương Tri thở dài, quyết đoán cúi xuống, hít một hơi sâu, bế hắn lên.
Kiều Dĩ Hàng dù sao cũng là nam nhân mét tám, khi vừa nhấc hắn lên khỏi sô pha, Trương Tri cảm thấy hai tay như bị trọng lục hút xuống.
Nhưng cũng chỉ còn cách này, hắn dùng đầu gối đỡ lưng Kiều Dĩ Hàng một chút rồi chạy nhanh vào phòng ngủ, ngả về trước, gục trên giường.
“Đau.“ Kiều Dĩ Hàng dùng giọng trần thuật kháng nghị.
Trương Tri tức giận: “Anh đè lên tay tôi đấy.“ Hắn mất sức ba bò chín trâu mới lôi được tay mình ra.
Kiều Dĩ Hàng không thoải mái mà xoay người. Hai gò má phiếm hồng say lòng người, lông mi run nhè nhẹ, khóe miệng mơ hồ còn vương màu đỏ của rượu.
Trong Trương Tri lúc này, thiên sứ cùng ác ma giao chiến.
Cảnh rượu hậu loạn tính đã được phim ảnh phổ biến tràn lan nói rõ khả năng thành công cao, là thủ đoạn trọng yếu để thúc đẩy tình cảm mà giờ đây, cơ hội hiện ra trước mắt. Chỉ cần hắn bắt lấy, nói không chừng tường thành trong lòng Kiều Dĩ Hàng sẽ sụp đổ.
Đương nhiên, cũng có thể làm cho mối quan hệ vốn như miếng băng mỏng của bọn họ hoàn toàn vỡ tan.
Hắn nhớ lại đêm sinh nhật cùng những lời Kiều Dĩ Hàng nói khi đó. Dù Kiều Dĩ Hàng bình thường đều thuận theo hắn. Đi chơi, hóng gió, cho ở chung đều nhường nhịn, nhưng đó là vì chưa chạm đến giới hạn. Một khi vượt quá, Kiều Dĩ Hàng mặt lạnh đêm sinh nhật sẽ xuất hiện.
Trương Tri nắm chặt tay. Khát vọng trong thân thể như muốn phá tan xiềng xích. Ý chí của hắn giãy giụa lần cuối.
“Chết tiệt!“ Hắn mắng thầm, quay đầu định đi.
“Đừng đi.“ Kiều Dĩ Hàng cảm thấy hắn sắp rời đi, đột nhiên mở miệng.
Thân thể Trương Tri cứng đờ, chẳng lẽ nói hắn chuẩn bị….
“Chân mỏi quá.“ Kiều Dĩ Hàng mở mắt nhưng ánh nhìn vẫn mờ mịt như cũ.
Trương Tri im lặng ngồi trên giường, giúp hắn chậm rãi bóp chân.
Kiều Dĩ Hàng thoải mái rên một tiếng.
Tiếng rên cực nhẹ này rơi vào tai Trương Tri biến thành tiếng sấm kinh thiên, lôi dục vọng bị đè nén trong lòng hắn ra. Động tác không tự chủ được, từ mát- xa biến thành khẽ vuốt, càng ngày càng có xu hướng đi lên trên.
Kiều Dĩ Hàng giật giật, quần chậm rãi phồng lên thành lều nhỏ.
Vì hắn nằm ngửa nên biến hóa này không thoát khỏi mắt Trương Tri.
…
Trong tình huống này mà còn nhịn nữa sau này nhất định sẽ bất lực.
Trương Tri xoay người lên giường, tay chống hai bên sườn Kiều Dĩ Hàng, nhìn hắn: “Tôi muốn hôn anh.“
Kiều Dĩ Hàng quay đầu.
Nếu góc độ đã phối hợp như vậy, Trương Tri tự nhiên “không tiện“ cự tuyệt. Hắn cúi đầu, dán tại bờ môi Kiều Dĩ Hàng, nhẹ nhàng mút. Có mấy lần luyện tập, kỹ xảo của hắn tiến rất xa, động tác ôn nhu mà không mất đi tính bá đạo.
Trong đầu Kiều Dĩ Hàng báo động ầm ĩ nhưng thân thể không theo kịp suy nghĩ, ngược lại vô thức đáp ứng lại Trương Tri.
“Anh có biết mình đang làm gì không?“ Trương Tri dừng lại, trong mắt tràn đầy kinh hỷ.
Kiều Dĩ Hàng nghĩ một lát rồi đáp: “Không biết.“
Trương Tri cười, cúi đầu tiếp tục.
Nụ hôn dần dần chuyển từ môi qua mặt, qua vành tai.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy được thân thể càng ngày càng nóng, cảm giác xao động dưới tiểu phúc* khiến hắn bất an.
*tiểu phúc: phần bụng dưới rốn
Đây là lần đầu Trương Tri cùng người khác giải quyết nhu cầu sinh lý nhưng cũng không lạ lẫm. Thấy Kiều Dĩ Hàng khó chịu, hắn thuận tay giúp Kiều Dĩ Hàng cởi quần, duỗi tay đi vào.
Chân Kiều Dĩ Hàng đột nhiên run rẩy, chặn tay Trương Tri lại.
Trương Tri nhìn hắn nghi hoặc.
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt lại nhưng lực đạo vẫn không buông lỏng.
“Tôi chỉ muốn giúp anh.“ Trương Tri dán môi ở vành tai hắn.
Cho dù não bị cồn xông mềm nhũn nhưng hệ thống cảnh giác vẫn hoạt động. Tuyệt đối không thể đi đến bước này, Kiều Dĩ Hàng cắn môi dưới, phòng ngừa bản thân rơi vào bóng tối.
Trương Tri không miêu tả nổi nỗi lòng mình bấy giờ.
Muốn tiếp tục nhưng lại cảm giác như lợi dụng lúc người khác nguy khốn. Không tiếp tục lại giống như gặp người khó khăn mà ngó lơ.
“Chăn.“ Kiều Dĩ Hàng nói ngắn gọn, đủ để truyền đạt ý hắn.
Trương Tri nghĩ một chút, cuối cùng rụt tay về, giúp Kiều Dĩ Hàng kéo chăn qua. Mặc kệ thế nào, hắn không kháng cự mình thân cận chứng tỏ đã tiếp nhận một phần. Về phần còn lại, theo Trương Thức Khiêm nói thôi – từ từ mà đến.
Tay Kiều Dĩ Hàng đặt trên chăn, coi như an tâm rồi.
Trương Tri cúi đầu nhìn lều vải của chính mình. Thời điểm này hẳn nên trước giải quyết vấn đề của bản thân. Hắn đấm nhẹ một quyền xuống giường, chạy vội vào phòng tắm.
Giải quyết vấn đề, tắm xong, Trương Tri quấn khăn đi ra.
Kiều Dĩ Hàng ngủ say nhưng mặt vẫn đỏ hồng.
Trương Tri thấy hắn vẫn mặc quần áo đi làm, cực kỳ chướng mắt, liền đi tới cạnh giường giúp Kiều Dĩ Hàng thay đồ.
Dù ngủ mơ mơ màng màng nhưng động tác Kiều Dĩ Hàng lại thập phần phối hợp. Nửa người trên lẫn nửa người dưới đều thuận theo Trương Tri.
Kỳ thật hắn cũng chưa uống say, ít nhất chưa đến nỗi bất tỉnh hay nôn thốc nôn tháo. Nhưng chính là hắn không muốn tỉnh, hoặc nói là, ở thời khắc này, lý trí hắn thanh tỉnh nhưng lại muốn buông xuôi theo cảm giác của thân thể – đương nhiên là tiến bước cẩn thận, tuyệt không thể chạm tới điểm mấu chốt.
Trương Tri phân loại quần áo rồi ném vào máy giặt, sau đó đến ngồi cạnh giường Kiều Dĩ Hàng.
Ngắm Kiều Dĩ Hàng ngủ hình như đã thành sở thích của hắn.
Mặc dù không thể làm gì nhưng chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hạnh phúc ấm áp từ trong lòng trào dâng.
Lần đầu tiên phát hiện trên thế giới có người khiến hắn thích như vậy. Đôi mắt, cái mũi, cái miệng, khuôn mặt này… mỗi thứ hắn đều thích. Nhìn nhìn vậy, tay hắn lại không nhịn được khẽ vuốt tới, rồi thấy chưa đủ lại dùng môi thế cho tay.
Năm phút sau, Trương Tri lại phi vào phòng tắm.
Trở ra, Kiều Dĩ Hàng đang ngoài người trên giường, nửa người trên lộ ra, chăn bị hiên xuống eo dưới. Hai chân như ẩn như hiện.
Trương Tri nuốt nước miếng, buồn bực muốn đấm tường.
Hắn dứt khoát đi qua, vứt khăn tắm đi, cũng không quan tâm mình còn chưa mặc đồ, kéo chăn phủ kín hai người rồi ôm lấy Kiều Dĩ Hàng. Nếu không thể làm chuyện kịch liệt thì thỏa mãn ước muốn nhỏ nhỏ này của hắn đi. Chỉ cần đồng giường cộng chẩm, có làm hay không cũng không quan trọng.
Mới bắt đầu, Kiều Dĩ Hàng còn vì không quen mà đẩy đẩy vài cái nhưng sau tìm được tư thế thoải mái thì cũng liền mặc hắn.
Ngược lại, Trương Tri lúc đầu hưng phấn kích động, sau lại cảm thấy khó nhịn.
Kiên trì nhẫn nại một tiếng, hắn quyết định thu hồi suy nghĩ ban đầu.
Đồng giường cộng chẩm, làm gì đó dường như hay hơn.
Nửa đêm, Kiều Dĩ Hàng tỉnh lại, đầu như bị nhúng qua nước lạnh, đau nhưng vô cùng thanh tỉnh.
Hắn vừa động, Trương Tri liền tỉnh. Trên thực tế, cả đêm Trương Tri chưa từng ngủ say.
“Anh không thoải mái chỗ nào?“ Trương Tri thu hồi cánh tay đang ôm lưng hắn.
Kiều Dĩ Hàng vô thức sờ sờ người mình: “Quần áo đâu?“
“Trong máy giặt.“ Trương Tri đột nhiên nổi lên hứng đùa, “Anh biết không tối hôm qua..“
“Chưa có gì xảy ra cả.“ Kiều Dĩ Hàng khẳng định.
Ngực Trương Tri chua xót.
Không biết là buồn vì những lời thản nhiên này hay vì bản thân hôm qua đã thản nhiên làm cho hết thảy chưa từng phát sinh.
“Cảm ơn.“ Kiều Dĩ Hàng không cẩn thận nhấc tay lên.
Trương Tri cứng đờ.
Tay Kiều Dĩ Hàng vừa lướt qua một chỗ cực kỳ tư ẩn.
Kiều Dĩ Hàng cũng rất nhanh hiểu ra chỗ kia là gì, sắc hồng cả đêm mới cỏi bỏ lại phiếm lên: “Xin lỗi.“
Trương Tri mím môi. Hắn có thể… lại phải vào phòng tắm.
Nhưng Kiều Dĩ Hàng rất nhanh hồi phục: “Sao cậu không mặc quần áo?“
“Tôi thích ngủ trần.“ Trương Tri quay đầu nhìn khoảng cách giữa hắn và khăn tắm.
… Sớm biết vậy đã không vứt xa thế.
“Vậy tại sao cậu lại ở trần ngủ trên giường tôi?“ Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt. Hắn nhớ rất rõ hành vi của mình tối hôm qua nhưng với Trương Tri thì có chút mơ hồ – trừ đoạn tương tác nọ giữa hai người.
Trương Tri đè nén xuống: “Ngủ.“
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đáp án này dù rất tiêu chuẩn nhưng thật sự có điểm bó tay a.
…
Rút cuộc là vì sao hắn lại trần như nhộng leo lên giường mình ngủ a!