Chương 113: Tương Lai Tươi Sáng (trung)

“Hắn vừa là Đại Hồ vừa là Đại Dương? Từ đầu hắn đã biết thân phận thực của anh?“

“Cùng tỷ ngươi? Cậu nói thuận miệng thực đó.“

Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng đồng thời mở miệng, rồi đồng loạt trừng mắt nhìn nhau.

Người bình thường rất ít chú ý bản thân chớp mắt lúc nào, bao lâu. Khi trừng mắt mới biết, mắt rất nhanh sẽ cay, cơ hồ còn chảy cả nước mắt.

Trương Tri bại trận trước: “Lúc hắn gọi anh là tỷ sao anh không phản bác?“

“Hắn khác.“ Kiều Dĩ Hàng thuận miệng nói, phát hiện vẻ mặt Trương Tri càng thêm nguy hiểm, nhất thời chột dạ.

Lúc còn chưa xác định quan hệ, sợ nhất nghe đối phương nói những người khác là đặc biệt. Hơn nữa, bản thân Trương Tri cũng rất khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Lúc này, hắn cảm thấy cơn tức chảy thẳng lên đầu, hận không thể kéo Trầm Thận Nguyên đã chạy xa trở lại, đánh cho một trận.

Kiều Dĩ Hàng nhảy ra một câu: “Hắn là tiểu hài tử.“

Trương Tri tiến lên trước hai bước, chiếm vị trí gây áp lực, từ trên cao nhìn hắn: “Tiểu hài tử?“

Kiều Dĩ Hàng cảm thấy những lời này tựa hồ ẩn chứa điều gì đó nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ có lệ gật đầu.

Mặt Trương Tri dài ra trong nháy mắt: “Tôi đây trong mắt anh là gì?”

Vốn còn vì chuyện Kiều Dĩ Hàng càng ngày càng không kháng cự nụ hôn của hắn mà dương dương tự đắc nhưng giờ nghĩ lại, nói không chừng đối phương coi hắn là nông nổi nhất thời nên mới thuận theo.

“Cậu?“ Kiều Dĩ Hàng quay đầu lại.

Trương Tri lại tiến về trước mấy bước, quỳ gối trên giường, không chút che giấu lửa giận trong mắt: “Trong mắt anh tôi là gì?“

Kiều Dĩ Hàng không thoải mái, dịch mông sang bên, tỏ vẻ ung dung: “Bạn bè.“

“Bạn bè? Loại bạn bè này sao?“ Trương Tri cúi đầu định hôn xuống nhưng Kiều Dĩ Hàng đã có đề phòng, rất nhanh lấy tay đẩy đầu hắn ra, “Đừng nháo nữa.“

Trương Tri đột nhiên đấm xuống giường một quyền, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, ai nháo chứ?“

Kiều Dĩ Hàng cúi đầu nhìn nắm tay vừa vặn lọt giữa hai đùi hắn, thầm thấy may mắn. Vị trí này, thực sự chuẩn xác. Nếu dịch lên trên hoặc sang trái sang phải một chút, hắn thực sự phải nằm viện rồi.

“Rút cuộc anh muốn thế nào mới chịu nhìn nhận tình cảm của tôi?“ Trương Tri đột nhiên ngẩng đầu, đôi mẳt hừng hực lửa.

Kiều Dĩ Hàng hoảng sợ trong lòng, nhất thời cũng không hiểu bản thân nghĩ thế nào, chẳng thể nói ra lời hung hăng cự tuyệt. Tóm lại, nhìn bộ dạng Trương Tri lúc này, đầu óc hắn rối tinh rối mù nhưng lý trí vẫn nhắc nhở không được để lộ ra nên đành đeo mặt nạ, cau mày: “Đừng ngây thơ như vậy!“

“Ngây thơ?“ Thanh âm Trương Tri đột nhiên trầm xuống. Ngọn lửa trong mắt vụt tắt, hóa thành tro tàn.

Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu, muốn vuốt trán nhưng tay có chút tê dại. Một động tác đơn giản cũng làm như cúi chào: “Cậu nghĩ tới hậu quả chưa?“

“Hậu quả?“ Tinh thần Trương Tri rung lên, tro tàn trong mắt như cháy lại. Một người nghĩ đến hậu quả nói rõ hắn có để tâm tới, hơn nữa còn có ý muốn thực hiện.

Kiều Dĩ Hàng gặp ánh mắt hắn chốc sáng chốc tối, cũng không rõ Trương Tri đang nghĩ gì, chỉ thuận miệng nói ra suy nghĩ: “Đồng tính luyến ái ở trong nước vẫn chưa được thừa nhận.“

Trương Tri lập tức tiếp: “Nhưng không phải phạm pháp.“ Từ lúc hắn có mục đích này, cùng đã tra quá thái độ trong nước với chuyện này.

“Không tính phạm pháp nhưng đôi khi còn không được lý giải như tội phạm.“ Nói đến vấn đề này, Kiều Dĩ Hàng dần dần nghiêm túc. Năm năm lăn lộn cũng không phải lãng phí: “Cậu nghĩ tới thái độ của cha mẹ mình chưa?“

Trương Tri buông chân, nhẹ nhàng ngồi xuống giường: “Anh không cần lo lắng chuyện mẹ tôi.“ Hắn đủ hiểu mẹ mình. Dù chưa chắc đã đồng ý nhưng tuyệt đối sẽ không kịch liệt phản đối.

Kiều Dĩ Hàng bắt được hắn chưa hết ý: “Vậy còn cha cậu?“

Trương Tri nhíu mày.

Thái độ cha hắn thì chẳng cần nói, ở hôm ăn cưới Kiều Dĩ Hàng cũng đã thấy rõ ràng. Nhưng cảm tình giữa hắn và Trương Phục Huân chỉ dừng ở mức chung một dòng máu, có thể thừa nhận đó là cha hắn nhưng tuyệt không đến mức chuyện gì cũng cần cha hắn đồng ý mới làm. Nói thật, Trương Phục Huân càng phản đối kịch liệt chuyện này, hắn càng muốn làm.

Đây là một loại khoái cảm phản nghịch.

Đương nhiên, Trương Tri tuyệt sẽ không nói ra điều này, tránh cho Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ miên man, lầm tưởng hắn chỉ lợi dụng chuyện này đến chọc tức Trương Phục Huân.

“Cậu làm ở EF, công ty con của tập đoàn Trương thị, đúng không?“ Kiều Dĩ Hàng nói thẳng vào trọng tâm.

Đụng đến vấn đề chính, Trương Tri nâng đầu nhìn hắn.

Kỳ thật trong mắt Trương Tri cũng chẳng biểu thị tâm tình gì, chỉ là ánh nhìn thản nhiên song không hiểu tại sao, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy bối rối.

“Chúng ta có thể gạt hắn.“ Trương Tri chậm rãi nói, “Rất nhiều ngôi sao đều giấu giếm chuyện tình cảm đó thôi?“

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc.

Hắn biết Trương Tri không phải một người nguyện ý che giấu tình cảm. Hắn hẳn là hôm nay bắt đầu hẹn hò, ngày mai hận không thể chiêu cáo thiên hạ, nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Trương Tri phủi phủi chăn: “Nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.“ Hắn ở điểm này tự biết. Nếu cha hắn chỉ là người bình thường, có lẽ cũng không rối rắm như vậy. Chỉ hiềm cha hắn lại là Trương Phục Huân, chủ tịch tập đoàn Trương thị, động tay một cái có thể gây kinh hãi cho cả làng giải trí. Giờ đừng nói tới bảo vệ Kiều Dĩ Hàng, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng là vấn đề nên hắn đành thỏa hiệp.

Trái cổ Kiều Dĩ Hàng giật giật. Mấy lời phía trước hắn buột mồm, Trương Tri cũng không ngây thơ, không đơn giản hóa mọi chuyện như hắn nghĩ, thậm chí còn nghĩ tường tận, đi xa hơn cả hắn.

“Vậy cậu…“ Hắn chậm rãi mở miệng, “Đã nghĩ tới cha mẹ tôi chưa?“

Trương Tri cười nhạt.

Sao có thể không nghĩ tới?

Quỳ trong tuyết, chịu đòn nhận tội, bỏ trốn… Hắn nghĩ nhiều lắm. Binh pháp Tôn Tử 36 kế hắn cũng xem nát rồi, cuối cùng chỉ có thể chọn man thiên quá hải*, đi đến đâu tính đến đó. Ngoài cách đó ra thì làm thế nào được nữa? Muốn bỏ trốn cũng cần người nọ đồng ý mới được. Giờ ngay cả con bọn họ hắn cũng chưa bắt tới.

*man thiên quá hải: lừa gạt, giấu giếm.

Đoạn này bạn Trương lậm phim quá rồi = =“

Hắn không mở miệng, Kiều Dĩ Hàng cũng im lặng.

Có vài việc nói đủ thì nên dừng lại, nói nhiều lại mất hiệu quả.

Trương Tri yên lặng ngồi một lát, rồi liếc sang đống đồ ăn: “Bò bít tết lạnh rồi, ăn sushi đi.“

Hắn nói chưa dứt lời, Kiều Dĩ Hàng đã cảm thấy có chút đói bụng, thuận tay cầm sushi đặt lên đùi: “Cùng ăn đi.“

“Không được.“ Trương Tri giúp hắn kéo bàn gấp ra, đặt sushi lên, “Công ty còn có việc cần giải quyết. Buổi tối muốn ăn gì? Tôi mang đến.“

Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Trương Tri thản nhiên đáp lại.

“Cá om dưa.“ Kiều Dĩ Hàng nhớ tới phần ăn bị Trầm Thận Nguyên cướp mất liền đau lòng.

Trương Tri muốn cười nhưng tâm tình lúc này khiến hắn chẳng thể nhếch nổi khóe miệng: “Được.“

Kiều Dĩ Hàng thấy hắn tiêu sái xoay người bước ra cửa, nhịn không được: “Cậu buổi tối…“

Trương Tri quay đầu nhìn hắn.

“Đừng tới quá muộn.“ Kiều Dĩ Hàng nhìn nụ cười của hắn âm thầm thở dài. Hai chữ “đừng tới“ chẳng thể thốt lên.


Kiều Dĩ Hàng chỉ bị va chạm nhẹ, bệnh việc xác nhận không bị chấn động não cũng như không lưu sẹo liền thả hắn ra viện.

Thời gian ở viện, Trương Tri mỗi ngày đều đi sớm về muộn, nhưng vô luận muộn đến đâu cũng nhất định trở về ngủ. Kiều Dĩ Hàng thậm chí đã quen việc nghe được tiếng hắn bò lên sô pha để ngủ thì thiếp đi, chỉ là ban ngày cần ngủ trưa.

Về chuyện hai người, Trương Tri không đề cập lại. Mấy động tác vẫn mập mờ như trước, đáng tiếc thời gian hai người tỉnh táo ở chung quá ít mà Kiều Dĩ Hàng cũng có kinh nghiệm tránh đòn đánh lén nên cơ bản là không thực hiện được.

Mấy ngày trước lúc ra viện trời mưa tầm tã nên khi Kiều Dĩ Hàng bước ra ngoài, cảm nhận được gió lạnh mang theo hơi ẩm quất vào mặt.

Tiểu Chu dừng xe trước cổng bệnh viện, nhìn Trương Tri âm trầm đưa Kiều Dĩ Hàng lên xe.

“Nhớ kỹ đặt xương rồng cầu ở ban công.“ Kiều Dĩ Hàng dặn dò, “Đừng tưới nước.“ Xương rồng là của y tá bệnh viện tặng cho, nói là tốt cho thân thể.

“Ừm.“ Trương Tri lạnh lùng đáp lời, “Quay xong nhớ về nhà sớm.“

Kiều Dĩ Hàng muốn nói, hắn làm chậm tiến độ lâu vậy sao còn dám về sớm nhưng nhìn sắc mặt Trương Tri thì đem lời nuốt lại vào bụng, mỉm cười vẫy tay tạm biệt.

Trương Tri sập cửa xe lại.

Tiểu Chu vào số, xe từ từ chuyển động.

Đi được khoảng mười thước, Kiều Dĩ Hàng quay đầu nhìn lại.

“Kỳ thực,“ Tiểu Chu chần chừ, “Trương Tri rất tốt.“

Kiều Dĩ Hàng liếc nàng một cái.

Tiểu Chu cảm thấy bản thân lắm miệng, lập tức im lặng.

“Tốt ở điểm nào?“ Kiều Dĩ Hàng Kiều Dĩ Hàng dựa vào ghế, lẩm nhẩm lời kịch.

Tiểu Chu nhớ lại lần đầu thấy Trương Tri, bộ dạng hắn đeo kính râm mỉm cười, kích động đáp: “Đẹp trai a!“

Kiều Dĩ Hàng dứt khỏi kịch bản, im lặng nhìn gáy nàng, qua một lúc mới dùng ngữ khí rất bình tĩnh nói: “Nghe nói là, ta cũng rất đẹp trai.“

“Những lời này ta từng nói rồi.“ Tiểu Chu rất thẳng thắn thừa nhận.

Kiều Dĩ Hàng cảm thấy thoải mái hơn.

Qua không biết bao lâu sau, Tiểu Chu đột nhiên phun ra một câu: “Con người mà, đôi khi muốn diễn vài cảnh thôi.“

“…“

Tới trường quay đúng lúc diễn đoạn Kim gia – phụ thân Đặng Bắc Vân tìm gặp thủ trưởng của hắn đòi người.

Kim gia ngồi trên ghế, thân thể cao lớn như muốn đè sập ghế. Ngón tay ngắn thô cầm xì gà không thèm nhìn thủ trưởng: “Thả hay không thả? Một câu thôi.“

Thủ trưởng cười ôn nhã, tay không ngừng quay bút: “Cảnh cục không hạn chế quyền tự do thân thể của hắn, đồng thời cũng cam đoan an toàn cho hắn.“

Kim gia thẳng lưng, chậm rãi hướng về phía trước, đôi mắt thoáng cái lộ rõ tinh quang.

“Hắn là con đẻ của ta.“

Sáu chữ không nặng, thậm chí người đứng xa còn không nghe rõ lời hắn nhưng sáu chữ này lại khắc vào tâm khảm mỗi người. Một cảm giác kiêu ngạo cùng vui sướng của người làm cha, một cảm giác tự tin cùng ngang ngược của lão đại.

Thủ trưởng chậm rãi tựa ra sau, miệng vẫn treo nụ cười nhưng ánh mắt sắc bén hẳn lên: “Hắn là cấp dưới của ta.“

Đồng dạng sáu chữ, từng từ đều nặng, mang theo kiên định, ẩn chứa lực lượng chói lọi tỏa ra từ hắn.

“Cắt!“

Thanh âm của Liên Giác Tu kéo Kiều Dĩ Hàng trở lại.

“Cảnh tiếp.” Liên Giác Tu hướng hai vị diễn viên gật đầu.

Ngực Kiều Dĩ Hàng đột nhiên dâng lên cảm giác áp bách khó có thể nói ra, cơ hồ không thở nổi.

Nhân viên hậu cần bên cạnh tán thán: “Không hổ là Tống Quốc Niên. Diễn lâu năm, một lần liền qua.“

“Chu Hoành Vĩ cũng rất lợi hại a.“

“Vô nghĩa, hai người bọn họ đều là đồng bọn hợp tác lâu năm với Liên đạo nha.“

Bọn họ còn nói rất nhiều nhưng Kiều Dĩ Hàng một chữ cũng không nghe lọt. Hắn chỉ cảm thấy áp lực trên vai càng ngày càng nặng, sau lưng chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh.

Hắn từng nói với Trầm Thận Nguyên, đây là cơ hội cuối cùng, nếu diễn không tốt liền rời khỏi giới điện ảnh, chuyên tâm ca hát. Những lời này không phải nói chơi.

Chính vì không phải nói chơi nên áp lực mới lớn.

Không thành công thì cũng thành nhân.


Trương Tri về đến nhà, phát hiện Kiều Dĩ Hàng đã trở lại, đang ngồi ở góc trong cùng ghế sô pha.

Bên cạnh mở lên ngọn đèn mờ mờ, coi như chỉ vừa đủ chiếu sáng chỗ hắn ngồi.

Trương Tri đóng cửa, nhẹ nhàng đến sau lưng Kiều Dĩ Hàng, lập tức nhíu mày: “Anh uống rượu hả?“

“Một chút.“ Kiều Dĩ Hàng thuận tay cần lấy chén rượu trên bàn trà.

Trương Tri không cản.

Đều là người trưởng thành, uống chút rượu phát tiết rất bình thường.

“Tâm tình không tốt?“ Trương Tri duỗi tay, ôm vai hắn.

Kiều Dĩ Hàng uống một hơi hết chén rượu, hồi lâu mới lầm bầm: “Diễn không đạt.“

Còn có gì uất ức hơn điều này.

Lúc mới debut, nhận mấy lời phê bình sai lè lè của giới truyền thông cũng không uể oải như thế này vì lúc đó bị chỉ trích là tính cách của hắn, còn bây giờ là kỹ thuật diễn, là thực lực.

Khả năng bị đánh giá thấp, đây là lần thứ hai.

Lần đâu tiên là Lục Vạn Bằng.

Trận đó đã tìm lại về.

Mà lần này hắn không có lòng tin như vậy.

Nếu nói lần đầu diễn không tốt, có thể đổ cho đạo diễn chỉ đạo chưa kỹ nhưng lần này chẳng còn lời giải thích nào nữa. Chỉ một cảnh thôi mà quay cả ngày cũng chưa xong. Liên Giác Tu nể mặt lắm mới để cho hắn về sớm.

Trương Tri không hiểu cách an ủi.

Ở Mỹ nhiều năm như vậy, hắn từng đánh nhau, đua xe, cày game nhưng không quen giao tiếp. Hắn đứng dậy, duỗi chân ngồi vào cạnh Kiều Dĩ Hàng, thân thủ ôm vai hắn, đặt đầu hắn tựa vào vai mình.

Trong rất nhiều phim, mấy nam diễn viên toàn an ủi nhau như thế này, hẳn là có hiệu quả.

Sự thật chứng minh, phim ảnh đúng.

Vì Kiều Dĩ Hàng không phản kháng.

Nhưng ba phút sau, Trương Tri buồn bực.

Có lẽ tại bầu không khí, có lẽ tại mùi rượu, hắn có phản ứng.