Chương 115: Giãi Bày Tâm Sự (thượng)

Dù thanh âm Trương Tri rất trấn định nhưng thân thể vẫn cứng ngắc, tóc gáy dựng đứng, từng giây từng khắc đều để tâm nhất cử nhất động của người bên cạnh.

Kiều Dĩ Hàng trở mình, cái mông trơn bóng thiếu chút nữa lộ ra. Hắn nhanh tay kéo chăn che lại.

Trương Tri cảm thấy bắp đùi mát lạnh, chăn bị kéo mất phân nửa. “Đừng nhúc nhích.“ Hắn vươn tay, chỉnh lại chăn.

Gió lạnh từ phía trên thổi vào, Kiều Dĩ Hàng run lên.

“Lạnh à?“ Trương Tri vô thức muốn nắm lấy tay hắn nhưng lại đụng tới một cảm giác trơn mượt.

“Không lạnh.“ Kiều Dĩ Hàng vội vàng đẩy tay hắn ra, thầm cảm tạ lúc này còn tối, chẳng ai nhìn thấy gì. Đây là lần đầu hắn biết xương hông lại mẫn cảm đến vậy, vừa chạm vào đã…

Hắn nhẹ nhàng đè tay lên thứ hơi có điểm ngẩng đầu, liều mạng nghĩ sang việc khác: “Sao cậu lại ngủ trên giường tôi?“

Trương Tri thản nhiên đáp: “Chuyện này anh đã hỏi qua.“

“Thật sao?“ Trống ngực Kiều Dĩ Hàng dồn dập nhưng hắn không muốn câu chuyện chấm dứt tại đây. Không gian yên tĩnh dễ làm người ta nghĩ linh tinh, nhất là trong tình cảnh hai người thân không mảnh vải nằm cạnh nhau như thế này.

May mà Trương Tri chủ động khơi mào: “Vai diễn của anh có vấn đề?“

“Ừm.“ Kiều Dĩ Hàng rẫu rĩ đáp.

“Kể thử nghe coi.“ Trương Tri liếc nhìn Kiều Dĩ Hàng. Kỳ thực trong bóng tối cái gì cũng không thấy, chỉ có thể lờ mờ nhìn được dáng mũi cao cao nhưng hắn có thể dùng trí nhớ tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của Kiều Dĩ Hàng.

“Nhân vật tôi diễn gọi là Dương Cự Sâm, là một cảnh sát. Một ngày nọ, đội trưởng nói cho hắn biết, kỳ thực cha đẻ hắn là Kim gia, lão đại Đằng Long bang mà cảnh cục đang điều tra. Còn hy vọng hắn có thể sử dụng thân phận này đi nằm vùng.“ Kiều Dĩ Hàng chậm rãi tự thuật lại phần diễn của mình, tâm tình dần bình ổn, “Cảnh thứ nhất là…“

Trương Tri lặng im nghe, thi thoảng nhẹ đáp một tiếng cho thấy bản thân nghe rất chăm chú, chưa ngủ.

Kiều Dĩ Hàng kể lại xong, uể oải nói: “Tính từ trước khi nằm viện, hôm nay là ngày thứ hai nhưng chẳng có chút tiến triển nào.“ Điều làm hắn khó chịu không phải vì Liên Giác Tu không nói lời nào mà vì lòng tự tôn của hắn bị tổn thương. Mắt thấy người khác làm một lần là xong trong khi bản thân phải vất vả cả ngày mà chẳng nên cơm cháo gì, hắn hận không đào lỗ trốn xuống hoặc phất tay áo bỏ cuộc.

— Đương nhiên, cuối cùng hắn cũng chẳng làm gì, chỉ mua rượu về uống.

“Anh có biết cuộc sống của một người con riêng như thế nào không?“ Trương Tri nhẹ giọng hỏi.

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. Hắn lớn lên trong một gia đình hòa thuận. Nếu nói có tổn thương sâu sắc gì từ nhỏ thì hẳn là cha mẹ hắn quá hòa thuận, hòa thuận đến mức khiến hắn cảm thấy mình trở thành người thừa. Nhất là hồi tiểu học, khi tình yêu nhiệt liệt giữa cha mẹ hắn còn chưa lui bước, ánh mắt hai người chỉ cần chạm nhau thì nhất định biến thành kiền sài liệt hoả, long trời lở đất. Đến khi hắn vào trung học thì tốt hơn, cha mẹ tựa hồ cũng ý thức được trách nhiệm với con cái, thế giới hai người biến thành thế giới ba người. Về sau gia đình bọn họ rất êm ấm hạnh phúc. Không phải không có lúc cãi nhau nhưng tuyệt chưa có lần nào quá một tiếng. Chẳng ai muốn vì mấy chuyện nhỏ mà khiến đối phương phật lòng.

Đây cũng là nguyên nhân lúc mới debut hắn bị chê tính tình không tốt. Chỉ vì hắn luôn kiên trì giữ lấy ý kiến bản thân.

Trương Tri thấy hắn hồi lâu không trả lời, tự nói tiếp: “Kỳ thực cũng không khác bình thường nhiều lắm.“ Hắn dừng một chút, “Ít nhất là biểu hiện bên ngoài không khác. Cũng đi học, cũng trốn tiết đánh nhau. Mẹ tôi nghĩ là do gia đình đặc biệt nên tôi mới nghịch vậy nhưng thực ra chỉ là giai đoạn phản nghịch bình thường thôi.“

Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt: “Tôi diễn sai hướng rồi?“ Hắn vẫn nghĩ phải diễn ra được nỗi hận thân thế mình của Dương Cự Sâm với Kim gia, loại hận khắc cốt minh tâm, chỉ mong nhanh chóng bắt hắn bỏ tù. Vậy nên khi cấp trên đưa ra đề nghị này, hắn vừa phẫn nộ vừa ẩn nhẫn, kiên định chấp nhận nhiệm vụ. Nhưng nghe Trương Tri nói thì hình như có vấn đề?

“Đương nhiên cũng có hận.“ Trương Tri dừng lại, dường như nghĩ xem nên biểu đạt thế nào, “Không phải do cuộc sống mà nó sinh ra từ tự ti cùng khát vọng.“

“Tự ti cùng khát vọng?“

Trương Tri trầm mặc rất lâu. Đến khi Kiều Dĩ Hàng tưởng hắn đã ngủ thì lại nghe hắn mở miệng: “Vì không có nên khát vọng. Vì không thỏa mãn được khát vọng nên chán ghét, căm hận. Chán ghét người khác nhắc tới cha, nhắc tới gia đình. Dần dần chán ghét người khác tới gần. Chìm đắm trong đau thương của bản thân nên mặc kệ hết thảy.“ Hắn hít sâu một hơi, “Càng thêm chán ghét ràng buộc, đặc biệt nếu đến từ người cha kia. Nếu ngay từ đầu đã không cho thì hắn có tư cách gì yêu cầu hồi báo?“

Dù câu chuyện đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu nhưng Kiều Dĩ Hàng không muốn cắt đứt.

“Tôi chọn lựa trốn tránh.“ Thanh âm Trương Tri khuấy động bóng tối, “Trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh lựa chọn, trốn tránh tương lai. Nếu không phải gặp được anh…“ Hắn đột ngột dừng lại. Tâm sự khi giãi bày tựa như hồng thủy, không ngờ ngay cả ý nghĩ sâu trong lòng cũng vô thức giũ ra bằng sạch.

Kiều Dĩ Hàng xấu hổ không biết nên tiếp thế nào. Tình cảm Trương Tri dành cho hắn, đêm sinh nhật đó đã biểu đạt rất rõ ràng nhưng hắn không nghĩ đến bản thân lại có ý nghĩa trọng đại đến vậy, lớn đến mức thay đổi cả quan điểm nhân sinh.

Trong khoảnh khắc, bách trần tư vị xông lên, không phân rõ được đắng cay chua xót.

“Tôi hiểu tình cảnh trong nước.“ Trương Tri chần chừ rồi quyết định nhân cơ hội này nói ra tất cả, “Nên tôi nghĩ rồi. Chỉ cần cùng một chỗ, không công khai cũng được.“

Kiều Dĩ Hàng vẫn yên lặng nằm nghe.

Đề tài này lúc ở bệnh viện đã nói đến nhưng chưa vào sâu như vậy. Lý trí hắn biết nếu tiếp tục, sớm muộn gì cũng bị cuốn đến nhưng tâm lý lại ngo ngoe làm hắn dựng lỗ tai lên.

“Tôi không quan tâm thái độ của Trương Phục Huân nhưng giờ còn chưa phải lúc cho ông ta biết.“ Nói những lời này, Trương Tri cảm thấy khó khăn. So ra trong làng giải trí, địa vị hắn với Kiều Dĩ Hàng cách quá xa. Hắn bất quá chỉ là nhị thế tổ nhờ phúc cha mình, một khi mất đi chỗ dựa thì trắng tay, “Tôi đã nghĩ rồi. Bây giờ quan trọng nhất là học xong., sau này có thể kiếm việc làm. Ít nhất bây giờ thành tích cũng không tệ. Đến lúc đó, nếu hắn không đồng ý chuyện chúng ta, tôi sẽ ly khai khỏi Trương thị.“

Kiều Dĩ Hàng im lặng.

Trương Tri có chút bất mãn. Không biết Kiều Dĩ Hàng đã ngủ hay vẫn đang nghe hắn nói. “Nhưng chuyện này cần cả hai chúng ta cùng nhau đối mặt.“ Hắn nghĩ tới rất nhiều phương án, dùng sức bản thân vượt qua chuyện này, vừa có thể cùng một chỗ vừa không ảnh hưởng đến Kiều Dĩ Hàng. Có thể khiến hậu quả sau này với Kiều Dĩ Hàng nhỏ bớt, hy vọng cũng lớn hơn nhưng đến khi thực hiện hắn mới biết đó căn bản là bắc thang lên trời. Cảm tình vốn là chuyện của hai người, thiếu một bên cũng không được. Dù hắn tính kế thế nào, Kiều Dĩ Hàng đều khó tránh bị dính tới. Dù hắn nguyện ý chống đỡ cả bầu trời cho Kiều Dĩ Hàng, Kiều Dĩ Hàng cũng tuyệt đối không nguyện ý cúi đầu đứng dưới mảnh trời hắn chống đỡ.

Khi nghe Trương Thức Khiêm nói, đứng ở góc độ Kiều Dĩ Hàng mà suy xét, hắn mới phát hiện, nguyên lai thế giới không phải chỉ có một hình dạng.

“Anh,“ Trương Tri chần chừ rồi quyết định nói ra nghi hoặc, “Ngủ rồi sao?“

Kiều Dĩ Hàng giật giật chân.

Trương Tri thả tâm nói tiếp: “Không cần lo lắng quan hệ của tôi với Trương Phục Huân. Từ trước tới này…“ Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, rít gào có, châm chọc khiêu khích có, mặt đỏ tới mang tai… duy độc không có ấm áp, “Vẫn luôn như vậy.“

Kiều Dĩ Hàng vươn tay. Động tác này của hắn hoàn toàn là vô thức, thẳng đến khi đụng đến khuôn mặt Trương Tri mới kinh hãi thu tay lại bị Trương Tri giữ lại.

Dù diện tích da thịt chỉ chạm nhau chỉ có một bàn tay nhưng Kiều Dĩ Hàng cảm thấy bản thân như bị điện giật, tâm run rẩy.

“Ngủ đi.“ Trương Tri cọ cọ mặt vào bàn tay hắn, “Ngày mai hết thảy đều thuận lợi.“

Như thế này làm sao hắn ngủ được?

Kiều Dĩ Hàng trừng mắt về phía đối phương, không hiểu là giận Trương Tri hay giận bàn tay anh dũng của bản thân.

Có lẽ tại ánh mắt hắn quá bỏng cháy mà Trương Tri buông tay.

Kiều Dĩ Hàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện, bàn tay kia đổi lên ôm lấy eo hắn, hơn nữa cả người cũng dán lên.

“Cậu…“

Hắn mới nói được một chữ đã bị Trương Tri ngắt lời: “Ngủ đi.“

Hắn rất muốn ngủ nhưng khoảng cách này, góc độ này, tư thế này, làm sao mà hắn ngủ được?

Bàn tay trên lưng nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống, nhịp nhàng vỗ lưng hắn. Kiều Dĩ Hàng bĩu môi xem thường. Loại thôi miên này hữu dụng mới là lạ!

Ba phút sau.

Hai người trên giường mặt đối mặt tiến nhập mộng đẹp.