Tiểu Nhu Nhi ở một bên không khỏi lau mắt mà nhìn, nàng cũng biết thiên phú của thiếu chủ mà nàng theo hầu rất cao, nhưng không nghĩ tới một khi bước vào Luyện Khí kỳ lại có thể tạo nên sự cách biệt lớn như vậy, điều này quả thực có chút ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Trong ký ức của nàng, tuy Lý Hạo Nhiên khá mạnh, nhưng để có thể ung dung nhàn nhã hạ gục một kiếm sĩ có thân thủ nhanh nhẹn như Lý Hoàng Khải thì có chút không đủ.
Chẳng lẽ là nàng nhớ nhầm.
Ở trong gia trang, nàng cũng có dịp quan sát đệ tử Luyện Khí sơ kỳ và Luyện Thể đỉnh phong tỷ võ với nhau không ít lần, nhưng để nói có thể làm được như thiếu chủ của nàng thì hầu như chưa từng thấy qua.
Lý Hạo Nhiên nhìn qua chỗ của Tiểu Nhu Nhi, thấy thần sắc nàng hồng nhuận và cơ thể săn chắc thon gọn hơn trước, chứng tỏ nàng cũng đã nhập môn Thiên Địa Hoá Sinh Pháp.
Hắn hướng nàng mà nói.
- Đánh một quyền cho ta xem.
Lý Hoàng Khải cũng tò mò đưa mắt nhìn theo.
Ùng một tiếng, không khí trước mặt nàng bị một chưởng này của nàng đánh cho dao động, mấy cái lá trước mặt nàng bị thổi bay lên không trung.
Khí lực này xem ra nàng cũng đã vượt qua Luyện Thể trung kỳ, bước vào Luyện Thể Đỉnh Phong rồi.
- Hảo! Tốt lắm Nhu Nhi!
Nhu Nhi được hắn khen trong lòng vô cùng vui vẻ, một tiểu cô nương mười lăm tuổi như nàng, ôn dưỡng vẫn chưa sâu, nhịn được một xíu đã cười tít mắt rồi.
"Tiểu nha đầu này thật là ..."
Thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, Lý Hạo Nhiên cũng vui theo, mà Hoàng Khải cũng vì vậy mà trút bỏ được phiền muộn, tâm tình tốt lên không ít, hắn cũng tự nhủ, phải được thiếu chủ công nhận như vậy.
...
Sau khi kiểm tra xong hai người bọn họ, Lý Hạo Nhiên liền đến gặp phụ mẫu của hắn.
Phụ thân hắn Lý Vân Sơn vừa nhìn thấy hắn đã tỏ ra vô cùng hài lòng.
- Tiểu tử, tu vi của con tinh tiến không ít, không phải là dùng tà thuật gì chứ?
Lão thăm dò con trai lão, sợ hắn vì áp lực chuyện lễ hội săn bắn lấy bàng môn tà đạo tạm thời nhanh chóng gia tăng tu vi gây ảnh hưởng về sau.
Lý Hạo Nhiên lắc đầu.
- Phụ thân, con không có!
- Hừ, mau lại đây!
Nếu mà hắn chỉ nói một câu lão liền tin thì lão cũng không thể gánh vác được Lý gia như vậy.
Lý Hạo Nhiên bất đắc dĩ đưa cổ tay cho phụ thân hắn thăm dò.
"Hừm, khí mạch ổn định, căn cơ vững chắc, không có dấu hiệu của bàng môn đạo pháp! Thiên phú của nhi tử ta cao như vậy?"
Tuy lão vẫn còn hoài nghi, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, con trai mình có tài, có bậc phụ thân nào mà không vui cơ chứ.
Lý Hạo Nhiên trò chuyện, hỏi thăm phụ mẫu một hồi, hắn mới đề cập đến chuyện tinh huyết yêu thú.
Lý Vân Sơn chắp tay ra sau lưng, đứng xoay người ra cửa, nói với hắn.
- Vẽ Phù cũng không phải là không tốt, nhưng chỉ là pháp môn phụ trợ, Lý gia ta có thể dùng tiền để mua, con biết thêm thì tốt, nhưng cũng không nên quá chú trọng vào nó, Lý gia ta trọng thực lực, vẫn nên lấy tu vi làm cốt lõi, tu luyện kiếm đạo mới là lẽ phải.
- Phụ thân, nhi tử minh bạch, chỉ là nhi tử muốn tu luyện thêm thần hồn lực, hơn nữa, nghiên cứu phù văn cũng có ít cho tu luyện và tham ngộ công pháp về sau.
Mẫu thân hắn liền đỡ lời.
- Lão gia, Nhiên nhi nói đúng đó, vẽ phù quả thực có thể tôi luyện thần hồn, cũng có lợi cho kiếm tu, Nhiên nhi còn trẻ, cũng phải cho nó trải nghiệm, chàng cũng đừng quá khắt khe với nhi tử, thiếp thấy Nhiên nhi cũng rất chăm chỉ tu luyện kiếm pháp, tu vi tinh tiến cũng không chậm.
- Rồi, rồi, ta đồng ý, nhưng những thứ này đều phải do chúng ta bỏ ra, không thể động đến sản nghiệp của gia tộc!
Mẫu thân hắn nói.
- Tài nguyên của chúng ta không lẽ không đủ cho Nhiên nhi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ? Còn cần đến sản nghiệp của Lý gia sao? Thiếp cũng có sản nghiệp riêng ở Thanh Sơn thành, thiếp nghĩ hay là chúng ta dùng phần sinh ý của sản nghiệp này nuôi dưỡng đam mê của Nhiên nhi đi.
- Cũng được, quyết như vậy đi!
Lão rốt cuộc cũng bị nàng thuyết phục.
- Nhiên nhi, khi nào rảnh rỗi con đến Thanh Sơn thành một chuyến, ta giao sản nghiệp ở đó cho con, từ nay tiếp quản sinh ý ở chỗ đó, từ nay ta sẽ không hỏi đến chỗ sinh ý đó nữa, thành bại do con hưởng.
Lý Hạo Nhiên ấm áp nhìn mẫu thân hắn.
- Tạ mẫu thân đã ủng hộ Nhiên nhi.
Nương của hắn liền đánh mắt ra ý cho hắn đa tạ phụ thân, dù lão không nói năng gì, nhưng nàng thừa biết tính lão cũng đang chờ hắn nói một câu.
- Tạ phụ thân đã ủng hộ Nhiên nhi.
Khoé miệng lão đã muốn nhếch lên một chút, nhưng vẫn giữ nguyên phong thái đạm mạc.
- Ừm, chỗ này có năm trăm viên linh thạch thượng phẩm, con dùng tạm đi, chỗ lão Phong Tử kia hẳn là có không ít tinh huyết yêu thú Luyện Khí kỳ, con ghé qua xem thử, ta sẽ viết cho con một lá thư.
Lý Hạo Nhiên cười vui vẻ trong lòng, phụ thân hắn vẫn vậy, trong nóng ngoài lạnh, luôn nghĩ cho gia tộc nhưng cũng không quên nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, nhất là suy nghĩ cho hắn.
Vị tiền bối tên Phong Tử này là hảo bằng hữu của cha hắn, kinh doanh sinh ý ở Trung Châu thành cũng đã lâu, tuy tiệm của lão không lớn, nhưng tứ đại gia môn không ai dám chọc đến, nghe nói thực lực cũng không thua gì phụ thân hắn.
Năm xưa, cũng âm thầm giúp hắn và tộc nhân chạy trốn, về sau bị Khương Chính Hạo làm khó dễ phải bỏ đi biệt xứ.
Cả ba người trò chuyện phiếm thêm một lúc hắn liền rời đi.
Trở về tiểu viện, hắn đem linh thạch thượng phẩm phân chia cho Nhu Nhi với Hoàng Khải mỗi người năm mươi viên, đủ để bọn họ tu luyện trong hai ba tháng tới.
Chỗ còn lại, một phần hắn để bản thân dùng, một phần hắn dùng để mua tinh huyết yêu thú và nguyên liệu chế phù.
Trời hãy còn sớm, hắn tranh thủ vào thành một chuyến vậy.
...
Lý Hạo Nhiên đi vào tiểu điếm của lão Phong Tử, bên trong bàn trí vô cùng bàn bản, sản phẩm bày bán vô cùng đa dạng đủ mọi chủng loại.
Cao thủ Nguyên Anh trung kỳ mở tiệm kinh doanh sinh ý, quả nhiên không thể xem nhẹ.
Thấy có khách vào, lão mới ngước lên nhìn một thoáng, cái y phục này chẳng phải là người của Lý gia sao.
- Tiểu tử Hạo Nhiên đấy phỏng?
- Hạo Nhiên bái kiến Tử thúc!
- Vào đây, cơn gió nào đưa tiểu tử ngươi ghé qua đây? Không phải cha ngươi sai ngươi qua đây tìm ta đó chứ?
- Thúc thúc, gần đây đột nhiên con hứng thú với phù lục, phụ thân nói con sang đây mua tinh huyết yêu thú để luyện tập.
- À, thì ra là chuyện này, cha ngươi cũng tinh ý đấy, ta vừa mới mua về không ít tinh huyết yêu thú Luyện Khí sơ kỳ, ngươi muốn lấy bao nhiêu.
- Ha ha, nói thúc đừng cười con, con muốn lấy càng nhiều càng tốt.
Nghe hắn nói, lão tưởng hắn vẽ phù rất tệ, cần nhiều tinh huyết yêu thú để luyện tập, liền cười phá lên.
- Ngươi đúng là phá gia chi tử mà, để xem, ngươi có bao nhiêu linh thạch?
Hắn lấy túi trữ linh thạch đưa cho lão, bên trong ước chừng có ba trăm viên, chỗ này đủ mua sáu trăm giọt tinh huyết yêu thú Luyện Khí sơ kỳ.
Lão Phong Tử lấy ra tám trăm bình chuyển vào túi trữ vật của hắn, giọng vui vẻ nói.
- Niệm tình cha ngươi, ta lấy lại giá vốn, ngươi ráng mà luyện tập, coi như báo đáp ta lẫn cha ngươi.
Lý Hạo Nhiên hít sâu, vái lão một cái.
- Tạ ơn thúc thúc!
- Ơn nghĩa cái gì, chút chuyện vặt vãnh, dùng hết thì đến tìm ta! Ha ha ...
Lão cười lớn một trận vui vẻ.
Ra đến đường lớn, Lý Hạo Nhiên nhìn quanh một vòng, tìm kiếm thử thân ảnh tên họ Khương.
Cũng không biết tên họ Khương đã đi đâu, ngày trước khi hắn nói ra những kẻ khả nghi, Lý gia lùng sục khắp thành cũng không tìm thấy hắn, quả là kỳ lạ.
Lý Hạo Nhiên cũng muốn tìm y, tiện thể bóp chết từ trong trứng nước, đoạn tuyệt hậu hoạn về sau nhưng có lẽ y đã rời khỏi Trung Châu Thành.
Nghĩ lại ngày đó, có phải hắn đã quá thận trọng rồi không.
- Chậc!
Tặc lưỡi một cái, Lý Hạo Nhiên tiếp tục bước đi trên đường.
Trước khi diễn ra lễ hội săn bắn, hắn sẽ đi Thanh Sơn thành một chuyến, xem chuyện sinh ý ở chỗ đó mới được, để còn dễ bề tính toán.