Rút kiếm ra khỏi đầu của yêu hồ, Khương Chính Hạo vẩy mạnh nó trong không trung, làm chỗ máu còn vương lại trên kiếm văng ra toàn bộ, trả lại màu xám bạc cho thanh kiếm.
Hắn thuần thục moi ra viên yêu đan nhỏ bằng ngón tay cái, ánh mắt có vẻ hài lòng, thu vào trong túi trữ vật.
Mắt hắn nhìn về phía Trung Châu thành, miệng mắng to.
- Cái đám Lý gia này đúng là khốn nạn thật, rồi cũng có một ngày bổn thiếu gia ta sẽ diệt tận gốc đám người Lý gia các ngươi.
Hắn nghiến răng ken két vì ấm ức.
Lý gia hơn một tháng qua liên tục cho người đi truy lùng hắn ở Trung Châu thành, làm hắn phải bỏ trốn ra tận vùng thâm sơn cùng cốc giáp với Tây Sơn Châu Bộ này.
Bây giờ hắn vào Thanh Sơn thành cũng phải cải trang cho nên oán khí của hắn với Lý gia và Lý Hạo Nhiên không hề nhỏ.
"Tiểu tử, tức giận thì có thể làm gì? Ngươi mau chóng gia tăng tu vi, mới có thể tiêu diệt Lý gia! Hơn nữa, mau tìm cách thu hồi lại cái tiểu đỉnh đó đi, nếu không Huyết Ma Quật kia cũng chả có tác dụng gì với ngươi nữa!"
"Tiền bối, nhưng mà tên đó cứ một mực ở trong phủ làm sao ta có thể đoạt lại đây?"
"Hừ, ấu trĩ, việc của ngươi bây giờ không phải là suy nghĩ về việc làm thế nào để đoạt lại nó, mà là gia tăng thực lực, một khi có cơ hội thì ngươi đã sẵn sàng!"
Khương Chính Hạo bị lão chửi cho tỉnh ngộ, vội chắp tay mà vái trong không trung, dù trước mặt hắn không có ai.
"Tạ tiền bối chỉ điểm!"
...
Ba ngày sau,
Lý Hạo Nhiên đặt xuống chén trà, thu hồi lại ánh mắt của hắn.
Ba ngày qua, hắn một mực ở chỗ này quan sát tình hình kinh doanh của thương điếm, kết quả hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Nhớ lại mấy con số trong sổ sách của lão bản trình lên nương hắn, Lý Hạo Nhiên liền nở một nụ cười quỷ dị.
"Xui cho ngươi là gặp phải ta, chút trò vặt vãnh này của ngươi không có đất dụng võ rồi!"
Lý Hạo Nhiên đứng dậy, mở ra quạt lụa, thong thả đi xuống lầu, cũng nên ghé thăm cửa hàng của mẫu thân giao cho hắn rồi.
Lý Hạo Nhiên bước qua bên kia đường, trực tiếp đi vào trong thương điếm.
Lão bản thấy y phục của hắn thanh tao, cao sang, lập tức đứng dậy, đi về phía hắn, mồm miệng nhanh nhảu nói.
- Tiểu nhân cung nghênh quý khách, không biết quý khách đến bổn tiệm là muốn mua cái gì?
Lý Hạo Nhiên không nói không rằng ấn cái lệnh bài của mẫu thân vào mặt lão, làm mặt lão ta dại ra.
- Công tử, a ... không ... không, là thiếu chủ, thiếu chủ, ngài đột nhiên đại giá quang lâm chỗ xa xôi hẻo lánh này ...
- Ta đến để tiếp quản sản nghiệp.
Hắn lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lời của lão.
- A ... chúc mừng thiếu chủ, chúc mừng thiếu chủ!
- Được rồi, ngươi không cần phải làm bộ làm tịch nữa, nói chuyện chính sự.
Lão nghe hắn nói từ nãy, trong lòng sớm đã có tính toán, lấy ra sổ sách từ nhẫn trữ vật, nói với hắn.
- Thiếu chủ, sổ sách đều ở chỗ này, ngài xem qua ... a ha ha ... người đâu, dâng trà.
Lý Hạo Nhiên vờ như thể hắn mới xem sổ sách này lần đầu, hắn lật nhanh từng trang làm lão ta cười thầm trong lòng.
"Giả vờ xem sổ sách cái gì chứ, ngươi lật nhanh như vậy, đích thị là không biết xem, nếu ngươi không mang họ Lý, ông đây sợ ngươi chắc!"
Lão còn giả bộ tiếc thương cho mẫu thân hắn.
"Ai dà, chủ nhân một đời anh minh, sao lại sinh ra một vị thiếu chủ có chút ngốc như vậy, nhớ người khi xưa, mười tám tuổi đã quản lý năm sáu sản nghiệp trong tay, vậy mà thiếu chủ của ta, mười lăm tuổi đầu còn chẳng biết xem sổ sách, thật là bạc phúc mà."
Lão đang cười cợt thì bị một câu của Lý Hạo Nhiên làm cho sững người.
- Trong vòng ba tháng, sinh ý không tăng thêm được một thành, thì ngươi có thể nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già được rồi.
Lý Hạo Nhiên đặt quyển sổ sách xuống bàn, tay nâng chén trà lên miệng, thổi qua một hơi, uống một ngụm nhỏ.
- Trà thơm.
Lão ta vội vã quỳ xuống mặt đất, mặt mày hoảng hốt khóc lóc nói.
- Thiếu chủ a thiếu chủ, thành Thanh Sơn này vốn dĩ đã heo hút, trong thành lại có nhiều tiểu điếm như vậy, ngài nói ta làm sao có thể tăng thêm một thành sinh ý trong ba tháng đây.
Lý Hạo Nhiên cười lạnh trong bụng, sinh ý vốn dĩ bị ngươi ăn bớt hai thành, bây giờ ta lấy lại một thành là đã nhân nhượng lắm rồi, ngươi làm bộ làm tịch cái gì.
Sở dĩ hắn xác định được lão ta ăn bớt sinh ý hai thành là do hai điểm, thứ nhất, khách tới mua hàng ở tiểu điếm này không ít, ba ngày qua lượng khách đến rất đều đặn. Thứ hai, một số mặt hàng đã bị lão âm thầm nâng giá, thủ hạ theo hắn đã đến khảo giá, không thể sai được.
Do vậy, chuyện gia tăng sinh ý thêm một thành vốn dĩ là chuyện lão có thể dễ dàng làm được, chẳng qua là lão có chịu buông chỗ sinh ý này ra hay không mà thôi.
Con người ai cũng có lòng tham, chuyện ăn bớt sinh ý này đối với Lý Hạo Nhiên mà nói chẳng qua là chuyện bình thường, quan trọng là thái độ của lão với hắn, nếu lão biết sợ hắn, biết đường mà nhả ra, thì hắn tiếp tục dùng lão, còn ngược lại, hắn tìm một người khác vâng lời hơn là được.
Đó mới là điểm trọng yếu.
Sinh ý của cái tiểu điếm này có thể nhiều đến bao nhiêu, chẳng qua đủ cho hắn chống đỡ trong giai đoạn dưới Kết Đan mà thôi, do vậy, thứ hắn cần là một người biết nghe lời.
- Ta không cần biết ngươi làm thế nào trong vòng ba tháng không tăng được một thành, có thể cuốn gói rời đi được rồi.
- Thiếu chủ, thiếu chủ người làm vậy là làm khó tiểu nhân rồi, xin người niệm tình ta đã đi theo hầu hạ phu nhân hơn năm mươi năm qua mà tha cho ta một con đường sống.
Lý Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, lão già này thật là cố chấp.
- Ta hỏi lại một lần cuối, ngươi có làm được không?
Giọng của hắn lạnh tanh, làm miệng lão ta khô khốc.
- Thiếu chủ, thiếu chủ ...
- Ngưng ... nói chính sự.
Thấy hắn nổi giận, lão hoảng sợ.
- Thiếu chủ, tiểu nhân nhất định sẽ làm được, thiếu chủ ...
- Được, vậy ta đợi tin tốt từ ngươi!
Nói rồi, hắn đứng dậy rời đi, cái quạt ở trên tay phe phẩy vô cùng tao nhã.
"Xem ra vẫn còn dùng được, đỡ phải tốn công tìm một tên thay thế!"
Lão nhìn theo bóng lưng hắn, ngã phịch xuống ghế.
Lão cứ tưởng hắn chỉ là một tên tiểu tử gà mờ, nhưng khi bình tâm nghĩ kỹ lại, mồ hôi trên trán không ngừng tứa ra, vừa nãy lão vừa đùa trên lưng cọp rồi.
"Vị thiếu chủ này, đúng là không thể xem thường được!"
Xem ra lão bắt buộc phải nhả ra một thành sinh ý rồi.
...
Khương Chính Hạo cải trang đi vào thành bán đi yêu đan đổi lấy linh thạch và đan dược cần thiết cho việc tu luyện.
"Hả? Lý Hạo Nhiên???"
Khương Chính Hạo ngạc nhiên nhìn Lý Hạo Nhiên đang đi về phía hắn từ xa.
Có tật thì giật mình, hắn kéo xuống cái mũ rơm lớn trên đầu, mặt quay vào trong.
"Tiểu tử, ngươi sợ cái gì, ngươi đang cải trang mà!"
"Khục! Tiền bối ... "
"Hừ, đi theo hắn chỉ có một tên Trúc Cơ sơ kỳ, và hai tên Luyện Khí trung kỳ, ta có thể khống chế bọn chúng bằng thần hồn lực, mau bám theo hắn!"
Khương Chính Hạo nghe lão nói vậy, ánh mắt nổi lên vẻ tà dị và tham lam.
"Lý Hạo Nhiên a Lý Hạo Nhiên, đây là ngươi tự mình dâng lên tận miệng cho ta đấy nhé! Kiệt, kiệt!"
Có lão ở đây, Khương Chính Hạo không lo mất dấu của Lý Hạo Nhiên, tên Trúc Cơ kỳ kia nhắm chừng hiện tại cũng không biết hắn ta đang bị một tên Luyện Khí trung kỳ theo dõi.
...
Cung Uyển Nhi nhìn sợi thần hồn mỏng manh ký thác trên người của Lý Hạo Nhiên, khoé miệng mỉm cười tuyệt mĩ.
Sợi tơ thần hồn này đối với nàng mà nói, chỉ cần một cái búng tay là có thể hoá giải, nhưng làm như vậy sẽ đánh mất đi cơ duyên của Lý Hạo Nhiên.
"Chủ nhân, một khi bước lên con đường này, ngài đã chú định là kẻ địch của toàn bộ Khí Vận Chi Tử trong thiên địa rồi!"
...
Lý Hạo Nhiên bằng trực giác nhạy bén đã phát giác ra điểm dị thường.
Hắn cố ý la cà một vài sạp nhỏ trên đường, đến sạp thứ năm, hắn nở một nụ cười tà.
"Nếu là ngươi, vậy thì chúng ta thật là hữu duyên!"
Lý Hạo Nhiên truyền âm cho ba tên thủ hạ ở bên cạnh.
"Lát nữa ra khỏi thành, nhớ chú ý phòng bị!"
Bọn họ tuy có khúc mắc trong lòng, nhưng hắn đã nói như vậy, tất sẽ có đạo lý riêng.
"Chúng tiểu nhân, tuân mệnh!"