Lý Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể nào nghĩ ra được phương pháp mà Khương Chính Hạo đã dùng để thu thập đủ số lượng tinh huyết yêu cầu để luyện thể bằng Đỉnh Thái Cổ.
Với số lượng khổng lồ như vậy, dù là Lý gia thì cũng phải vất vả một phen mới có thể thu gom đủ, hơn nữa, còn phải tốn kha khá thời gian.
Quyền lực hiện tại của hắn ở Lý gia vẫn còn hạn chế, chưa đủ để hắn có thể tự mình hành động, vì vậy, hắn buộc phải nhờ đến sự hỗ trợ của phụ mẫu trong việc cung cấp tài nguyên tu luyện.
Để tránh tai mắt của các bên, hắn sẽ dùng việc chế phù để che đậy đi mục đích thật sự của việc thu gom tinh huyết yêu thú.
Sẵn tiện, hắn cũng lợi dụng việc vẽ phù để tôi luyện thần hồn lực, hơn nữa, hắn cũng có thể bán Phù Lục để kiếm thêm chút đỉnh, nhất cử lưỡng tiện.
Chuyện Đỉnh Thái Cổ, tạm thời hắn sẽ sắp xếp như vậy, lúc này, hắn cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc tạm gác nó sang một bên.
Hiện tại, ra ngoài, nhất định sẽ có nhiều thị phi, tất nhiên rồi, mấy vị biểu đệ, biểu ca của hắn sẽ mượn chuyện này để hạ bệ danh dự hắn ở bên ngoài, hắn cũng đã quá quen với chuyện này.
Vì vậy hắn dự định sẽ bế quan tu luyện cho đến hết tháng sáu để mọi chuyện lắng xuống, khi ấy cũng là lúc chuẩn bị bắt đầu lễ hội săn bắn truyền thống của Lý gia gia trang.
Tranh thủ nâng cao thực lực, hắn sẽ đạt được thành tích tốt trong lễ săn bắn, nâng cao vị thế của bản thân trong gia trang và trong mắt lão tổ Lý gia.
Đó mới là mục tiêu mà hắn nhắm đến trong ngắn hạn.
Để có thể gia tăng thực lực nhanh chóng, Lý Hạo Nhiên cũng cần phải có quyền lực trong tay để có thể tận dụng tối đa tiềm năng và ưu thế của Lý gia làm bệ phóng cho hắn phát triển.
Sau khi sửa lại quyển Thiên Địa Hoá Sinh Pháp, hắn liền mang trả cho Tàng Thư Các, trên đường trở về tiểu viện, hắn cũng tiện thệ ghé qua chỗ phụ mẫu hắn để lấy tài nguyên tu luyện cho nửa năm, sau đó liền đóng cửa bế quan tu luyện ở trong tiểu viện.
...
Một tháng thời gian trôi qua như thoi đưa, đầu tháng bảy, tiết trời cũng không còn oi bức nữa, thay vào đó là những làn gió man mát của mùa thu làm người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Lâu lâu lại có một vài giọt mưa lất phất giúp không khí trở nên trong lành hơn.
Trong sân nhỏ của tiểu viện, một thiếu nữ mười lăm tuổi đang luyện Dưỡng Sinh Quyền, động tác của nàng chậm rãi và uyển chuyển như dòng nước mùa thu nhẹ nhàng.
Nước da của Tiểu Nhu Nhi kể từ khi tu luyện Thiên Địa Hoá Sinh Pháp cho đến nay, tuy chỉ mới qua hơn một tháng, nhưng đã sáng hơn trước không ít, da dẻ dần trở nên hồng hào, mịn màng hơn.
Mà không chỉ vậy, cơ thể của nàng cũng bắt đầu phát sinh những biến hoá nhỏ, bây giờ có thể chưa thể nhận ra một cách rõ ràng, nhưng Thiên Địa Hoá Sinh Pháp vẫn âm thầm thúc đẩy sự bài tiết tạp chất ra khỏi cơ thể nàng làm cho cơ thể nàng phát triển theo chiều hướng tốt hơn trước.
Thân hình của nàng cũng dần trở nên thon gọn săn chắc hơn, đặc biệt là gò bồng đào kia, hình như đã to hơn trước một vòng nhỏ, vòng ba của nàng, nếu nhìn kỹ thì cũng đã đẫy đà hơn.
Những lúc nàng múa quyền như thế này, những đường cong mềm mại và quyến rũ kia càng được phô diễn một cách tinh tế, đôi khi làm cho người ta khó mà có thể rời mắt được.
Quả nhiên là công pháp chú trọng dưỡng thể và trường sinh.
Ở góc sân còn lại, một tiểu tử mười hai tuổi, tay nắm chặt kiếm gỗ, cả người ướt đẫm mồ hôi, đang chăm chỉ luyện kiếm pháp, kiếm chiêu của hắn rất dứt khoát, lúc nhanh sẽ nhanh, lúc chậm sẽ chậm, hạ bộ thập phần ổn định.
Thiếu chủ bọn họ đóng cửa bế quan tu luyện trường kỳ, bọn họ ở bên ngoài cũng không dám lơ là một phút giây nào.
Nhất là Lý Hoàng Khải, từ khi hắn đến tiểu viện này hắn đã không còn bị những tên công tử thuộc dòng chính sai chạy việc vặt vô vị tốn thời gian như lúc trước nữa, giờ đây hắn hoàn toàn có thể tập trung toàn tâm toàn ý để tu luyện, trong lòng kỳ thực vô cùng cảm kích Lý Hạo Nhiên.
Mà Lý Hoàng Khải càng cảm kích thiếu chủ thì hắn càng ra sức tập luyện, để không phụ kỳ vọng của thiếu chủ mà cũng không phụ chính bản thân hắn.
Lý Hoàng Khải thu kiếm, kết thúc buổi luyện kiếm, ánh mắt nhìn về cánh cửa Đông Phòng đang đóng chặt kia.
Đột nhiên, cánh cửa dần hé mở, thân ảnh của Lý Hạo Nhiên dần xuất hiện sau khe hở ở giữa hai cánh cửa đang ngày càng mở rộng kia.
Hoạt động của hai người ở bên ngoài, Lý Hạo Nhiên hắn hoàn toàn nắm rõ, cứ mỗi sáu canh giờ hắn sẽ phải đổi linh thạch một lần, cho nên vẫn có thể nhận thức được động tĩnh ở xung quanh.
Lý Hạo Nhiên nhìn thấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của hai người thì cảm thấy vô cùng hài lòng, bọn họ quả nhiên không cô phụ tâm ý của hắn.
Hắn nhìn sang chỗ của Lý Hoàng Khải, nói với hắn ta.
- Hoàng Khải, có muốn luyện kiếm với ta không?
Lý Hoàng Khải trong lòng lập tức trở nên khẩn trương, thiếu chủ đây là muốn kiểm tra sự luyện tập của hắn mà.
Tuy khẩn trương, nhưng tên tiểu tử này cũng rất phấn chấn, được luyện kiếm cùng thiếu chủ, là một vinh hạnh cho kẻ thấp hèn như hắn.
Tên nhóc gật mạnh cái đầu, giọng dõng dạc nói.
- Dạ vâng, mong được thiếu chủ chỉ giáo!
Giọng của Hoàng Khải không giấu nổi sự phấn khích.
Lý Hạo Nhiên gật đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh kiếm gỗ, hắn điểm nhẹ mũi chân, đã tung mình vào giữa sân của tiểu viện.
Tiểu Nhu Nhi lùi ra ngoài mép sân, mong chờ trận đấu của hai người.
Lý Hạo Nhiên giọng thong dong nói.
- Ngươi lên trước, nếu có thể thủ hoà, thưởng năm viên linh thạch thượng phẩm.
Lý Hoàng Khải nghe hắn nói vậy, hai mắt sáng như sao, tư thế sẵn sàng.
- Thiếu chủ, tiểu nhân mạo phạm ngài rồi!
Nói rồi hắn lao nhanh về phía Lý Hạo Nhiên.
Tiếng kiếm gỗ va chạm lập tức vang lên khắp sân nhỏ, kiếm chiêu của Lý Hoàng Khải hoàn toàn không gây được sức ép cho Lý Hạo Nhiên.
Lý Hạo Nhiên chỉ dùng ba phần thực lực đã có thể dễ dàng hoá giải được chiêu thức của đối phương.
Ba phần thực lực này của hắn đã siêu việt bản thân hắn ở kiếp trước, như vậy xem ra, tên Hoàng Khải này thực sự có tài.
Nếu là bản thân hắn ở kiếp trước đem ra so đấu với Lý Hoàng Khải, muốn thắng cũng phải chật vật một phen.
Vì tấn công dồn dập và háo thắng, chưa tới ba mươi chiêu, Lý Hoàng Khải đã bắt đầu thở dốc, dù hắn đã cố hết sức nhưng lại không cách nào chạm tới vạt áo của thiếu chủ.
Trong lòng hắn càng thêm kính ngưỡng Lý Hạo Nhiên, trong mắt hắn bây giờ, vị thiếu chủ này của hắn thật là cao cao tại thượng.
Lý Hạo Nhiên cảm thụ được tu vi của bản thân tinh tiến không ít, hắn âm thầm tính toán, án theo cái đà này, hắn không cần mất hai năm thời gian để tấn thăng Luyện Khí trung kỳ như kiếp trước nữa, sớm thì cuối năm nay, mà chậm là đầu tháng một năm sau, hắn đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí trung kỳ rồi.
Lý Hạo Nhiên cũng đã kiểm nghiệm chiến lực của bản thân xong liền quyết định chấm dứt cuộc chiến.
Điểm yếu của Lý Hoàng Khải hắn đã nhìn thấu, chỉ dùng một chiêu là đã có thể hất văng kiếm của đối phương, làm Lý Hoàng Khải đứng ngây ra như phỗng, cảm giác vô cùng hụt hẫng.
Lý Hạo Nhiên thấy tiểu tử này như vậy cũng không nỡ làm hắn ta nhụt chí, liền động viên.
- Hoàng Khải, kiếm pháp của ngươi không tệ, tuy vậy, kiếm chiêu vẫn còn một chút cứng nhắc chưa linh hoạt, tấn công lại chỉ chú trọng vào một điểm mà bỏ qua những chỗ khác, hơn nữa, dùng lực chưa đúng, tấn công quá mức dồn dập, thành ra chiến đấu không có tính bền bỉ, ngươi muốn đánh nhanh thắng nhanh, thì trước hết không được quá chênh lệch với đối phương, nếu không người bị thiệt lại là bản thân, chỉ cần khắc phục được ba điểm này là ngươi có thể tiến xa hơn.
Lý Hoàng Khải nghe xong như thể ngộ ra gì đó, chắp tay nói với hắn.
- Đa tạ thiếu chủ chỉ điểm.
Lý Hạo Nhiên nói không sai, hắn quá cố chấp trong việc tấn công, hắn muốn chém một góc áo của Lý Hạo Nhiên đến nỗi bỏ qua những điểm có thể tấn công khác, hơn nữa, cách phối hợp chiêu thức của hắn vẫn chỉ nằm gọn trong liên hoàn chiêu của kiếm phổ, chưa thoát ra khỏi được nó, thành ra chiêu thức của hắn quá dễ đoán đối với người cũng luyện kiếm phổ của Lý gia như Lý Hạo Nhiên.
Đây là điểm yếu trí mạng, sau này gặp kẻ địch, trong lúc sinh tử chiến đấu bị đối phương nắm bắt chiêu thức, liền sẽ nguy hiểm vô cùng.
Kỳ thực mà nói, Lý Hạo Nhiên ở tuổi của hắn cũng chưa chắc làm được điều thứ hai, nhưng hắn đã trải qua vô số sinh tử chiến đấu nên sớm đã tự mình thoát ly ra sự cứng nhắc đó rồi, hắn của hiện tại có thể sử dụng các kiếm chiêu phối hợp với nhau nhuần nhuyễn.
Bây giờ hắn chỉ điểm cho Lý Hoàng Khải chính là muốn tiểu tử này sớm có thể ngộ ra mà thay đổi.
Chỉ là chính hắn và Hoàng Khải cũng không biết, chỉ một câu nói đơn giản của hắn ngày hôm nay, đã tạo ra một vị kiếm thủ mạnh mẽ siêu quần về sau.