Chương 7: Tiểu đỉnh

Lý Hạo Nhiên đã suy nghĩ cẩn trọng khi đưa ra quyết định này, thứ nhất hắn không nắm rõ thực lực hiện tại của Khương Chính Hạo, ngộ nhỡ đối phương giống như kiếp trước có thể siêu việt tu vi hắn, thì ở thời điểm hiện tại ít nhất cũng phải là Luyện Khí trung kỳ, thậm chí là Luyện Khí đỉnh phong.

Thứ hai, án theo tình hình hiện tại, đối phương đã có bố trí ám chiêu thì nhất định cũng sẽ bố trí đường lui và chiêu bài phản sát, truy đuổi theo hắn ta, ngoài lợi thế về người ra Lý Hạo Nhiên hoàn toàn bị động.

Thứ ba, theo tính cách của đối phương, nếu đắc thủ có khả năng lớn sẽ giết người diệt khẩu, lúc ấy được không bằng mất.

Vì vậy Lý Hạo Nhiên buộc phải lựa chọn phương án an toàn nhất ở thời điểm hiện tại, một kiếp khốn cùng đã cho hắn thấu hiểu rằng mạng sống quý giá đến nhường nào, kiếp trước hắn đã phải giành giật sự sống trong từng phút giây một, kiếp này lẽ nào hắn tuỳ tiện thí mạng?

Khương Chính Hạo nhanh chóng chuyển từ sự hưng phấn khoái trá sang thất vọng rồi tức giận.

Hắn điên cuồng múa kiếm chém nát cảnh vật xung quanh để trút giận.

- Lý Hạo Nhiên, ngươi hãy đợi đấy cho ta!

Cái tiểu đỉnh đó rất quan trọng với hắn, bằng mọi giá hắn phải đoạt lại nó.

...

Đám cháy đã thu hút thủ vệ của Lý gia chạy tới bên này, bọn họ nhìn thấy Lý Hạo Nhiên và một hộ vệ đang bất tỉnh ở trên mặt đất lập tức trở nên cấp bách.

- Thiếu chủ, người không sao chứ?

Lý Hạo Nhiên khẽ gật đầu.

- Ta không sao, mau đưa hắn đi chữa trị!

Lý Hạo Nhiên lập tức được đội ngũ thủ vệ của Lý gia hộ tống trở về gia trang.

...

Tối hôm đó,

Lý Quý cười đến run rẩy khi nghe tên thủ hạ trong phủ truyền tin.

- Ha ha ... ngươi nói cái gì? Biểu ca của ta lại nhát gan như vậy ư ... ha ha ... ta chết cười mất thôi ... ha ha ...

Phụ thân của Lý Quý là nhị trưởng lão của Lý gia, Lý Khiêm, quát.

- Im lặng, cười đến run rẩy như vậy còn ra thể thống gì nữa, tuy tên tiểu tử Hạo Nhiên đó quả thực có chút nhát gan nhưng trong tình thế như vậy, lựa chọn của hắn không sai.

Buông xuống cuộn thư báo, Lý Khiêm nghiêm nghị nói.

- Nói với gia chủ, lát nữa ta sẽ ghé qua!

- Vâng thưa trưởng lão.

"Đã rất lâu rồi chưa có người dám mạo phạm đến người của Lý gia, là kẻ nào đứng sau chuyện này?"

Trong mắt đám trẻ con Lý gia, chuyện này chỉ là một trò hề, nhưng trong mắt các bậc trưởng bối như lão, chuyện không đơn giản như vậy, có kẻ đang thách thức quyền uy và sâm nghiêm của Lý gia ngay tại địa bàn cai quản của Lý gia, Nam Châu Bộ. Dù hắn là ai, là kẻ nào, Lý gia cũng phải tìm cho ra.

- Phụ thân, con ra ngoài một lát!

Lý Khiêm lẽ nào không biết ý định của nhi tử mình, lão răn đe hắn.

- Chuyện này không phải chuyện để đùa, cẩn thận mồm miệng, đại bá của ngươi không phải dễ chọc đâu.

Lý Quý tiu nghỉu nói.

- Phụ thân, con biết rồi! Con chỉ truyền đạt lại sự thật mà thôi.

- Ngươi, cái tên nghiệt súc này!

Lý Quý vừa chạy vừa nghe lão phụ thân hắn mắng ở đằng sau lưng.

Chuyện thú vị như vậy, hắn phải nhanh chóng đem kể cho đám hảo bằng hữu của hắn nghe mới được.

"Biểu ca a biểu ca, người đừng có mà trách ta, muốn trách thì trách lá gan của biểu ca quá nhỏ đi! A ha ha ..."

Hắn cười vô cùng đắc ý chạy như bay trên đường.

...

Trở về từ đại sảnh nghị sử, Lý Vân Sơn, gia chủ Lý gia, cũng là phụ thân của Lý Hạo Nhiên có chút tức giận mà nhìn y.

- Hạo Nhiên, con cũng thật là ... nếu đã xác định đối phương chỉ là Luyện Khí kỳ tại sao lại không đuổi theo, hừ ... thật là mất mặt mà!

Là bậc phụ mẫu, đương nhiên ai cũng sẽ lo lắng cho an nguy của nhi tử đầu tiên nhưng một khi đã xác định tính mạng hắn an toàn thì lại là một câu chuyện khác, họ sẽ chú ý đến chuyện mặt mũi.

Hiện tại chính là như vậy.

- Phụ thân, đối phương đã có chuẩn bị kỹ càng, nhi tử thật không dám khinh suất ... là lỗi của nhi tử, nhi tử nguyện nhận trách phạt.

- Thôi ... thôi ... bỏ đi, là nam tử, nhất là khi con lại là thiếu chủ của Lý gia, thì nhất định phải có lá gan lớn, ra ngoài hành sự không nên quá kiêng dè, Nam Châu Bộ này dù sao cũng do Lý gia quản lý, lẽ nào còn có người dám giết con ở chỗ này sao.

Lý Hạo Nhiên chọn chủ động im lặng, không có phản bác, dù cho ở thời điểm hiện tại hắn đã có thể xác định kẻ giết Mộ Dung Phục năm hắn ta mười tám tuổi ở kiếp trước tại Nam Châu Bộ không ai khác ngoài Khương Chính Hạo.

- Vâng, nhi tử nguyện nghe phụ thân dạy bảo.

- Chàng đừng trách mắng Nhiên nhi nữa, con nó cũng đã biết lỗi rồi, quan trọng nhất là nó vẫn bình an.

- Thêm nàng nữa, cứ như vậy làm sao Hạo Nhiên có thể cáng đáng một phương.

Niềm đau đáu lớn nhất hiện tại của Lý Vân Sơn chính là làm sao đảm bảo rằng Lý Hạo Nhiên có thể kế thừa chức vị gia chủ đời tiếp theo, mà ngặt nỗi theo suy nghĩ của lão, muốn làm gia chủ nhất định phải có dũng khí.

Suy nghĩ của phụ thân Lý Hạo Nhiên cũng đại diện cho suy nghĩ của phần lớn bậc phụ mẫu của Lý gia hiện tại, thành thử ra đường đệ Lý Thành Hải của hắn ở kiếp trước mới coi trời bằng vung như vậy.

Như thể sợ hắn sẽ bị phụ thân trách mắng thêm, mẫu thân hắn nói.

- Được rồi Nhiên nhi con trở về tiểu viện nghỉ ngơi đi, để nương nói chuyện với phụ thân con.

Lý Hạo Nhiên như được giải cứu, lập tức nói.

- Vâng, vậy con xin phép cáo lui!

- Được rồi, mau đi đi!

Hắn vừa đi khỏi đại môn, Lý Vân Sơn đã phân phó thủ hạ.

- Mấy ngày này bổ sung thêm linh dược an thần cho thiếu gia!

- Dạ vâng thưa gia chủ!

- Chàng đó!

Nương hắn thấy lão vẫn quan tâm đến hắn như vậy liền mắng yêu một câu.

- Haha, không làm vậy sao có thể rèn sắt. Con của chúng ta tương lai phải gánh vác trọng trách lớn, chúng ta không được mềm mỏng với nó.

- Rồi, rồi, dạy con thì cũng phải chọn lúc, Nhiên nhi mới trải qua kinh hiểm, chàng cứ quát tháo như vậy làm sao Nhiên nhi có thể tiếp thu.

...

Lý Hạo Nhiên trên đường trở về vui vẻ không thôi, đã rất lâu rồi hắn mới lại bị phụ thân trách mắng, cảm giác gia đình thân thuộc này hắn luôn đau đáu nhung nhớ mấy chục năm trời.

"Cha, nương, con nhất định sẽ bảo vệ hai người, bảo vệ Lý gia!"

Về đến tiểu viện, hắn đã nghe thấy tiếng của Tiểu Nhu Nhi.

- Thiếu chủ, người có bị thương ở đâu không?

- Nhu Nhi, ta không sao!

Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, Lý Hạo Nhiên cũng cảm nhận được sự ấm áp không nhỏ, cuộc sống này thật là bình yên và đáng trân trọng, đúng là có những thứ mất đi rồi người ta mới biết trân quý nó.

Trở về phòng, Lý Hạo Nhiên lập tức lấy ra tiểu đỉnh để quan sát, Cung Uyển Nhi cũng vì hành động này của hắn mà hiện thân.

- Chủ nhân, muốn đánh thức tiểu đỉnh này cần phải có tinh huyết của yêu thú để tế luyện!

Lý Hạo Nhiên nhìn hư ảnh của nàng mà hỏi.

- Rốt cuộc cái tiểu đỉnh này là cái gì?

- Chủ nhân đây là Đỉnh Thái Cổ, dùng để luyện thể!

- Luyện thể?

Cung Uyển Nhi gật đầu.

- Thời kỳ bàn cổ, thần tộc dùng đỉnh luyện thể, xem thân thể như pháp bảo mà luyện, luyện đến cực chí, phòng ngự có thể siêu việt cả thần thể của hung thú sơ khai. Đỉnh Thái Cổ có thể phối hợp song song với Thái Cổ Thần Thể Quyết, luyện đến đại thành liền có thể tái hiện lại Bàn Cổ Thần Thể.

Lý Hạo Nhiên nghe xong liền hít vào một ngụm khí lạnh, cái này quá mức phô trương đi.

Ngẫm lại một chút, hắn liền nhớ ra, ở kiếp trước, đúng là nhục thể của tên họ Khương kia vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức khó tin, hắn ta có thể dễ dàng vượt cấp chiến đấu, hẳn là nhờ vào cái tiểu đỉnh này đi.

Lúc đó đại đa số tu sĩ đều cho rằng hắn ta chính là thần tộc chuyển thế, thì ra bí mật của hắn ta lại nằm ở cái tiểu đỉnh này.

"Quả nhiên là Khí Vận Chi Tử!"

Lý Hạo Nhiên nén lại suy nghĩ trong lòng, hướng nàng tiếp tục hỏi.

- Uyển Nhi, vậy cái tiểu đỉnh này dùng như thế nào?

- Chủ nhân, chỉ cần dùng tinh huyết yêu thú để làm nguyên liệu luyện thể là được!

- Đơn giản như vậy?

Cung Uyển Nhi lần nữa gật đầu, nàng nói tiếp, trong ánh mắt chứa tiếu ý nhè nhẹ.

- Chủ nhân, muốn luyện thành cấp độ thứ nhất của Bàn Cổ Thần Thể bằng Đỉnh Thái Cổ cần tinh huyết của một ngàn con yêu thú Luyện Khí kỳ đỉnh phong.

Nghe nàng nói xong Lý Hạo Nhiên lập tức á khẩu, một ngàn giọt tinh huyết yêu thú, đây là cái khái niệm gì hắn đương nhiên hiểu rõ, muốn lấy tinh huyết yêu thú không phải dễ, trong lúc chiến đấu nhất định không được để nó tiến nhập trạng thái cuồng bạo, vì lúc đó nó sẽ thiêu đốt tinh huyết, hơn nữa, yêu thú sau khi chết, xác suất tinh huyết còn nguyên chỉ có hai thành.

Vì vậy muốn gom đủ tinh huyết của một ngàn con yêu thú, nếu may mắn cần phải chém giết năm ngàn con, mà xui xẻo có khi phải chém giết trên dưới một vạn con.

"Chuyện này thật là điên rồ mà! Rốt cục tên họ Khương kia làm thế nào để gom đủ số lượng tinh huyết yêu cầu đây?"

Lý Hạo Nhiên bắt đầu tự hỏi bản thân.