Khương Chính Hạo bực dọc, quay sang lão bản nói.
- Này, rõ ràng ngươi cũng đã có ý định bán cho ta, bây giờ sao lại lật lọng?
Nam tử trung niên tức giận nói.
- Này tiểu tử người đừng có mà ăn nói hàm hồ, lão tử đồng ý bán cho ngươi khi nào? Ai nghe thấy? Ta chỉ nói ngươi ra giá, chứ chưa hề nói bán cho ngươi.
Khương Chính Hạo gay gắt nói.
- Ngươi chưa đồng ý mà tay đã gói hàng, rõ ràng ngươi đã có ý định bán cho ta.
Cái này đúng là không thể chối cãi, không ít người cũng gật đầu đồng tình với hắn, nam tử trung niên nhếch nhác lập tức phản bác.
- Ha ha, cái này ngươi lại sai rồi, ý định là ý định, lúc đó ngươi trả giá cao nhất cũng là người duy nhất, ta gói hàng lại là chuyện thường tình, nhưng ta chưa có bán cho ngươi mà cũng chưa có nhận tiền, hàng vẫn là của ta, Lý thiếu gia trả cao hơn, đương nhiên ta phải bán cho Lý thiếu gia đây rồi.
Khương Chính Hạo chỉ tay vào mặt hắn, tức đến nói không nên lời.
- Ngươi, ngươi ... cái đồ gian thương này!
Nam tử trung niên bị hắn mắng lập tức nổi giận.
- Cẩu tiểu tử kia, ngươi mua thì ra giá, không thì cút, ngươi đứng ở chỗ này là muốn phá chuyện làm ăn của ta với Lý thiếu gia phỏng? Có tin ta đánh ngươi một trận không?
Khương Chính Hạo mặt đen như đáy nồi, ở trong thành mà ẩu đả nhất định sẽ bị trục xuất trong bảy ngày, hắn nhẩm tính linh thạch trong túi, rồi nói.
- Sáu viên! Cái đỉnh bỏ này ...
- Mười viên!
Lý Hạo Nhiên báo giá một cách nhẹ tênh, hắn thiếu tiền sao?
Khương Chính Hạo nhìn Lý Hạo Nhiên bằng một ánh mắt vô cùng tức giận, tràn ngập sát khí.
Loại ánh mắt sát khí này, nếu hắn chưa từng trải qua, nhất định sẽ không thể nào nhận ra.
Lý Hạo Nhiên hừ lạnh, một kẻ được xem là đại diện cho chính nghĩa, vậy mà lại nhỏ nhen đến mức như vậy, chỉ vì tranh một cái tiểu đỉnh cũ nát mà đã nổi sát tâm với người khác, hắn cười tự giễu.
"Ha ha, thật không nghĩ tới, cả cái Đại Nam Thiên Triều này đã bị hắn ta đùa bỡn trên tay!"
Lý Hạo Nhiên thầm nghĩ, nếu hắn không phải họ Lý nói không chừng tên họ Khương này thật sự có thể sẽ ra tay giết người đoạt bảo.
Khương Chính Hạo phất tay áo hậm hực rời đi, không biết hắn ta đang nghĩ gì nữa.
Nam tử trung niên nhếch nhác mặt mày hớn hở nịnh nọt đưa cái đỉnh cũ kỹ cho Lý Hạo Nhiên.
Lúc hắn rời đi, lão ta vẫn cố chấp luôn miệng nói.
- Đa tạ Lý thiếu gia, ngài đi thong thả!
Lần này hắn trúng mánh hời lớn, cho nên mới ra sức nịnh bợ như vậy, một cái đỉnh cũ, vốn ban đầu hắn còn nghĩ không bán được hai viên linh thạch, bây giờ lại được hẳn mười viên.
Khương Chính Hạo nấp ở một con hẻm nhỏ, ánh mắt nhìn đăm đăm bóng lưng của Lý Hạo Nhiên, xác định bên người hắn chỉ có bốn tên hộ vệ Luyện Thể Đỉnh Phong liền nổi lên dã tâm.
"Lũ công tử quần là áo lụa này đúng là một lũ khốn kiếp, chuyên ỷ thế hiếp người! Lão tử đây sẽ thay trời hành đạo!"
Khương Chính Hạo nhìn sắc trời nhá nhem tối, miệng liền nở một nụ cười tà.
...
Từ Trung Châu thành về đến Lý gia gia trang, nếu di chuyển bằng Thiên Lý Mã cũng phải mất gần nửa canh giờ, hơn nữa đoạn đường này khá vắng vẻ, bởi cũng chỉ có người của Lý gia mới đi đường này.
Suốt cả đoạn đường, Lý Hạo Nhiên cứ cảm thấy chột dạ, cái cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn bị bám đuôi ở kiếp trước.
Phía sau lưng hắn vang lên một tiếng trầm đục, một tên hộ vệ của Lý gia bị người ám toán đánh ngất, ngã khỏi lưng ngựa.
- Ai?
Ba tên hộ vệ còn lại lập tức hô lớn, bọc lấy Lý Hạo Nhiên vào bên trong, cảnh giác nhìn bốn phía.
Lý Hạo Nhiên nhíu chặt đôi chân mày, hắn nở ra một nụ cười lạnh, nếu hắn đoán không sai, kẻ ra tay chắc chắn là tên họ Khương.
Không rõ lúc này hắn ta ở cảnh giới nào, nhưng chỉ với một viên bi sắt đã có thể đánh ngất hộ vệ Luyện Thể Đỉnh Phong thì chí ít cũng phải là Luyện Khí sơ kỳ.
Hai bên đường là rừng cây rậm rạp, rất thích hợp cho mai phục, nhất là khi trời nhá nhem tối như vậy.
A Ngưu là người đi cuối cùng trong hàng ngũ nên rất khó để xác định đối phương ở bên nào, tên này cũng thật là xảo trá tinh ranh.
Mà bây giờ nếu duy trì thế trận tam giác để bọc hắn vào giữa, thì người đứng giữa con lộ sẽ là mục tiêu tiếp theo của tên kia.
Như vậy, Lý Hạo Nhiên chỉ cần phải tập trung quan sát người này là được.
Một viên bi sắt đột ngột lao vọt tới chỗ của Thập Tứ đúng như dự đoán của Lý Hạo Nhiên, hắn cười lạnh, trong ống tay áo một thanh chuỷ thủ vọt tới, đánh chệch hướng viên bi sắt kia.
- Ở bên này!
Lý Hạo Nhiên chỉ về phía bìa rừng bên tay phải hô lớn.
Cả đội ngũ lập tức nhìn về hướng mà Lý Hạo Nhiên chỉ tay, nhưng rất nhanh sắc mặt của Lý Hạo Nhiên đã đanh lại.
"Không đúng, không hề có một sự chuyển động nào, chẳng lẽ thân pháp của hắn lại lợi hại đến như vậy? Cảnh giới Luyện Khí kỳ rất khó để làm chuyện này, cho nên khả năng cao là hắn ta đã bố trí ám khí!"
Tinh thần lực và khí cảm của Lý Hạo Nhiên rất mạnh mẽ, hắn không cảm nhận được bất kỳ sự chuyển động nào cho nên có thể chắc chắn đối phương không hề di chuyển.
Theo lý thông thường, nếu đã bị kẻ địch phát giác ra vị trí tất phải nhanh chóng di chuyển để không bị phản công, nhưng hiện tại tình thế lại không như vậy.
Nếu nghĩ theo hướng này, tên kia hẳn là phải ở bên phía bìa rừng còn lại, bởi hắn sẽ dùng ám khí ở bên này để đánh lạc hướng đội ngũ của Lý Hạo Nhiên.
Sau khi hạ gục được hai người, hắn có thể phối hợp với ám khí, một đấu ba, thậm chí là dùng kế dương đông kích tây này tiếp tục hạ gục một hoặc hai người nữa trong đội ngũ.
Nhưng tình thế hiện tại, đội ngũ của Lý Hạo Nhiên vẫn còn đủ bốn người, hắn ta buộc phải án binh bất động, tìm cơ hội ám toán tiếp theo.
Không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt.
Bằng kinh nghiệm của mình, Lý Hạo Nhiên liếc nhanh vết lõm trên chuỷ thủ và độ văng trở lại của nó để đánh giá lực đạo của viên bi sắt, tính toán khoảng cách bố trí của ám khí.
Nếu hắn tính không sai, ám khí phải được bố trí trong vòng bán kính mười trượng, để cho chắc chắn chỉ cần hắn phá huỷ cây cối trong vòng mười hai đến mười lăm trượng xung quanh, như vậy hắn sẽ tạo ra một phạm vi an toàn.
Nghĩ là làm, Lý Hạo Nhiên lấy ra Lôi Phù và Hoả Phù lập tức oanh tạc hai bên bìa rừng.
Tiếng phù lục liên tục bạo nổ từng hồi mãnh liệt, ngay cả đội ngũ dưới trướng của Lý Hạo Nhiên cũng cảm thấy khó hiểu, thiếu chủ của bọn họ nhát chết đến vậy sao?
Nhưng không ai ngoài Lý Hạo Nhiên hiểu rõ thủ đoạn và năng lực chiến đấu của Khương Chính Hạo, chỉ cần hắn mảy may có suy nghĩ khinh địch, nhất định sẽ bại dưới tay tên họ Khương đó.
Khương Chính Hạo nhìn ngọn lửa nóng rát liên tục lan ra xung quanh, ánh mắt trở nên cáu bẩn.
"Đụng phải tên điên mà! Mới ám toán hắn có một chiêu, liền đem cả cánh rừng đốt trụi! Cơ mà, ha ha, tên này đúng là tên nhát chết ... ha ha!"
Càng nghĩ càng thấy khoái chí, Khương Chính Hạo cười khục khặc trong bụng một hồi mới chịu thôi.
Lửa càng lúc càng lan ra, kế hoạch ám toán thất bại, buộc Khương Chính Hạo phải thay đổi chiến thuật.
Hắn quyết định đem bản thân làm mồi dụ đich, chỉ cần bọn họ có gan đuổi theo, hắn sẽ có cách hạ gục từng tên một.
Hắn ta khá chắc rằng Lý Hạo Nhiên sẽ đuổi theo hắn, mấy tên công tử bột này ai mà chẳng hiếu thắng, kiêu ngạo.
- Lý Hạo Nhiên, cái tên nhát gan nhà ngươi, mới có bao nhiêu đó thôi đã hoảng đến nỗi đốt cả khu rừng, ngươi có bị ngu không? Đúng là bại gia chi tử! Ngươi đúng là tên thỏ đế! Ha ha ...
Để thêm chắc chắn, Khương Chính Hạo dùng giọng khàn khàn mắng hắn rõ to.
Dẫn rắn rời hang, một chiêu này Lý hạo Nhiên dùng đầu gối suy nghĩ cũng sẽ nhận ra, kiếp trước hắn đã từng chịu nhiều sỉ nhục còn trầm trọng hơn thế này, làm sao có thể mắc bẫy của đối phương được.
Hộ vệ dưới trướng của hắn thấy chủ bị sỉ nhục lập tức nóng nảy xin hắn ra lệnh cho bọn họ truy theo.
Lý Hạo Nhiên lắc đầu.
- Lực lượng và động cơ của kẻ địch chưa rõ, đừng nên xung động. Ở lại đây vẫn an toàn hơn, động tĩnh lớn như vậy, thủ vệ của Lý gia gia trang sẽ sớm đến đây thôi.
Đám hộ vệ lập tức ngơ ngác nhìn hắn, mặt cũng đã dại ra, bị người sỉ nhục như vậy mà còn có thể nhẫn nhịn được, thiếu chủ của bọn họ cũng quá mức nhát gan đi, chưa kể ở chỗ này còn là địa bàn của Lý gia nha!
Khương Chính Hạo này ngày đó dùng tu vi Kết Đan trung kỳ, từng chạy thoát sự truy đuổi của một đội ngũ Kết Đan kỳ có Nguyên Anh sơ kỳ trấn thủ, thậm chí còn phản sát liên tục bốn người, làm sao Lý Hạo Nhiên có thể có suy nghĩ khinh địch được.
Nhưng mà bây giờ hắn có nói ra, chắc gì đám người này đã hiểu.