Trung Châu thành là thành trì lớn nhất và trù phú nhất ở Nam Châu Bộ, được tứ đại gia môn trấn thủ và bảo hộ.
Tứ đại gia môn này lần lượt là Lý gia, Mộ Dung gia, Nam Cung gia và Liễu gia.
Hiện tại, tứ đại gia môn đang hình thành thế cân bằng hoàn hảo, không nhà nào lấn lướt nhà nào, tương hỗ và kiềm chế lẫn nhau chặt chẽ nhưng sớm thôi thế cân bằng này sẽ bị Lý gia phá vỡ.
Lý Hạo Nhiên cưỡi Thiên Lý Mã phi nước đại trên con đường mòn lát đá nối liền giữa Lý gia gia trang và Trung Châu Thành.
Chẳng mấy chốc hắn đã đến khu vực cổng thành, hộ vệ của Lý gia đi trước không ngừng hô lớn mở đường, tránh cho người ngựa của Lý gia va phải người đi lại trên đường.
Càng đi đến gần cổng thành, tốc độ di chuyển của đội ngũ Lý Hạo Nhiên càng chậm lại, đến hiện tại cũng chỉ nhanh hơn người chạy bộ một chút, vô cùng nhã nhặn.
Binh sĩ gác thành nhìn thấy gia huy của Lý gia lập tức mở đường để cho hắn có thể nhanh chóng tiến vào bên trong.
- Đa tạ!
Lý Hạo Nhiên hướng binh sĩ gác thành nói lời đa tạ làm bọn họ cảm thấy vô cùng phấn chấn và càng thêm tôn trọng hắn.
Đội ngũ Lý Hạo Nhiên gửi ngựa ở lại chỗ dịch trạm gần cổng thành phía Đông, sau đó đi bộ trên đại lộ bên trong thành.
Hắn theo trí nhớ đi đến một quán nhỏ ở góc phố cách dịch trạm không xa, chỗ này tuy nhỏ, nhưng hầu như thứ gì cũng có.
Hắn vừa bước vào cửa, tên tạp vụ làm ở tiểu quán đã vội vã đến chào hỏi hắn, thái độ vô cùng cung kính và nịnh bợ.
Lý Hạo Nhiên đưa cho hắn ta một tờ giấy.
- Ta cần mua những thứ này, ở chỗ các ngươi có không?
Tên tạp vụ liếc nhanh qua danh sách, lập tức gật đầu vâng dạ lia lịa.
- Lý thiếu gia, ta sẽ mang những thứ này đến ngay.
Nói rồi, hắn ba chân bốn cẳng đi chuẩn bị, tập hợp những vật phẩm trong danh sách lại để cho Lý Hạo Nhiên kiểm tra một lượt.
Chưa đến năm phút thời gian, những vật phẩm mà hắn yêu cầu đã được tên tạp vụ đưa đến trước mặt.
Nhìn sơ qua, những vật phẩm được đưa đến đều có phẩm cấp tương đối tốt, có thể là tốt nhất ở trong tiệm nhỏ này rồi.
- Ừm, không tệ! Tổng cộng hết bao nhiêu?
Lão bản bấy giờ mới ra mặt, lão xoa xoa tay, mặt vui vẻ, thậm chí phải nói là có chút tiện tiện.
- A! Thì ra là Lý thiếu gia, thật hân hạnh được phục vụ thiếu gia, chỗ này hết tổng cộng mười viên linh thạch trung phẩm, nhưng mà với thiếu gia, bổn điếm chỉ lấy tám viên mà thôi, còn hai viên còn lại coi như là ta hiếu kính ngài.
Lão ta thật đúng là dân làm ăn, lời nói trơn tru, mặt không chút sượng.
Lý Hạo Nhiên xưa nay đã quen với việc này, hắn tuỳ ý nói.
- Nếu lão bản đã nói như vậy, Lý Hạo Nhiên ta cũng không khách khí, đa tạ!
Lý Hạo Nhiên sau khi đặt xuống mặt bàn tám viên linh thạch trung phẩm liền đứng dậy rời khỏi tiểu điếm.
Lão bản liền đi theo hắn sum xoe mà nói.
- Ha ha, hân hạnh được phục vụ thiếu gia, mong thiếu gia lần sau lại ghé ủng hộ tiểu điếm! Thiếu gia đi thong thả.
Nguyên vật liệu hắn cần cho việc sửa chữa giấy Minh Tuyên đã thu gom đủ, hiện tại cũng không có việc gì gấp gáp, hắn định dạo quanh một vòng Trung Châu thành rồi mới trở về gia trang.
Đối với hắn Trung Châu thành này vừa quen mà cũng vừa lạ, đã rất lâu rồi hắn mới bước đi trên con đường này.
Cảm nhận được cảm giác yên bình từ trong tâm khảm khi đi trên con đường thân quen, nơi hắn đã gắn bó từ khi lọt lòng, cảm xúc của hắn có chút khó nói thành lời, hắn nở một nụ cười vô thưởng vô phạt.
"Thanh Tuyết, ta đã quay lại Trung Châu thành rồi đây!"
Nam Cung Thanh Tuyết là hôn thê của hắn, sau khi Lý gia lão tổ đột phá đến Hoá Thần kỳ, Nam Cung gia đã đề hôn, gả quý nữ Thanh Tuyết sang nhà Lý gia, đặt xuống mối giao hảo bền chặt giữa hai nhà.
Về sau, khi hắn bị truy sát, Thanh Tuyết vì giúp hắn chạy trốn mà đắc tội với Khương Chính Hạo và Hoàng Thất, mọi chuyện về sau hắn không rõ, nhưng với tính khí nhỏ nhen của Khương Chính Hạo, kết cục của nàng nhất định sẽ không tốt, hắn nghe nói, nàng bị lão tổ Nam Cung gia phế bỏ tu vi, cuối cùng chết vì tâm bệnh trong cấm địa của Nam Cung gia, khi ấy nàng mới chỉ là hôn thê của hắn nhưng lại không phụ bạc hắn ngay cả khi Lý gia đã bị diệt vong.
Lúc đó, nếu nàng lựa chọn ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, hắn cũng không có nửa lời oán trách, nhưng nàng lại không làm như vậy.
Ân tình của nàng, hắn luôn ghi nhớ, kiếp này hắn sẽ bù đắp cho nàng.
Ông trời đôi khi thật biết lắng nghe tâm tư của kẻ si tình, hắn bắt gặp nàng ở góc phố nhỏ.
Hiện tại Nam Cung Thanh Tuyết cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi mà thôi, nàng hãy còn hồn nhiên vô tư chưa bận tâm suy nghĩ gì về chính sự.
Ở phía xa xa, nàng đang đưa xâu hồ lô cho nha hoàn của nàng, ánh mắt nàng trong trẻo và thuần khiết tựa như dòng suối trong vắt trên đại ngàn vậy.
Lý Hạo Nhiên không có ý định đến bắt chuyện với nàng, hắn chỉ đứng từ xa quan sát nàng một lát mà thôi.
Dẫu sao thì ở thời điểm hiện tại, nàng và hắn vẫn chỉ ở mức quen biết, cũng không có giao tình gì mật thiết.
Nhũ mẫu của nàng thấy hắn nhìn qua bên này lập tức cúi đầu thi lễ, cũng không quên nhắc nàng gật đầu chào hắn một cái cho đúng phép.
Lý Hạo Nhiên cũng gật đầu thi lễ đáp trả lại hai người bọn họ.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của hắn đã bị thu hút bởi một khuôn mặt khác.
"Khương Chính Hạo!"
Là y, nhất định là y, cái gương mặt này làm sao mà Lý Hạo Nhiên hắn có thể quên được.
"Thì ra hắn ta vốn dĩ là người của Nam Châu Bộ!"
Chỉ là kiếp trước mãi cho đến khi hắn ta xuất đầu lộ diện, một đường cá chép hoá rồng Lý Hạo Nhiên mới để tâm đến một tiểu tử xuất thân bần hàn như y.
Nghĩ ngợi một lúc, Lý Hạo Nhiên quyết định đi theo Khương Chính Hạo.
Khương Chính Hạo cứ thể như đi dạo trên con phố vậy nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy hắn ta luôn chú ý đến những sạp hàng của đám người trộm mộ và thám bảo, không biết là hắn ta đang tìm kiếm thứ gì.
Đột nhiên Khương Chính Hạo dừng trước một sạp hàng, hắn ta ngắm nghía hồi lâu rồi chỉ vào một cái tiểu đỉnh nhỏ.
- Lão bản, cái đỉnh này bán thế nào?
- Ngươi ra giá đi!
Khương Chính Hạo chần chừ một chốc, rồi nói.
- Hai viên linh thạch thượng phẩm?
Lý Hạo Nhiên còn đang suy nghĩ, Cung Uyển Nhi đã lên tiếng.
"Chủ nhân, tiểu đình này có cơ duyên!"
Lý Hạo Nhiên gấp lại cây quạt, vỗ vào tay cái bạch, hắn nói với lão bản.
- Cái đỉnh này ta ra giá năm viên linh thạch thượng phẩm!
Hắn ra giá làm nam tử trung niên nhếch nhác kia ngừng lại lời nói chưa nói ra trong miệng, động tác tay gói hàng cũng dừng lại, nhìn sang hắn với ánh mắt vui vẻ.
- A, Lý thiếu gia, năm viên, được, được, ta bán cho ngài! Ta bán cho ngài!
Làm ăn ở Trung Châu thành, ai mà không muốn lấy lòng mấy vị thiếu gia như Lý Hạo Nhiên.
Khương Chính Hạo mặt đen như đáy nồi, hắn gắt gỏng.
- Này ta là người đến trước, vật này vốn dĩ là của ta, ngươi chen ngang như vậy là có ý gì, chẳng lẽ Lý thiếu gia ngươi muốn ỷ thế hiếp người. Lý gia của các ngươi ở Trung Châu thành này xưa nay ngang ngược bá đạo làm cho không ít người bất bình, nay ta lại tự thân trải qua, quả thực không ngoa, chỉ là người khác không dám nói, còn ta thì dám!
Lý Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, tên này từ nhỏ đã có tư tưởng cưỡng tình đoạt lý, đem chuyện của bản thân thành chuyện đạo nghĩa sai trái đẩy lên đầu của người khác, lời nói toàn là đạo nghĩa đao to búa lớn, miệng lưỡi trơn tru như vậy thảo nào kiếp trước không ít người hùa theo hắn.
Với tính tình của thiếu niên mười lăm tuổi nhất định sẽ bị hắn ta kích động làm ra hành động sai lầm, lúc ấy có muốn bao biện cũng đã không thể vãn hồi rồi.
Lý Hạo Nhiên phong thái vẫn vô cùng ôn hoà và bình tĩnh.
- Lão bản chưa đồng ý bán cho ngươi, chỉ nói ngươi ra giá, ngươi có quyền ra giá chẳng lẽ ta lại không? Vật phẩm chưa bán ra, vẫn là nằm trong tay của lão bản, lão mới là người có quyền quyết định bán hay không bán. Hơn nữa, giá ta đưa ra cao hơn giá của ngươi, nào có ỷ thế hiếp người, mua bán là thuận mua vừa bán, nếu ngươi muốn tranh thì đưa ra giá cao hơn, ta tuyệt đối không có ý kiến! Chẳng lẽ ngươi cho rằng lão bản phải bán cho ngươi với mức giá rẻ hơn của ta mới là đúng đạo lý?
Khương Chính Hạo nhất thời á khẩu, bởi người hắn đối phó không phải là thiếu niên bồng bột mười lăm tuổi đầu, Lý Hạo Nhiên của bây giờ đã trải qua hai kiếp người, lăn lộn tu chân giới trên dưới trăm năm, muốn dùng lý lẽ cưỡng tình đoạt lý với hắn, thật sự là không thể.
Nam tử trung niên bày sạp hàng cùng người dân ở xung quanh không ngừng gật gù với lý lẽ của Lý Hạo Nhiên, hình như trong việc này, thiếu gia nhà họ Lý mới là người đúng a!