Lý Hạo Nhiên chầm chậm vận chuyển chân khí, cẩn thận dò xét nội thể một lượt.
Sau khi xác định rằng bản thân không có thương thế gì đáng ngại, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đòn quật mạnh vừa rồi của Bạch Mao Viên quả thực hung hãn, nhưng may mắn không hề gây tổn hại gì đến gân cốt của hắn.
Dù vậy, Lý Hạo Nhiên không có ý định để bản thân ở trạng thái toàn thịnh mà tiếp xúc với người khác.
Hắn âm thầm nghịch chuyển công pháp.
- Khục!
- Biểu ca!
Đường Chuyên thấy hắn ho ra một ngụm máu, liền nhanh chóng phi thân đến bên cạnh hắn.
Lý Hạo Nhiên thấy vậy, liền đưa tay ra ngăn lại, trấn an đối phương.
- Ta không sao, chỉ là ép máu bầm ra khỏi nội thể mà thôi, không đáng ngại.
Lý Hạo Nhiên bắt buộc phải hành động như vậy.
Chịu một đòn từ Bạch Mao Viên cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ mà không hề thụ thương, điều này thực sự quá mức khoa trương, suy xét kỹ lưỡng hắn cảm thấy bản thân không nên phô trương như vậy.
Hắn phối hợp với Đường Chuyên, hạ được Bạch Mao Viên Trúc Cơ sơ kỳ đã là một thành tựu không tệ rồi.
Đường Chuyên khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn còn có chút lo lắng.
- Biểu ca không sao là tốt rồi, nhưng mấy ngày tới cũng chớ nên vận động quá độ.
Lý Hạo Nhiên chỉ lẳng lặng gật đầu.
- Xem ra lần này không thể ngôi nhất bảng được nữa rồi, ha ha ...
Đường Chuyên cười sảng khoái, đáp lại lời hắn.
- Biểu ca đã lấy được đầu của Bạch Mao Viên, còn ai có thể bì được với biểu ca chứ?
- Đường Chuyên, câu này đệ nói sai rồi, là ta và đệ cùng săn nó! Không phải chỉ mình ta a!
Đường Chuyên khịt mũi, nhìn xác con Bạch Mao Viên, trong lòng vừa tự hào vừa cảm nhận được một chút tình thần, hắn lại cười lớn một trận.
- Ha ha ...
...
Lý Quý trở lại khe suối khi nãy, trước mắt hắn là một mảnh hoang tàn, cây cối đổ rạp ngổn ngang, mặt đất bị cày xới nát vụn, đủ để thấy nơi đây vừa trải qua một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Đệ tử Lý gia đứng ở sau lưng hắn, chứng kiến cảnh tượng trước mắt không ngừng hít vào một ngụm khí lạnh.
Một người bất giác chỉ về phía bên kia bìa rừng, kinh hô.
- Hình như bọn họ chạy về phía bên này!
Lý Quý vô cùng gấp gáp muốn thấy thảm cảnh của hai người kia, ngoài mặt lại kinh thiên nghĩa địa nói.
- Mau, mau theo ta cứu viện bọn họ!
Có lẽ hai người kia đã bị Bạch Mao Viên truy đuổi ráo riết, nên mới gây ra tràng cảnh hỗn loạn như vậy.
Nhưng kỳ thực, nếu có cao thủ hiện diện ở đây, bọn họ sẽ sớm nhận ra manh mối từ những dấu vết giao đấu lưu lại, rằng chính Bạch Mao Viên mới là kẻ bỏ chạy.
Đám đệ tử Lý gia này cùng với Lý Quý suy cho cùng mà nói thì nhãn giới vẫn còn hạn hẹp, lịch duyệt vẫn chưa đủ cao thâm, nên không thể phân biệt rõ thực hư cũng là lẽ thường tình.
Tuy nhiên, cũng có một hai người tinh ý nhận ra điều bất thường từ hướng mũi tên và dấu chân Bạch Mao Viên để lại.
Bởi lẽ, nếu Bạch Mao Viên thực sự truy đuổi bọn họ, mũi tên lẽ ra phải bay theo hướng ngược lại, nhưng đằng này, nó lại cùng chiều với dấu chân của Bạch Mao Viên.
Hay nói cách khác, Đường Chuyên ở phía sau Bạch Mao Viên, liên tục bắn tên truy kích, mới lưu lại dấu vết như hiện tại.
Nghĩ vậy, hắn liền cả kinh!
Lúc này, Lý Quý chỉ chăm chăm nghĩ về cảnh tượng thảm hại của hai người kia mà hoàn toàn không để ý đến những dấu vết xung quanh.
Trong lòng hắn, từng trận cười tà vang lên.
Dần dà, trong tầm mắt bọn họ hiện ra một mảnh rừng rậm hoang tàn, trên thân cây chi chít vết kiếm chiêu và mũi tên.
Bọn họ dường như đã truy đuổi đến nơi, nhưng mà có gì đó rất lạ, nó không giống như mọi người tưởng tượng.
Không gian ở xung quanh quá mức yên tĩnh, không có một âm thanh chiến đấu nào cả, chẳng lẽ, Bạch Mao Viên giết hai người kia rồi!
Lý Quý sợ hãi hét lên, hắn không phải sợ hai người đó chết, mà sợ bọn họ chết rồi liên luỵ đến hắn.
- Biểu ca!
Lý Đường Chuyên đột ngột xuất hiện, quát hắn.
- Biểu ca, huynh la lối om sòm làm cái gì vậy? Hạo Nhiên ca ca còn đang trị thương!
Lý Quý nghe vậy, trong lòng kinh hỉ, tên Hạo Nhiên kia quả nhiên đã bị thương thật rồi, nói vậy, con Bạch Mao Viên hẳn là bị thương chưa chết.
- Đường Chuyên biểu đệ, con súc sinh kia đang ở đâu? Mau dẫn ta qua đó, ta và các huynh đệ ở đây sẽ đòi lại công đạo cho hai người!
Lý Quý này dường như đã bị hư danh hão huyền che mờ đôi mắt, hắn thậm chí còn không thể nhận ra Đường Chuyên ở trước mặt hắn lúc này hoàn toàn lành lặn, không có một chút xây xát nào trên y phục cả.
Lý Đường Chuyên nhún vai, nói.
- Biểu ca, huynh nói cái gì vậy? Con Bạch Mao Viên đó chết rồi! Người có thể nào im lặng một chút hay không? Hạo Nhiên ca ca đang cần tĩnh tâm để trị thương!
Vẻ mặt của Đường Chuyên không mấy vui vẻ, hắn đã nói là Lý Hạo Nhiên đang trị thương rồi, vậy mà tên Lý Quý kia vẫn một mặt thờ ơ, cứ chăm chăm vào con Bạch Mao Viên kia, cũng không rõ là tên đó đang nghĩ cái gì nữa.
Lý Quý ngạc nhiên hết mức có thể, lớn tiếng tra hỏi, với vẻ mặt không tin.
- Chết rồi? Đệ nói con Bạch Mao Viên kia chết rồi?
Lý Đường Chuyên cau mày, vẻ mặt khó chịu, bất mãn đáp lời.
- Lý Quý biểu ca! Ta đã nói hai lần rồi, đây là lần thứ ba, Hạo Nhiên ca ca đang cần tĩnh tâm để trị thương, huynh cứ la lớn như vậy, để làm cái gì vậy? Xác con Bạch Mao Viên nằm ở sau lưng ta, không tin mọi người có thể qua đó xem.
Lý Quý không tin vào tai của mình nữa, vội vội vàng vàng phi thân qua bên kia, mấy người sau lưng hắn cũng vậy.
Hắn ta gần như chết lặng khi thấy xác con vượn trắng nằm bất động trên mặt đất.
Ánh mắt Lý Quý loé lên tia hung ác, nhìn qua chỗ Hạo Nhiên đang tĩnh toạ trị thương, hắn chạy sang bên đó, ôm lấy bả vai của Hạo Nhiên mà lắc lư, hỏi han ân cần.
- Hạo Nhiên ca ca, người không sao chứ?
Lý Hạo Nhiên trong lòng cười lạnh, cũng rất phối hợp diễn với hắn ta, phun ra một ngụm máu, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Lý Đường Chuyên thấy vậy liền tung cước đá tên Lý Quý lăn sang một bên, rồi dùng tay đỡ lấy tấm lưng của Hạo Nhiên, vừa hỏi Hạo Nhiên xong đã quay sang chửi Lý Quý.
- Biểu ca, huynh không sao chứ? ... Huynh điên rồi!
Lý Hạo Nhiên nắm lấy bắp tay của Lý Đường Chuyên, yếu ớt nói.
- Khục, ta không sao, chỉ là không chú ý, bị ngoại cảnh làm phân tâm để linh khí chạy loạn, nên bị tổn thương nhẹ mà thôi, không nên trách Lý Quý, hắn cũng chỉ là lo lắng cho ta mà thôi.
Nhìn Lý Hạo Nhiên ho ra một búng máu, Lý Quý cười lạnh, ít nhất hắn cũng không làm chuyện phí công vô ích.
- Đúng, đúng, là ta lo lắng cho biểu ca quá mà hoá rồ, ta sai rồi, ta sai rồi, biểu ca, hãy tha thứ cho ta, Đường Chuyên, ta thật sự không có cố ý.
Đường Chuyên hừ lạnh, không thèm chú ý tới Lý Quý nữa, hắn nói với Hạo Nhiên.
- Đi, đệ dẫn biểu ca đến một nơi an tĩnh dưỡng thương, ngày mai chúng ta vẫn còn phải tiếp tục.
Lý Quý nghe vậy, liền tìm cách níu chân hai người lại, ý đồ chậm trễ việc chữa thương của Lý Hạo Nhiên.
- Ấy, khoan đã, bây giờ trời đã tối, hai huynh đệ các ngươi đi đâu bây giờ? Chi bằng trở lại khe suối khi nãy, chúng ta phối hợp hộ pháp cho biểu ca!
Đệ tử Lý gia nghe vậy liền gật đầu đồng tình, tên Lý Quý này nói vô cùng hợp lý a!
Lý Hạo Nhiên cười khẩy, tên nhóc này thật lắm trò, nhưng tiếc là đụng phải hắn.
- Không cần đâu! Ở tại chỗ này dưỡng thương là được rồi, các người hộ pháp cho ta là được.
Lý Quý trong lòng nóng như lửa đốt, tìm cách thuyết phục Lý Hạo Nhiên.
- Biểu ca, cho dù có cấp bách thế nào cũng phải rời khỏi chỗ này trước đã, chiến đấu vừa nãy gây ra động tĩnh lớn như vậy sẽ thu hút yêu thú mạnh mẽ đến đây, chỗ này bây giờ không được an toàn cho lắm.
Đường Chuyên hừ lạnh, quát.
- Nói bậy! Yêu thú, dã thú đi săn đêm, tuyệt đối không bị thu hút bởi tiếng động lớn, ngược lại còn chủ động né tránh những chỗ như vậy ...
Không đợi Lý Đường Chuyên nói xong, Lý Quý cười cười, xoa xoa ót nói.
- Ái cha, là ta gấp quá mà nhớ cái nọ xỏ qua cái kia mất rồi! Đúng, đúng, chúng ta có thể ở chỗ này để chữa thương!
Lý Quý quay sang đám đệ tử Lý gia quát.
- Các ngươi còn chờ gì nữa, mau tản ra hộ pháp đi chứ! Chiết tiệt, cái đám này, thật là chậm chạp mà!
"Mẹ kiếp, đâu ra cái tên Đường Chuyên lắm lời, lắm chuyện này vậy chứ? Phá hỏng kế hoạch của ta, ngươi không yên với ta đâu, tên mồ côi chết tiệt!"