Chương 35: Đắc thủ

Lớp da dày của Bạch Mao Viên giúp nó cản lại hầu hết các đòn tấn công của Hạo Nhiên và Đường Chuyên.

Hai người bọn họ cũng đã nhận thức được điểm này.

Nó giống như việc lấy bùn ném vào thân cây vậy, ngoài làm nó bị bẩn ra thì chả có tác dụng gì.

Muốn làm tróc được lớp vỏ cây thì phải dùng đá, hoặc dùng lực lớn hơn.

Công kích của hai người bọn họ lúc này mà nói ước chừng chỉ là một cục đất khô, tuy không cứng như đá, nhưng cũng không mềm như bùn.

Tựu chung mà nói, vẫn có chút sức sát thương, nhưng vẫn chưa đủ để gây ra những vết thương nghiêm trọng.

Cứ theo cái đà này, bọn họ sẽ sớm kiệt sức trước khi có thể làm nó bị trọng thương.

Lý Đường Chuyên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, quyết định lấy ra Huyền Thiết Tiễn, một trong những pháp khí áp trận của hắn, chỉ có dùng nó, hắn mới có cơ hội đả thương được con Bạch Mao Viên ở trước mặt.

Truy Tinh Tiễn!

Huyền Thiết Tiễn lao đi với tốc độ chóng mặt, như một tia chớp xuyên qua không trung, để lại vệt sáng mờ ảo ở phía sau.

Không kịp phản ứng, con Bạch Mao Viên cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng đã quá muộn, một tiễn này của Đường Chuyên đâm thẳng vào bắp chân nó.

Con vượn trắng rống lên giận dữ vì đau đớn, chân nó chảy máu, nhuộm đỏ một mảng lông trắng.

Lý Hạo Nhiên nuốt xuống một viên Linh Khí Hoàn, tranh thủ lúc Đường Chuyên đánh chặn, hồi phục một lượng linh khí nhất định.

Đầu Bạch Mao Viên này tuy có man lực và phòng ngự kinh người, nhưng bù lại, nó khá chậm chạp và kém linh hoạt.

Hắn có thể lợi dụng điểm này để tổ chức tấn công.

Đường Chuyên sau khi tấn công thăm dò cũng đã trở nên nghiêm túc, Lý Hạo Nhiên cũng vậy, hắn sẽ gia tăng thêm lực đạo và linh lực ở mỗi chiêu kiếm.

Lý Hạo Nhiên động ý niệm, sử dụng Thiên Giám của Thiên Nhãn, một thành chân khí vừa mới được hồi phục nhanh chóng bị tiêu hao, dường như ngay lập tức, một chấm đỏ liền xuất hiện ở trên người con Bạch Mao Viên.

Nó nằm ngay trên ngực trái, ngay cạnh xương quai xanh.

- Đường Chuyên, tập trung công kích vào chỗ ở sát đoạn cuối của xương quai xanh, bên ngực trái!

Thấy Đường Chuyên còn đang mơ hồ, Lý Hạo Nhiên liền ném một đạo phi đao, chỉ điểm cho hắn.

- Ở đây!

Đường Chuyên nhìn theo phương hướng mà phi đao của Lý Hạo Nhiên vừa bay tới kia, ánh mắt tỏ tường, lớn tiếng nói.

- Đệ hiểu rồi, biểu ca!

Nối liền sau phi đao, một đạo kình tiễn cuồn cuộn lao tới, thế không gì có thể cản.

Con Bạch Mao Viên dường như cũng nhận thức được chỗ đó là điểm yếu của nó, lập tức đưa tay lên che chắn, tạo ra sơ hở ở phía bên dưới.

Lý Hạo Nhiên không bỏ lỡ cơ hội, điểm nhẹ mũi chân, súc thế tụ lực thi triển chiêu Lôi Vân Thiểm, tàn ảnh hắn như tia một chớp lao thẳng đến vị trí bắp đùi đang bị thương của nó.

Đạo kiếm kình của hắn mang theo Lôi Khí cuồng bạo, như vũ bão xé gió, đâm xuyên vào vết thương đang chảy máu của con Bạch Mao Viên.

Chấn động mãnh liệt khiến vết thương nứt toạc ra, máu tươi chảy ròng ròng, thấm đẫm mặt đất dưới chân.

Lôi điện cuồn cuộn làm cơ thể nó tê liệt, cộng thêm dư lực từ một chiêu Lôi Vân Thiểm, khiến con Bạch Mao Viên ngã uỳnh ra phía sau, bụi đất bay mù mịt, mặt đất uỳnh uỳnh rung chuyển một phen.

Không chịu thua kém Lý Hạo Nhiên, Lý Đường Chuyên cũng tung ra tuyệt kỹ của hắn, Nhất Tiễn Xuyên Sơn.

Huyền Thiết Tiễn xoay tròn dữ dội trong không trung, tựa như một mũi khoan sắc bén, mang theo uy lực vô song, đâm xuyên qua lòng bàn chân của con Bạch Mao Viên.

Cơn đau càng làm cho nó cuồng loạn, con vượn trắng ngồi trên mặt đất, vơ lấy đá ở xung quanh bất kể lớn nhỏ, không ngừng ném ào ào về phía hai người Hạo Nhiên và Đường Chuyên, buộc bọn họ phải chật vật chống đỡ.

Lý Hạo Nhiên vận dụng thân pháp linh hoạt, liên tục lùi về phía sau, dùng kiếm đánh chặn ở phía trước.

Cũng may nhục thân hắn đã tiệm cận Trúc Cơ Sơ kỳ, nếu không thì chỉ cần lực phản chấn thôi cũng đã đủ làm hai cánh tay hắn tê dại.

Lý Hạo Nhiên chạy qua tới phương vị của Đường Chuyên thì liền dừng lại, đứng ở phía trước, kiếm quang bừng sáng như tán ô che trời, thi triển Tán Vũ Ngự Thiểm, từng luồng kiếm khí sắc bén không ngừng cắt nát những viên đá đang lao tới, đánh dạt chúng ra hai bên.

Những tảng đá lớn thì đã có Đường Chuyên ở phía sau, tay giương cung, liên tục bắn ra những mũi tên mang theo sức mạnh bùng nổ của trọng kích tiễn pháp, chấn vỡ từng tảng đá thành mảnh vụn, hỗ trợ Hạo Nhiên thi triển Tán Vũ Ngự Thiểm ngăn cản đợt tấn công điên cuồng của con Bạch Mao Viên.

Cả hai người không ai nói lời nào, nhưng lại phối hợp vô cùng nhịp nhàng, tựa như từng cùng nhau trải qua trăm trận sinh tử, kề vai sát cánh, ăn ý đến mức khiến người khác khó tin.

Cơn mưa đá cuối cùng cũng kết thúc, trong tầm với của con Bạch Mao Viên không còn tảng đá nào cho nó ném nữa.

Bạch Mao Viên rống lên một tiếng vang trời, nó nhào tới phía trước với khí thế hùng hổ cuồng bạo, sát khí dày đặc nuốt trọn cả không gian ở xung quanh, nó vươn cánh tay ra như thể muốn vồ lấy Lý Hạo Nhiên.

Cũng may nhờ có thân pháp linh hoạt và yểm trợ từ Đường Chuyên, Lý Hạo Nhiên thoắt một cái đã lướt ra ngoài phạm vi tấn công, tránh được hiểm chiêu của Bạch Mao Viên.

Nếu để nó vồ trúng, chỉ e hắn sẽ bị nó liên tục nện xuống mặt đất, cho đến khi thịt nát xương tan thì nó mới thôi.

Nghĩ thôi cũng đã thấy tê dại da đầu.

Lý Hạo Nhiên nhanh chóng vòng ra sau lưng nó, trong khi đó, Đường Chuyên lại thu hút sự chú ý của nó bằng loạt công kích dồn dập, làm nó chỉ có thể cuống cuồng dùng hai tay quơ loạn trong không trung.

Lý Hạo Nhiên ở phía sau, không ngừng thi triển kiếm pháp, chém vào khớp nối giữa bắp đùi và cẳng chân, nơi phòng ngự yếu nhất của nó, làm nó điên cuồng rú lên từng hồi vang vọng trong đêm đen.

Nó vớ lấy thân cây mà nó ném khi nãy lên làm thành côn, truy theo thân ảnh của Lý Hạo Nhiên mà quật tới tấp.

Mặt đất rung chuyển từng hồi dữ dội, đất đá bắn lên tung toé, âm thanh chát chúa vang vọng cả không gian.

Nó đột nhiên không truy theo thân ảnh của Lý Hạo Nhiên nữa, nó đột ngột xoay người theo hướng ngược lại, quật ngang một đường, thế côn không thể cản, đập tới trước mặt Lý Hạo Nhiên.

Lý Hạo Nhiên hừ lạnh, hắn không thể tránh, chỉ có thể toàn lực chống đỡ, hắn huy kiếm chặn trước ngực, đồng thời kích hoạt Kim Chung Tráo phù lục, đem bản thân bọc vào bên trong.

Thân cây đập lên quang mang hộ tráo, chấn hắn bay ra phía sau hơn chục trượng mới ngừng lại, thân hắn đụng nát mấy gốc cổ thụ trên đường.

Khí huyết trong người không khỏi rạo rực, khoé miệng Lý Hạo Nhiên trào máu tươi, cũng may nhục thân hắn phòng ngự cường đại, nếu không dưới một côn này của Bạch Mao Viên, hắn cũng phải gãy mấy cái xương sườn.

Con Bạch Mao Viên thấy tình thế không ổn liền tranh thủ thời gian ít ỏi này mà phá vây, ý đồ lao vào rừng rậm bỏ trốn.

Nó ném cái cây trên tay về phía Đường Chuyên, rồi vội vàng bỏ chạy, cơ thể nặng nề của nó nện trên mặt đất, như cơn địa chấn quét qua, nó vừa chạy trốn vừa tìm kiếm một gốc đại thụ vừa tay, định nhổ lấy để làm vũ khí phản công.

Lý Hạo Nhiên và Đường Chuyên lập tức truy theo ở phía sau, quyết không để nó chạy thoát.

Con Bạch Mao Viên dừng lại ở một gốc cây nhỏ bằng bắp đùi người lớn, nó dùng hai tay bấu chặt, gồng sức nhổ lên.

Tận dụng lúc nó không thể phản công, sơ hở đầy mình, hai người Lý Hạo Nhiên và Đường Chuyên điên cuồng tấn công khớp gối và tấm lưng trống trải của nó, làm nó buộc phải buông bỏ, tháo chạy trong hoảng loạn.

Nó càng chạy, vết thương ở khớp gối càng trở nên nghiêm trọng, tốc độ càng lúc càng chậm lại, thẳng đến bây giờ đã bị Hạo Nhiên chặn lại, phối hợp với Đường Chuyên, hai mặt giáp công.

Mỗi khi nó quay đầu lại để đánh với Lý Hạo Nhiên, thì Đường Chuyên sẽ ở phía sau tiếp tục công kích vào hai khớp nối yếu ớt này, làm Bạch Mao Viên rối loạn, quay tới quay lui như chong chóng.

Chưa qua mười phút thời gian, nó đã ngã khuỵu xuống, khớp gối bị thương nghiêm trọng, đầu gối cũng đã bị đánh nát bấy, không thể đứng vững được nữa.

Bây giờ con Bạch Mao Viên như một cái bao cát khổng lồ, bị hai người bọn họ liên tục công kích, cả người chi chít vết thương, máu nhuộm đỏ cả bộ lông trắng muốt trên người.

Đây cũng là sự khác biệt giữa yêu thú cấp thấp và tu sĩ, khi chưa khai mở linh trí, nói về trí tuệ, yêu thú và dã thú cũng không khác nhau là mấy.

Hai người bọn họ hợp công không ngờ lại trôi chảy và thuận lợi đến như vậy.

Mặc dù đã bị thương nặng, nhưng để kết liễu Bạch Mao Viên vẫn là điều không hề dễ, sức của Bạch Mao Viên rất bền bỉ, muốn hoàn toàn giết nó, cũng phải tốn kha khá thời gian.

Lý Hạo Nhiên hô lớn.

- Trước tiên, đoạn tứ chi của nó!

Trước đoạn tứ chi, sau lại trảm sát.

Bọn họ mất khoảng nửa canh giờ nữa để hoàn toàn giết chết nó, tổng thể quá trình mất một canh giờ.

Đường Chuyên thu cung, thở ra từng ngụm trọc khí, thả lỏng tinh thần, ngồi tựa lưng vào thân cây ở trên tán cây cao, hết nhìn xuống Lý Hạo Nhiên ở bên dưới, lại nhìn đến xác con Bạch Mao Viên ở bên kia.

Đột nhiên hắn cười lớn vì sảng khoái.

Lý Hạo Nhiên nhìn con Bạch Mao Viên nằm trước mặt, khóe miệng nhếch lên cười nhàn nhạt. Với tu vi của hắn và Đường Chuyên, hạ gục một con Bạch Mao Viên mà không hề bị trọng thương quả thật là điều xuất chúng, xứng đáng để cả hai tự hào.

Đường Chuyên thì không cần phải nói, chỉ cần đứng xa, tập trung vào viễn công và né tránh, việc không bị thương là điều hiển nhiên.

Ngược lại, chính Lý Hạo Nhiên mới khiến hắn kinh ngạc, thân pháp và chiến pháp của biểu ca làm hắn mở mang tầm mắt, ra vào công thủ vô cùng linh hoạt, như nước chảy mây trôi.

Dường như Lý Hạo Nhiên nắm rất rõ đặc tính của Bạch Mao Viên, mỗi động tác của nó như thể nằm trong đầu của biểu ca hắn vậy.

Càng nghĩ, Đường Chuyên lại càng kính trọng vị biểu ca của hắn đang đả toạ hồi phục ở bên dưới kia.