Chương 34: Tế phẩm

Lý Quý vội vã bước ra khỏi rừng cây rậm rạp, mặt mày hớn hở, cười nói:

- Biểu ca, biểu đệ, sao hai người lại ở đây? Ha ha, ta còn đang lo phải qua đêm một mình, không ngờ gặp được hai người các ngươi, thật là may mắn quá!

Lý Hạo Nhiên ánh mắt thoáng lộ tia khinh miệt đối phương.

Tên này đúng là nói dối không chớp mắt, tâm cơ cũng không phải dạng vừa, chỉ tiếc là kẻ gian xảo như Lý Quý tính kế ai thì không tính, lại dám tính kế Lý Hạo Nhiên hắn.

Lý Đường Chuyên vốn dĩ xưa nay cũng không hề ưa cái tên Lý Quý này.

Một kẻ luôn đặt điều và nói xấu Lý Hạo Nhiên, biểu ca của hắn ta, liệu có phải là một người tốt, điểm này không cần phải có ai nói, người ta cũng sẽ đoán được một phần tính cách của tên kia.

Lý Đường Chuyên nhàn nhạt nói, giọng không mấy vui vẻ.

- Biểu ca cũng đi săn ở quanh đây sao?

Đôi mắt Lý Đường Chuyên thấp thoáng tia dò xét kín đáo, với năng lực của tên Lý Quý kia, không đời nào hắn có thể đi săn ở khu vực này được.

Lý Quý cười ha hả nói.

- Ha ha, ta cũng chỉ là muốn thử sức một chút mà thôi, Đường Chuyên biểu đệ!

Lý Đường Chuyên nhàm chán nhìn y một cái, rồi lại ngửa cổ nhìn trời, bất kỳ ai nói câu này hắn đều sẽ tin, trừ cái tên Lý Quý trước mặt.

Lý Quý chẳng đợi hai người kia đồng ý, tự mình tiến lại chỗ bếp lửa, ngồi xuống thoải mái, rồi cười nói.

- Chỗ này phong thuỷ tốt thật đấy!

Hắn hơ hơ tay trên đống lửa, cốt ý đem Diên Đào Tửu dính trên người bay hơi đi, tránh người ta nhận ra.

Lý Đường Chuyên khịt mũi, ánh mắt thoáng ý châm biếm.

- Ta nghe như thể có mùi Diên Đào Tửu quanh đây! Biểu ca, ngươi uống rượu trong lúc đi săn à?

Lý Quý giật nảy mình, gấp gáp đáp lời.

- Đường Chuyên, ngươi đừng có mà ăn nói bậy bạ, ai lại đi uống Diên Đào Tửu ở trên Sơn Nhai, sợ mạng không đủ sống dai à?

Lý Hạo Nhiên vội phụ hoạ.

- Đúng đó Đường Chuyên, chắc đệ nhầm rồi!

Đường Chuyên hừ một cái, nằm ngửa ra đất, gác chân lên gối, thản nhiên nói.

- Xuỳ, mũi ta rất thính, nhất định là mùi Diên Đào Tửu!

Lý Hạo Nhiên cười lạnh trong bụng, nhìn tên Lý Quý ở phía đối diện, xem ra không cần đến Thiên Nhãn cũng có người phát giác ra hành động xấu xa kia của hắn ta.

Bạch Mao Viên rất thích quả Đào Tiên, nhất là Diên Đào Tửu được ủ từ quả Đào Tiên này, cho nên thợ săn Bạch Mao Viên thường dùng Diên Đào Tửu để đặt bẫy mà săn giết chúng, vô cùng hiệu quả.

Lý Quý bắt đầu đổi chỗ ngồi, hắn không còn đưa lưng về phía con đường lúc nãy hắn đi ra nữa.

Thế ngồi so với hướng bìa rừng bên kia, đều thấp hơn Lý Hạo Nhiên và Lý Đường Chuyên.

Trong ống tay áo hắn, giấu sẵn một đạo Thanh Phong phù. Một khi Bạch Mao Viên xuất hiện, hắn sẽ lập tức lùi lại ra sau, để tránh đối đầu trực tiếp.

Đường Chuyên nằm trên thảm cỏ, cho nên là kẻ đầu tiên nhận ra dị động trên mặt đất, tuy chấn động còn rất nhỏ, nhưng là xạ thủ, hắn vẫn có thể nhận ra.

Đường Chuyên ngồi bật dậy, ánh mắt đầy cảnh giác, nhìn về phía Hạo Nhiên, ngụ ý có điểm lạ thường với đối phương.

Lý Hạo Nhiên gật đầu với Đường Chuyên, hiển nhiên, hắn cũng đã nhận ra được điểm dị thường.

Chấn động càng lúc càng lớn, nền đất bắt đầu rung chuyển uỳnh uỳnh.

Đôi mắt của Lý Quý loé lên tinh quanh sắc lẹm, "Đến rồi! Biểu ca, biểu đệ, hai người các ngươi cứ từ từ tận hưởng món quà của ta đi! Để ta xem các ngươi có thể vênh váo được bao lâu!".

Đột nhiên, một gốc đại thụ từ cánh rừng lao thẳng về phía Lý Hạo Nhiên đang ngồi.

Đường Chuyên hét lớn.

- Biểu ca!

Lý Hạo Nhiên ngay lập tức vỗ mạnh xuống tảng đá bên dưới, khiến thân thể hắn bị chấn bay ra khỏi quỹ đạo của gốc đại thụ đang lao tới.

Đường Chuyên kinh ngạc, chỉ kịp thốt lên hai chữ.

- Lợi hại!

Bất chợt, một tiếng rống vang lên đinh tai nhức óc, con Bạch Mao Viên nhảy ra từ trong rừng cây, nó dùng hai tay đấm vào ngực mình phát ra từng tiếng bình bịch doạ người.

Nhìn lớp thịt dày trên ngực nó, có thể khẳng định, con Bạch Mao Viên này đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ!

Đường Chuyên hít sâu một ngụm khí lạnh, nhìn sang Lý Hạo Nhiên, trong mắt đầy sự dò hỏi, nên chạy hay là đánh?

Chạy? Tất nhiên là không thể.

Nếu bỏ chạy, tên Lý Quý đó sẽ lập tức lợi dụng cơ hội này để ép bọn họ ra tay.

Chỉ cần hắn ta tụt lại phía sau, hai người bọn họ không thể nào bỏ mặc huynh đệ mà chạy trốn, lúc ấy, vừa bỏ chạy vừa chặn hậu, rất khó triển khai tấn công.

Nếu Lý Quý vì chuyện này mà bị thương, đứng trước mặt các vị trưởng bối, hoặc tệ hơn là Quận Chúa và Công Chúa, bọn họ đều sẽ bị xem là có tội, đến lúc đó tình ngay lý gian, không còn đường chối cãi.

Hơn nữa, với cái miệng gian xảo của Lý Quý, hắn ta chắc chắn sẽ biến mình thành một nạn nhân đáng thương trong câu chuyện.

Hắn ta sẽ tự phong mình thành kẻ xả thân vì huynh đệ, còn Hạo Nhiên và Đường Chuyên sẽ phải gánh chịu hai chữ "nhát gan" – điều mà Lý Quý luôn muốn chụp lên đầu hắn từ lâu.

Lý Hạo Nhiên nhíu mày, biết rõ mình không thể để chuyện đó xảy ra, việc bỏ chạy chỉ khiến mọi thứ càng trở nên khó kiểm soát.

Hơn nữa, địa thế chỗ này rộng rãi, Đường Chuyên có thể phát huy tối đa năng lực tiễn pháp, nếu phối hợp với Đường Chuyên, không phải là không có cửa thắng.

Nói thì chậm, thực tế lại rất nhanh, Lý Hạo Nhiên dứt khoát nói.

- Đánh!

Lý Quý nghe vậy trong lòng liền nở một nụ cười lạnh lẽo,"Phải rồi, hai tên ngạo mạn, để xem các ngươi chống chọi được bao lâu!", bên ngoài hắn vẫn nhiệt tình nói.

- Đừng lo, ta sẽ hỗ trợ hai người các ngươi!

Lý Hạo Nhiên đột nhiên nói.

- Không! Lý Quý biểu đệ, ngươi mau đi tìm thêm người đến đây, hỗ trợ bọn ta săn giết đầu Bạch Mao Viên này làm vật tế lễ tổ tiên! Khó khăn lắm mới có một con đi lạc xuống chỗ này.

Lý Quý nghe lời nói của Hạo Nhiên, trong lòng càng thêm mừng rỡ.

"Thật là vượt ngoài mong đợi mà! Kiệt, kiệt! Các ngươi cứ ở lại đánh với nó đi, cho dù không chết thì cũng phải trọng thương!"

Nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp đó, hắn cố nén nụ cười, tỏ ra nghiêm túc gật đầu, hắn cắn răng, một bộ nghĩa hiệp nói.

- Được, hai người cố gắng cầm cự, ta sẽ trở lại ngay!

Bên ngoài thì hắn có vẻ khẩn trương, nhưng trong lòng thì lại cười nhạt.

"Hai kẻ ngu xuẩn, đợi đấy! Đợi đến khi ta quay lại, các ngươi cũng là đèn dầu sắp cạn, khi đó, mọi công lao sẽ thuộc về ta! Trời tối như vậy, ta đi tìm người có lâu một chút cũng đâu có gì lạ thường, ha ha ..."

Hắn vừa chạy vừa nghĩ đến viễn cảnh dẫn theo đệ tử của Lý gia trở lại, trảm sát Bạch Mao Viên Trúc Cơ sơ kỳ, lấy đầu yêu thú làm tế phẩm dâng lên tổ tiên, càng nghĩ, hắn càng tự mãn, khoé miệng nhếch lên cười đầy kiêu ngạo.

Mọi chuyện nếu thuận lợi như hắn nghĩ, mọi công lao và vinh quang sẽ đều là của hắn.

Lý Hạo Nhiên cười lạnh, tên Lý Quý này vẫn còn là một đứa trẻ a, hắn ta nhanh như vậy đã bị Lý Hạo Nhiên lừa.

Chỉ cần Lý Quý đi đủ xa, cho dù đánh không lại, Hạo Nhiên và Đường Chuyên vẫn có thể bỏ chạy.

Còn tên kia sẽ vì câu nói, "săn giết đầu Bạch Mao Viên này làm vật tế lễ tổ tiên" này lừa phỉnh, nghĩ rằng hắn và Đường Chuyên sẽ liều mạng vì cái tế phẩm Trúc Cơ sơ kỳ trước mặt này.

Đường Chuyên bên kia, quả thực cũng vì một câu nói này của Lý Hạo Nhiên mà trở nên vô cùng nghiêm túc.

Khi chiều hắn cũng đã chứng kiến năng lực của Lý Hạo Nhiên khi giết đầu Thiểm Điện Báo kia, cho nên, hắn cũng tin rằng nếu hắn phối hợp với biểu ca, thì không phải là không có cửa thắng.

Hơn nữa, hắn cũng muốn xem xem, nếu xạ thủ kết hợp với kiếm tu sẽ phát huy chiến lực đến trình độ nào.

Cả hai không ai nhiều lời, bản thân mỗi người đều biết mình phải làm gì.

Đường Chuyên nhanh chóng tìm địa thế thuận lợi để tiến hàng viễn trình công kích quấy nhiễu, yểm trợ cho chủ công Lý Hạo Nhiên.

Lý Hạo Nhiên thấy động tác nhanh nhạy dứt khoát của Đường Chuyên, trong lòng thầm khen.

"Hảo!"

Hai tấm Lôi Phù trong tay Lý Hạo Nhiên phân biệt trái phải lao đến chỗ con Bạch Mao Viên, chấn nó phải nhảy lùi về sau để né tránh, kéo giãn khoảng cách và thời gian cho cả hai chuẩn bị.