Chương 33: Lý Đường Chuyên

Chỉ trong ba chiêu, Lý Hạo Nhiên đã có thể làm con báo đen kia bị thương, kết quả này nếu đem ra bàn luận thì cũng không hề tệ.

Tuy nhiên, hắn đã nhận ra được thiếu sót của bản thân ở thời điểm hiện tại, thân pháp!

So với những người cùng cảnh giới, hoặc thậm chí hơn một tiểu cảnh giới, hắn vẫn có thể siêu việt đối phương.

Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi mục tiêu của hắn là vượt cấp khiêu chiến.

Với tốc độ và sự linh hoạt hiện tại, hắn nhận ra mình còn một khoảng cách khá lớn để đạt tới trình độ đó.

Cũng đã đến lúc kết liễu con súc sinh ở trước mặt, đôi mắt hắn toả ra sát khí nồng đậm, làm con Thiểm Điện Báo cũng phải e dè, nó run rẩy từ từ lùi lại phía sau.

Lý Hạo Nhiên kích hoạt Thanh Phong phù, dưới chân hắn lập tức có luồng phong khí lưu động, hắn súc thế, chuẩn bị thi triển kiếm thức.

Lôi điện lập loè nhanh chóng ôm trọn lưỡi kiếm trên tay của Lý Hạo Nhiên, một chiêu Lôi Vân Thiểm này quý ở tốc độ, như thiên lôi trên tầng mây chớp động giáng xuống đại địa, kiếm chiêu vô cùng cuồng bạo.

Một khi kiếm tu xuất kiếm, kiếm chiêu nhanh như chớp động, kẻ địch chỉ kịp cảm nhận được luồng sát khí lạnh thấu xương trước khi lưỡi kiếm đã chạm đến thân mình.

Lý Hạo Nhiên điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh loé lên như một vệt sáng, để lại sau lưng một tàn ảnh lôi điện màu xanh pha lẫn sắc tím kéo dài từ vị trí hắn đứng cho đến chỗ của con Thiểm Điện Báo.

Kiếm khí mang theo lôi kình cuồn cuộn, nhất kích tất sát, xuyên thủng đầu con báo đen, để lại một cái lỗ ở ngay trán của nó.

Sở dĩ hắn có thể dùng một chiêu để kết liễu con Thiểm Điện Báo, cũng nhờ vào vết thương sâu hoắm ở mạn đùi phải đang chảy máu đầm đìa kia, khiến tốc độ vốn là ưu thế lớn nhất của nó giảm đi đáng kể, lại thêm Thanh Phong phù, giúp hắn rút ngắn chênh lệch về tốc độ của hai bên, để hắn có thể tung ra chiêu Lôi Vân Thiểm một cách hoàn hảo, kết thúc trận chiến trong nháy mắt.

Luyện Khí sơ kỳ, dùng bốn chiêu kiếm pháp và một tấm phù lục, là đã kết liễu một con Thiểm Điện Báo Luyện Khí đỉnh phong, chuyện này có kể ra ngoài, e là cũng không mấy ai tin!

Cảm nhận được có người xuất hiện xung quanh, Lý Hạo Nhiên lập tức đề cao cảnh giác, lớn tiếng quát:

- Ai?

Từ sau một thân cây lớn, Lý Đường Chuyên chậm rãi bước ra, ánh mắt bình thản, nhưng lại ẩn chứa sự khó đoán.

Hắn là nhi tử của tam thúc, lớn hơn Lý Hạo Nhiên những ba tuổi, so với Lý Quý cũng lớn hơn một tuổi.

Lý Đường Chuyên lớn tiếng đáp lại lời của hắn.

- Biểu ca, là ta!

Kiếp trước, Lý Hạo Nhiên chưa từng chạm mặt Lý Đường Chuyên ở Sơn Nhai, nhưng có vẻ những hành động của hắn đã bắt đầu tạo ra ảnh hưởng đến dòng chảy của tương lai.

Lý Đường Chuyên không phải hạng xoàng xĩnh, tiễn pháp của hắn được mệnh danh đứng đầu Lý gia.

Khi xưa, hắn ta cũng xếp hạng ba trong lễ hội săn bắn, chỉ đứng sau Lý Hạo Nhiên một bậc.

Tuy nhiên, có lẽ do hành động đơn độc cùng với địa hình rậm rạp nhiều cây cối của Sơn Nhai đã làm giảm lợi thế viễn công và tiễn pháp của Lý Đường Chuyên, khiến cho hắn không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.

Nếu hắn ta có thể phối hợp với một người giỏi cận chiến, tốc độ săn giết yêu thú sẽ tăng lên gấp bội.

Lý Hạo Nhiên tiếp tục móc yêu đan của Thiểm Điện Báo, hỏi tên kia.

- Thu hoạch của đệ hẳn là không tồi chứ?

Đúng như Lý Hạo Nhiên phân tích, Lý Đường Chuyên khẽ lắc đầu, thở dài nói.

- Địa hình ở Sơn Nhai làm cản trở tiễn pháp của đệ khá nhiều, tính ra, cũng không mấy thuận lợi. Muốn tìm được địa thế để thuận lợi tấn công cũng phải vất vả tính toán một phen.

Lý Hạo Nhiên gật đầu, hắn ta như thể tuỳ ý nói.

- Ta nghĩ, nếu như đệ có thể sử dụng con rối, hoặc sủng thú, có thể sẽ thuận lợi hơn.

Lý Đường Chuyên rơi vào trầm tư trong thoáng chốc, hắn nở nụ cười sáng lạn nói.

- Ha ha, đa tạ biểu ca, đúng là người ngoài cuộc luôn nghĩ thoáng hơn.

Tuy hắn đã ngộ ra được chân lý trong câu nói của Lý Hạo Nhiên, nhưng bây giờ cũng không thể làm gì hơn, bởi hắn đâu có chuẩn bị sẵn con rối, bây giờ hắn có muốn lấy ra cũng không có.

Nếu có con rối trong tay, hắn có thể cầm chân yêu thú, không để nó có cơ hội chạy loạn, khi đó, việc tấn công cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Tiễn pháp ở cấp độ thấp thường bị phụ thuộc nhiều vào địa hình, nhưng ở những cảnh giới về sau, điều này lại không còn là cản trở nữa.

Bởi vì khi đó, tu sĩ có thể dùng một mũi tiễn phá núi, thì cho dù địa hình có phức tạp đến đâu, cũng không tạo ra sự khác biệt quá lớn.

Lý Đường Chuyên đứng tựa lưng ở một góc cây, cách hắn không quá xa, hỏi.

- Hôm nay thu hoạch của biểu ca thế nào?

- Cũng coi như không tệ!

Lý Hạo Nhiên đứng dậy, thu lại bội kiếm, chỉnh trang y phục.

Đường Chuyên trong ký ức của hắn là một con người chính trực, chỉ là hắn ta ít nói, khó gần, cho nên ở kiếp trước, mối quan hệ ở hai người cũng dừng lại ở mức xã giao.

Con người này, đáng để hắn trân trọng và kết giao.

Hắn vừa bước về phía Đường Chuyên, vừa nói.

- Sắc trời cũng đã tối, chi bằng hai huynh đệ chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi, khi trăng lên cao, chúng ta lại tiếp tục, đệ thấy thế nào?

Đường Chuyên cũng đang tìm chỗ nghỉ ngơi, nên mới chạy về phía này.

Trong lúc di chuyển, vô tình nghe thấy âm thanh giao chiến, hắn ta vì cảm thấy tò mò, nên mới ghé qua xem thử ai đang đấu với yêu thú, thành thử ra mới gặp được Lý Hạo Nhiên.

- Đệ cũng đang tìm chỗ nghỉ ngơi, nếu biểu ca không thấy phiền, vậy thì tiểu đệ liền bồi chuyện biểu ca một đoạn đường.

- Theo ta!

Lý Hạo Nhiên gật đầu, hắn phi thân đi trước, Đường Chuyên chạy theo sau.

Xạ thủ thân pháp quả nhiên nhanh nhẹn, hắn dễ dàng theo sát được Lý Hạo Nhiên.

Gần đây có một khe suối nhỏ, chỗ đó quang cảnh cũng không tệ, lúc trước Lý Hạo Nhiên cũng từng nghỉ ngơi ở chỗ này.

Hai người chạy trong rừng, lúc đi ngang qua bãi cỏ, tiện thể bắt lấy hai con thú nhỏ, lát nữa dừng chân sẽ lấy ra nướng để dùng bữa.

Đường Chuyên thả xác hai con thỏ xuống tảng đá lớn ở trước mặt, loay hoay đi gom củi, giao lại việc chế biến cho biểu ca hắn.

Chẳng mấy chốc, khe suối nhỏ đã bị mùi thỏ nướng lấp đầy, thơm điếc mũi.

Đường Chuyên nói gì thì nói vẫn là thiếu niên mười tám tuổi, nghe mùi thỏ nướng thơm như vậy, sớm đã nhỏ dãi.

Hắn giơ ngón tay cái về phía Hạo Nhiên, tấm tắc khen.

- Không ngờ ngoài kiếm pháp, trù nghệ của biểu ca cũng lợi hại như vậy.

- Haha, chút tài vặt mà thôi, không đáng nhắc đến!

Hai người bọn họ, vừa thưởng thức bữa tối, vừa trò chuyện với nhau.

Chớp mắt cũng đã ăn xong, Lý Đường Chuyên hai tay chống đất, ngửa đầu lên nhìn trời.

Chỗ này thật là thoáng đãng, có thể thấy tinh vân ở trên cao, không hề bị đại thụ che lấp.

Gió thổi thoang thoảng, làm tâm tình hắn thả lỏng không ít.

Hắn tuỳ ý hỏi.

- Làm sao biểu ca biết chỗ này?

- Lần trước vào Sơn Nhai, vô tình đi ngang qua, thấy chỗ này cũng không tệ, liền nhớ đến bây giờ.

Đường Chuyên khẽ gật đầu.

Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện nhiều với một người như vậy.

Phụ thân hắn thân là phó tướng, một năm cũng chỉ gặp mặt được mấy lần, thậm chí ngay cả Tết cũng có khi không về, số lần gặp phụ thân, đếm không hết nổi mười đầu ngón tay nữa.

Mẫu thân hắn vì sinh khó mà qua đời, hắn cũng vì vậy mà luôn tự trách bản thân, trong nhà không có người lớn ở bên cạnh, thành ra càng ngày càng tự thu mình lại, tránh tiếp xúc với người ngoài, chỉ biết cắm mặt vào tu luyện để lấp đầy sự cô đơn và trống trải.

Đột nhiên hắn ta nói.

- Đôi khi ta cảm thấy ngưỡng mộ biểu ca! Biểu ca không chỉ có tài năng, mà còn có cả phụ mẫu luôn đồng hành ở bên cạnh.

Hạo Nhiên sững người, lặng lẽ nhìn Đường Chuyên vẫn ngửa cổ nhìn bầu trời đầy sao phía đối diện.

Hắn cũng đã từng mất đi phụ mẫu, nên hiểu rõ cảm giác cô đơn giữa biển người mênh mông của Đường Chuyên.

Một nỗi cô đơn không thể diễn tả thành lời, một nỗi trống vắng như đang đứng trơ trọi giữa một thế giới không thuộc về mình.

Giờ có nói gì cũng là vô nghĩa, Lý Hạo Nhiên chỉ lặng im, cùng hắn ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, như một người bạn lắng nghe hắn giải bày tâm sự, không cần ngôn từ, chỉ cần sự thấu hiểu.

Đường Chuyên nhìn tầng mây vu vơ, nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn cũng chẳng rõ vì sao hôm nay lại nói nhiều đến vậy.

Có lẽ là vì tâm trạng hắn đã bị dồn nén quá lâu, đã đến mức cần được giãi bày.

Đột nhiên, ở phía bên kia, vang lên từng tiếng lạo xạo nho nhỏ, làm cả hai trở nên cảnh giác.

Trong tầm mắt của Lý Hạo Nhiên, hiện lên hai chữ Lý Quý cùng hàng chữ chi chít, nằm lẫn trong rừng cây tối tăm kia.

Hắn nhếch miệng cười nhàn nhạt.

Lý Quý và Lý Thành Hải ở kiếp trước luôn đem đến không ít rắc rối cho hắn, kiếp này, cũng không khá hơn là bao.