Chương 37: Gia quy như thiết sơn

Lý Quý bày mưu tính kế hãm hại Hạo Nhiên kết cục chuốc lấy thất bại ê chề, chẳng những vậy, lại còn hai tay dâng tặng đại lễ cho hắn và Đường Chuyên.

Lý Quý càng nhìn con Bạch Mao Viên trước mặt, trong lòng vô cùng tức giận, ánh mắt long lên sòng sọc.

Xem bộ hắn ta nuốt không trôi cục tức này.

"Chó má thật chứ! Giờ ta còn phải ở lại chỗ này hộ pháp cho hắn trị thương nữa chứ! Mẹ kiếp!"

Ở đây đông người, cho nên hắn ta không thể phát tiết, đành phải nuốt hận vào trong, nói không chừng, chỗ này mà không có ai, hắn ta đã lao sang bên kia đâm Lý Hạo Nhiên mấy kiếm cho hả dạ.

Thời gian cứ vậy chầm chậm trôi qua, trời mỗi lúc một sáng, bây giờ cũng đã là hừng đông.

Lý Hạo Nhiên ngồi dưới tán cổ thụ, chậm rãi kết thúc quá trình dưỡng thương, thu công.

Hắn chầm chậm vươn vai một cái, điệu bộ cũng coi như là sảng khoái, thần sắc tuy không quá rạng rỡ nhưng đoán chừng tinh thần cũng khá phấn chấn, hắn chắp tay hướng về mọi người, nhã nhặn nói lời cảm tạ.

- Lý Quý, Đường Chuyên biểu đệ, cùng chư vị huynh đệ, đa tạ mọi người đã ở đây hộ pháp cho ta suốt một đêm! Quả thực là một lời cảm tạ không đủ! Trong lòng tại hạ vô cùng cảm kích! Đa tạ mọi người!

Đường Chuyên vội hỏi hắn.

- Biểu ca, thương thế của huynh thế nào rồi?

Lý Hạo Nhiên gật đầu.

- Coi như tạm ổn, vẫn có thể săn giết yêu thú, nhưng bất quá tựa hồ cũng không thể quá sức, sức lực so với ngày hôm qua mà nói nhất định sẽ không bằng.

Lý Quý cũng chen vào một câu.

- Biểu ca cũng không nên quá sức, chỉ là một cuộc thi mà thôi! Ta thấy biểu ca nên chú ý tịnh dưỡng tránh ảnh hưởng căn cơ tu luyện về sau!

Lý Quý thật hy vọng có thể dùng những lời lẽ này để dọa Hạo Nhiên từ bỏ ý chí chiến đấu đem thứ hạng tụt xuống, để hắn ta thuận lợi leo lên phía trên.

- Ta biết rồi, biểu đệ!

Lý Quý thấy không còn gì có thể làm ở đây nữa, liền tìm cớ thoái thác.

- Nếu đã như vậy, tiểu đệ xin phép rời đi trước! Nhị vị biểu ca cứ thong thả nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt!

Lý Hạo Nhiên khách khí nói.

- Biểu đệ đi thong thả!

Tên Lý Quý vừa quay đi đã lẩm bẩm chửi trong miệng.

"Mẹ kiếp, ông đây thật là xui xẻo!"

Đợi Lý Quý khuất khỏi tầm mắt, Đường Chuyên mới lần nữa lên tiếng.

- Vậy biểu ca tính như thế nào?

Lý Hạo Nhiên cười tự giễu một cái, hắn nói.

- Chắc ta sẽ xuống phía dưới chân núi, săn thêm mấy đầu yêu thú cấp thấp rồi quay trở lại Tổ Sơn.

Đường Chuyên ánh mắt có chút áy náy, gật đầu, hắn đề nghị.

- Hay là để ta đi với huynh?

- Đường Chuyên, đệ vẫn còn trong trạng thái tốt, nên tranh thủ cơ hội thể hiện thì hơn, thứ hạng cao trong Lễ Hội Săn Bắn cũng rất có lợi cho đệ về sau, đừng vì ta mà bỏ lỡ cơ hội cả đời có một này.

Những cuộc thi như thế này ở các thế lực lớn như Lý gia thực sự rất có phân lượng khi ứng tuyển vào các ban tại Hoàng Đô Học Phủ.

Chính vì lẽ đó mà hắn không muốn Đường Chuyên bỏ lỡ cơ hội này, hắn lại giảng giải.

- Bởi lẽ, đám người tại Hoàng Đô Học Phủ kia chẳng mấy quan tâm đến những chuyện phía sau, họ chỉ chú trọng đến kết quả chung cuộc. Nhiều khi có kể lại với mấy vị trưởng lão, e rằng các lão lại coi đó như là cớ thoái thác mà thôi. Hơn nữa, yêu đan của Bạch Mao Viên, đệ cũng cầm lấy đi, ta đã có lệnh bài Tử Sắc của Hoàng Đô Học Phủ, thứ hạng cao hơn nữa trong lễ hội săn bắn này, cũng không có tác dụng gì với ta.

- Biểu ca, cái này ...

- Đường Chuyên, đệ cứ cầm lấy đi, đệ nên nhớ, nếu đệ muốn sát cánh với tam thúc, ít nhất đệ cũng phải vào được Trung Viện.

Nhắc đến chuyện này, Đường Chuyên liền hít vào một hơi thật sâu, hắn nghĩ kỹ, rồi chắp tay nói.

- Vậy, Đường Chuyên tiểu đệ này xin mặt dày nhận lấy yêu đan của Bạch Mao Viên, ân tình này của huynh, tiểu đệ sẽ khắc sâu ở trong lòng.

- Ừm, ta biết rồi, đệ hãy tranh thủ thời gian đi, cũng không còn sớm nữa.

Lý Đường Chuyên có chút chần chừ, nhưng nghĩ đến lời nói vừa nãy của hắn, liền dứt khoát nói.

- Biểu ca, cẩn thận Lý Quý! Đệ đi đây!

- Ừm!

Lý Hạo Nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn theo bóng lưng của Lý Đường Chuyên ở trước mặt, nói một câu đầy ẩn ý, rồi đi về phía chân núi Sơn Nhai.

- Chắc là đủ rồi!

Hắn sắp xếp như vậy là để Đường Chuyên có cơ hội vào Trung Viện, sau này, khả năng hắn sẽ có mãnh tướng đồng hành ở bên cạnh, còn nếu như không thể mà nói, coi như là xui xẻo đi.

...

Trời càng về chiều, đệ tử của Lý gia càng trở nên cấp bách, bận rộn cho những chuyến săn giết yêu thú cuối cùng trước khi trở về Tổ Sơn.

Chẳng mấy chốc đệ tử của Lý gia bắt đầu lục đục đổ về Tổ Sơn.

Lý Quý cũng đã về đến sân trước chính điện để tập hợp, nộp lên yêu đan để kiểm kê, tính toán thứ hạng.

Hắn sốt ruột tìm kiếm thân ảnh của Lý Hạo Nhiên.

Ngó tới ngó lui một hồi, hắn rốt cuộc cũng trông thấy thân ảnh của biểu ca.

Lúc này, Hạo Nhiên thần sắc lộ rõ vẻ mệt mỏi, khí sắc tiều tụy, thoáng nhìn qua đã biết kết quả tựa hồ không được khả quan cho lắm.

Lý Quý đột nhiên có một loại tự tin ảo tưởng, tin rằng mình có thể vượt qua Hạo Nhiên.

"Hừ, nếu ngươi dám lấy yêu đan Bạch Mao Viên, ta đây sẽ cùng Đường Chuyên dìm ngươi chết trong tủi nhục!"

Hắn ta lẩm bẩm, rồi thu hồi ánh mắt.

Niệm Vân, mẫu thân của Hạo Nhiên phi thân đến chỗ của hắn, ân cần hỏi han.

- Nhi tử, con bị thương à?

Lý Hạo Nhiên khẽ gật đầu, trấn an mẫu thân hắn.

- Nương, một lời khó nói hết, nhưng con hoàn toàn không sao cả, mọi việc vẫn ổn!

- Con đó, liều mạng làm cái gì chứ!

Đôi mắt của Niệm Vân vẫn vô cùng lo lắng, nhưng hắn đã nói như vậy, nàng cũng không thể làm gì thêm, mắng yêu hắn một câu, nàng liền để hắn rời đi, hắn còn phải kiểm kê yêu đan để tính toán thứ hạng nữa.

Chu Dĩnh Hi lúc này mới quay trở lại chính điện của Tổ Sơn để xem kết quả chung cuộc.

Từ xa, nàng đã trông thấy bộ dạng mệt mỏi phờ phạc của Lý Hạo Nhiên, cộng thêm nét lo âu trên gương mặt của mẫu thân hắn, khiến nàng không khỏi cảm thấy bồn chồn, lo lắng thay cho hắn.

"Nhất định là hắn đã bị thương rồi! Tại sao lại liều mạng như vậy chứ? Chỉ là cuộc thi thôi mà!"

Tuy trong lòng trách móc, nhưng thực chất nàng quan tâm đến hắn, nên mới buông lời như vậy.

Đường Chuyên trở về gần sát giờ, điều hắn làm đầu tiên khi đặt chân đến sân trước chính điện, chính là tìm kiếm thân ảnh của Lý Hạo Nhiên.

Tuy biểu ca của hắn thần sắc có vẻ không được tốt, nhưng vẫn bình an trở về là hắn đã an tâm rồi.

Hắn đổ yêu đan ra bàn cho trưởng lão kiểm tra.

Lão ta kích động nói.

- Yêu đan Bạch Mao Viên? Trúc Cơ Sơ kỳ?

Lão tuy nói khá nhỏ, nhưng hầu như ai cũng nghe, mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía cái bàn của lão.

Xung quanh nổi lên một trận bàn tán xôn xao.

Lý Quý điếng người, hết nhìn sang chỗ Đường Chuyên lại nhìn sang chỗ Hạo Nhiên.

"Cái quái gì vậy?"

Mọi chuyện dường như đi ngược lại với những gì hắn ta nghĩ, cảm giác như thể cả thế giới chống đối hắn ta vậy.

Vị trưởng lão kia kích động, hỏi Đường Chuyên.

- Là một mình ngươi săn giết?

Đường Chuyên chắp hai tay đáp lời lão.

- Bẩm trưởng lão, là đệ tử cùng Lý Hạo Nhiên biểu ca hợp lực săn giết!

Đệ tử đứng ở xung quanh bắt đầu lâm vào một trận mơ hồ.

Đường Chuyên cắn răng, hắn phải vào được Trung Viện, không còn cách nào khác, hắn đành phải nói dối.

- Hạo Nhiên biểu ca hỗ trợ đệ tử cầm chân Bạch Mao Viên, đệ tử dùng Tiễn Pháp để hạ gục nó từ xa!

Mọi người nghe xong lập tức vỡ lẽ, thì ra hắn là chủ công, thảo nào lại được cầm yêu đan, xem ra trong Lý gia này không chỉ có mỗi Lý Hạo Nhiên không, mà còn có thêm Đường Chuyên nữa.

Hắn nhìn sang chỗ Lý Hạo Nhiên liền nhận được một cái gật đầu của y, trong lòng càng thêm cảm kích vị biểu ca này của bản thân.

"Biểu ca, ta xin lỗi! Đa tạ biểu ca!"

Vị trưởng lão nhìn sang chỗ Hạo Nhiên, hỏi.

- Hạo Nhiên, chuyện này là thật?

- Khởi bẩm trưởng lão, chuyện này là thật, đệ tử chỉ phụ trách cầm chân Bạch Mao Viên, chủ công là Đường Chuyên biểu đệ!

Lời này của Lý Hạo Nhiên vừa nói ra, mọi người ở xung quanh lại ầm ĩ bàn tán một trận, xem ra hạng nhất của Lễ Hội Săn Bắn lần này chắc chắn là của Đường Chuyên rồi.

Lý Đường Chuyên cảm thấy áy náy, đột nhiên lớn tiếng nói, dọa mọi người im lặng một trận.

- Chư vị trưởng lão, có điều Đường Chuyên không thể không nói, nếu không có Hạo Nhiên biểu ca tương trợ, đệ tử tuyệt đối không thể săn giết Bạch Mao Viên, hơn nữa, biểu ca còn vì chuyện này mà bị thương, ảnh hưởng đến kết quả săn bắn của ngày thứ hai, mong các vị trưởng lão minh xét cho biểu ca.

Lý Hạo Nhiên ở bên này khẽ lắc đầu nhẹ một cái, nở một nụ cười sáng lạn.

"Cái tên này, thật là ..."

Nhưng hắn cảm thấy thật sự vui vẻ ở trong lòng, xem ra, hắn chọn đúng quân cờ rồi.

Lão tổ Lý gia phân định.

- Đường Chuyên, ta biết con có lòng, nhưng quy định là quy định, Lý gia ta xưa nay, gia quy như thiết sơn, thứ hạng tính toán tất phải dựa trên yêu đan nộp lên, nếu như Hạo Nhiên đã chọn từ bỏ, thì hắn phải chấp nhận kết quả công bằng, không thể có ngoại lệ. Hạo Nhiên, con thấy thế nào?

Đoạn, lão nhìn Hạo Nhiên mà hỏi, giọng không giận không vui, vô cùng điềm đạm.

Lý Hạo Nhiên không chút do dự.

- Chuyện này, Hạo Nhiên đương nhiên vô cùng minh bạch! Con chỉ là trợ công, không dám tranh công với biểu đệ!

Lão tổ Lý gia trong lòng vô cùng vui mừng, lão thân là Hóa Thần kỳ, chuyện ở Sơn Nhai, lão không lý nào mà lại không biết.

- Hảo, vậy cứ như cũ mà tính toán phân hạng!

Chu Dĩnh Hi giận dỗi liếc Đường Chuyên một cái, thì ra là Hạo Nhiên vì giúp hắn ta nên mới bị thương.

"Đáng đời huynh!"

Tuy miệng mắng hắn, nhưng kỳ thực cảm xúc trong lòng nàng lại khác, ngay cả nàng cũng không rõ ràng.