Dĩnh Hi theo chân a di ngồi xuống bàn trà, trò chuyện cùng vị tiền bối họ Diêu kia.
Theo ký ức của nàng, lúc nàng lên ba, lão tổ Chu gia cũng mang nàng đến nơi này bái phỏng lão.
Nàng lúc đó còn nhỏ, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lão tổ Chu gia, khom lưng, cúi đầu, vái lạy một nam tử trung niên khác đến mức kính cẩn như vậy.
Về sau, càng lớn, càng học nhiều, hiểu rộng, nàng mới biết được vị tiền bối họ Diêu trước mặt này khủng bố đến mức nào.
Nói một cách thô thiển, một chưởng của lão, đủ để san bằng Hoàng Đô!
Tổ huấn của Chu gia cũng đặc biệt nhắc nhở con cháu trong nhà, Chu gia có được thiên hạ đều nhờ vào ơn của vị tiền bối này, trên dưới Chu gia tuyệt đối không được có nửa điểm bất kính với lão, dù là một thoáng trong suy nghĩ.
Chu Cẩm Tú cẩn thận lấy ra một cái túi gấm màu hoàng kim rực rỡ, nàng đặt nó trên bàn, tay vừa mở miệng vừa nói.
- Tiền bối, trưởng huynh có dặn tiểu nữ, mang theo Ngọc Tỷ đến cho người.
Tuy chưa đến hạn nộp lên Quốc Vận, nhưng nếu đã đến bái phỏng lão thì nhất định không được đi tay không.
Diêu Trường Sinh gật đầu, lão chỉ phất hai ngón tay, một phần Quốc Vận liền bị rút đi, trực tiếp đi vào cơ thể của lão.
- Các ngươi chắc là cũng không phải vô duyên vô cớ đến bái phỏng ta!
Chu Cẩm Tú cẩn thận gói ghém ngọc tỷ, thận trọng đáp lời lão.
- Không dám giấu gì tiền bối, Chu gia Thiên Tinh Các nhìn thấy Thiên Vận Tinh ở phương Nam, đây là điềm lành cho Tiên Quốc, Chu gia muốn thu lấy người này, hỗ trợ Tiên Quốc ngày càng phát triển, Quốc Vận hưng thịnh hiếu kính tiền bối.
Diêu Trường Sinh khẽ gật đầu.
- Ngươi đã gặp qua hắn rồi!
Kỳ thực Chu Cẩm Tú đã nhìn thấy Khương Chính Hạo, chỉ là lúc đó nàng không nhận ra hắn là Thiên Vận Tinh trong lời nàng vừa nói. Nhưng điều đó chẳng qua trọng nữa, Thiên Vận Tinh đã bị lão đổi thành một tên khác.
Chu Cẩm Tú nghĩ ngợi một lúc, nàng bạo gan hỏi.
- Tiền bối, tiểu bối suy nghĩ không thông, không lẽ người đó là Lý công tử?
Diêu Trường Sinh tuỳ tiện gật đầu, khoé miệng khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
Ánh mắt Chu Cẩm Tú đầu tiên là vui vẻ, sau là lo lắng, Lý gia có Thiên Vận Tinh, điều này nếu làm không khéo có thể dưỡng thành đại hoạ.
Diêu lão đầu liếc mắt một cái, đã biết tiểu nha đầu Cẩm Tú kia nghĩ gì.
- Chu gia không thể có suy nghĩ chèn ép, đối nghịch với Lý gia, điểm này các ngươi phải nhớ kỹ. Thiên Vận Tinh là để các ngươi bám lấy mà nương tựa, nước lên thì thuyền lên, nước rút thì thuyền cũng mắc cạn, thậm chí là đụng đá vỡ thuyền.
Chu Cẩm Tú biến sắc, nàng làm một ngụm trà lấy lại bình tĩnh, Diêu tiền bối trước giờ phán định chưa bao giờ sai.
- Tiểu bối đã rõ, sau này về hoàng đô nhất định sẽ thông tri cho trưởng bối cùng huynh trưởng trong nhà biết rõ.
Trước mặt Diêu lão đầu, Chu gia không dám xưng là Hoàng Thất, Vương gia, bởi ai trong Chu gia cũng hiểu rõ, ở chỗ này, lão muốn tộc họ nào lên nắm quyền thì tộc họ đó liền sẽ nắm quyền.
Cho nên bốn chữ Hoàng Thất, Vương gia có thể dùng ở bất cứ đâu, ngoại trừ trước mặt lão.
Nàng sợ Đại Nam Thiên Triều Hoàng Thất sẽ đổi họ, cẩn trọng thăm dò lão, nhưng nàng chưa kịp mở miệng lão đã nói tiếp.
- Nếu các ngươi làm được chuyện này, khéo léo xây dựng quan hệ với Lý gia, Đại Nam Thiên Triều sẽ không phải lo chuyện đổi họ. Ngược lại, ta không đảm bảo, ta ở đây để che chở cho các ngươi, nhưng cũng không thể thay các ngươi gánh tạo nghiệp khi phản lại mệnh số, điều này tiêu hao vận khí rất lớn, Chu gia các ngươi ở hiện tại, thậm chí là tương lai xa cũng không trả nổi cái giá này, cho nên tốt nhất là thuận theo mệnh số mà làm.
Chu Cẩm Tú không rõ lão nói thật hay không, nhưng ánh mắt của nàng đã có mấy phần hoà hoãn nhưng càng nghĩ tới Lý gia nàng càng cảm thấy Thiên Vận Tinh của Lý gia này quá mức nguy hiểm.
- Chu gia nhất định cẩn tuân lời tiền bối giáo huấn.
Diêu Trường Sinh hài lòng nhìn Chu Cẩm Tú, bàn cờ này, lão đã đặt xuống nước cờ tiếp theo xong xuôi, sẵn sàng tiếp đón Nho gia, Phật gia, Đạo gia, ... các nhà đến chỗ này.
Chỉ là có những thứ lão không nói hết.
Mệnh do trời định, vận do nhân định!
Bởi vậy mới có câu nói, nhân định thắng thiên, nhưng bây giờ bọn họ sớm đã núp dưới cái bóng của lão quá lâu, suy nghĩ này bọn họ cũng không dám nghĩ tới, lời của lão còn hơn cả thiên chỉ.
Mà cái tên họ Lý kia, chính là làm như vậy mà đem Lý gia một bước trở mình, trở đến long trời lở đất.
...
Sau khi cáo biệt lão đầu, Chu Cẩm Tú lập tức cho đội ngũ tiến về Lý gia.
Hơn nữa, nàng còn cho thủ hạ thân tín, đem ngọc giản truyền tin tối mật về cho Chu gia.
- Hi nhi, con rất thích tiểu tử họ Lý đó đúng không?
Dĩnh Hi bướng miệng nói.
- A di, ai mà thích một tên tiểu tử như hắn chứ, so với mấy tên ở Hoàng Đô, còn chả so được!
Cẩm Tú mỉm cười, trêu nàng.
- Thật vậy? Tiếc quá, ta định cho triệu hắn vào Hoàng Đô Học Phủ từ sớm, nhưng Hi nhi nói như vậy, thì đành đợi hắn đến Trúc Cơ rồi vào học cũng không muộn.
Dĩnh Hi lập tức xoay người, gấp gáp hỏi.
- A di, lời người vừa nói là thật hả?
Chu Cẩm Tú mặc kệ nàng, tay nâng tách trà lên thưởng thức.
Dĩnh Hi không thấy Cẩm Tú trả lời nàng, trong lòng trở nên cấp bách, lập tức bám theo a di, ồn ào một trận.
...
Nửa ngày sau, tại Lý gia gia trang,
Trưởng bối trong nhà họ Lý toàn bộ đều tề tựu về Chánh Đường, tiếp đón người của Hoàng Thất giá đáo.
Trái ngược với suy nghĩ của bọn họ, cuộc trò chuyện với Quận Chúa Cẩm Tú diễn ra vô cùng thoái mái và suôn sẻ.
Xem ra người của Hoàng Thất cũng không phải là quá khó để nói chuyện.
Chu Cẩm Tú nhìn Lý Vân Sơn, hỏi.
- Lý ái khanh, ta nghe nói ái khanh có một trưởng nam, không biết có thể cho ta gặp mặt?
Lý Vân Sơn nghe vậy, lập tức đứng dậy, chắp hai tay nói.
- Quận Chúa điện hạ, gia khuyển mấy hôm trước ra ngoài lịch luyện, bây giờ vẫn còn chưa trở về, mong người thông cảm.
Dĩnh Hi nói.
- Không thể triệu hắn về sao?
Lý Vân Sơn nghe nàng nói vậy, trong lòng càng thêm cấp bách, vội nói.
- Đại Công Chúa điện hạ, vi thần lập tức cho triệu khuyển tử về!
Nói xong lão xoay người nhìn ra hậu đài của đại sảnh, đánh mắt ra hiệu cho thân vệ lập tức đi đón hắn trở về.
Chu Cẩm Tú tránh để lão ta lo sợ, nói.
- Lý ái khanh không cần gấp gáp, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi đến mà thôi. Nghe nói Lý công tử là thiên tài trăm năm có một của Lý gia, nên cũng muốn gặp y một lần!
Lão tổ Lý gia, Lý Chính Thuần thay mặt trả lời nàng.
- Không giấu gì Quận Chúa, cái gọi là thiên tài trăm năm có một chẳng qua là ở trong Lý gia mà thôi, đặt hắn ở bên ngoài, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Chu Cẩm Tú nhìn lão, lão già ngươi cũng xem như là người cẩn thận, nhưng mà Diêu lão đầu đã nói hắn là Thiên Vận Tinh, hắn có thể là loại tầm thường như lão nói sao.
- Lý ái khanh, Hoàng Thất Chu gia xưa nay đều xem trọng nhân tài, nếu hắn quả là thiên trài trăm năm có một, Hoàng Thất tất sẽ cho hắn nhập học sớm ở Thượng Viện Hoàng Đô Học Phủ, để tài năng của hắn sớm được nở rộ.
Trên dưới Lý gia nghe vậy, trong lòng lập tức trở nên mừng rỡ, như hoa nở mùa xuân vậy.
Hoàng Đô Học Phủ, bình thường đều phải đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ mới đủ điều kiện dự tuyển nhập học, lại trải qua thí luyện thông quan, mới được vào học, dựa vào kết quả thí luyện mà chia thành ba viện, thượng, trung, hạ.
Đãi ngộ của ba viện này cũng hoàn toàn khác biệt, phàm là môn sinh của Thượng Viện, sau này đều giữ chức quan lớn trong triều. Nhưng mà Thượng Viện này, chủ yếu là con cháu của Hoàng Thất và các thế gia ở Hoàng Đô.
Những gia tộc như Lý gia, may mắn lắm mới có người học ở Trung Viện, còn đa số đều là học ở Hạ Viện.
Như Lý gia cũng có một người từng học Trung Viện đi ra, là tam thúc của Lý Hạo Nhiên, Lý Tuấn Kiệt, hiện giờ là phó tướng quân trấn thủ biên cương Nam ải.
Tu vi của người này, cao hơn Lý Vân Sơn hai tiểu cảnh giới, chỉ là giữ chức tước trong người, không tiện để đứng đầu một gia tộc mà thôi.