Chương 22: Ấn Tự chữ Tĩnh

Bóng lão khuất dần sau cánh rừng rậm rạp, người của Lý gia lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc nãy bọn họ thật sự lo lắng cho tính mạng của hắn, không phải bọn họ trung thành với hắn, chỉ là hắn mà có mệnh hệ gì, bọn họ cũng không tránh khỏi kiếp nạn.

Phong cấm trên người của Lưu Bá Kiều cũng đã được dỡ bỏ, hắn mất kiểm soát cơ thể trong thoáng chốc, xém nữa thì ngã sấp mặt, may là thân thủ không tồi, vẫn kịp giữ thăng bằng.

- Thiếu chủ người không sao chứ?

- Ta không sao!

Lý Hạo Nhiên khoát khoát tay, ánh mắt nhìn cánh rừng ở trước mặt, suy nghĩ mông lung.

"Kiếp trước, hẳn là ngươi cũng nhận được cơ duyên từ lão đầu này ..."

Hắn lẩm bẩm một mình, nhưng mà giờ phút này, hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện quá khứ nữa.

Lý Hạo Nhiên nhìn hai bàn tay mình, ở bên cạnh, một bảng thông tin nho nhỏ lập tức hiện lên, khoé miệng của hắn nhếch lên, cười tà mị.

Lưu Bá Kiều nhìn thiếu chủ của hắn, trong lòng không khỏi bận rộn suy nghĩ một phen, xem ra trước giờ hắn đã xem thường vị thiếu chủ này của Lý gia rồi.

...

Lão giả cầm gậy trúc càng đi về phía chân núi ở phía xa xa thì càng trẻ lại, da dẻ càng lúc càng hồng hào, đến khi lão lên đến đỉnh núi, cũng đã trở về dáng vẻ của một nam tử trung niên với khí khái bất phàm.

Trong sân nhỏ của nhà lão có một vị nam tử, dáng dấp nho sinh, văn sĩ, tuy vậy, trông hắn ta lại có gì đó làm người ta kiêng dè, võ phu lỗ mãng mà gặp hắn hẳn là đều sẽ tự giác đi đường vòng mà tránh.

- Nho gia các ngươi không lo truyền bá nho đạo, lại đến cái tiểu quốc rách nát này để làm gì, hay là lại muốn nhúng tay vào đây?

-Nói gì thì nói, ta và huynh cũng được xem là cố bằng hữu, hà tất phải thẳng thắn như vậy?

Nam tử trung niên không nói không rằng, ngồi xuống bàn trà nhỏ đặt dưới tán cây, thư thả châm trà, cũng không có lên tiếng mời kẻ mà hắn gọi là người của Nho gia kia lại ngồi.

Nam tử Nho gia cũng không cần đối phương mời, tự mình đã đi về phía bên này, tuỳ tiện ngồi xuống, chờ đối phương đãi trà.

- Nể mặt huynh là cố bằng hữu, cho nên ta mới đến đây thông tri một câu ...

Nam tử đang châm trà cười lạnh, nói.

- Thông tri một câu? Các ngươi mang người vào vườn nhà của người khác, không hỏi thì thôi, lại còn thông tri? Thật xem ta là bù nhìn trông ruộng sao?

- Ta cũng là bất đắc dĩ, đến thông tri cho huynh cũng là muốn tốt cho huynh, để huynh sắp xếp lại bàn cờ! Hơn nữa, xưa nay, hễ Nho gia đặt chân vào tiên quốc nào, tiên quốc đó sẽ liền hưng thịnh, đối với huynh, chỗ tốt cũng không thiếu, hà tất phải như vậy?

Nam tử lẳng lặng rót trà cho đối phương, hắn im lặng trong thoáng chốc, dường như là đang suy nghĩ về chuyện gì đó, bất chợt hỏi đối phương.

- Các ngươi đã chọn được thánh địa chưa?

Thấy đối phương hỏi mình như vậy, nam tử Nho gia cũng đã đoán được tâm ý của đối phương, xem như nhiệm vụ lần này bên trên giao cho đã hoàn thành, biểu cảm của y cũng vui vẻ tự nhiên hơn.

- Ban đầu bọn họ chọn ngọn núi gần Hoàng Đô, nhưng ta đã can gián, cuối cùng lại chọn Quan Hồ.

Nam tử trung niên nhếch miệng cười, Nho gia muốn lấy Hoàng Đô làm thánh địa, đương nhiên sẽ vấp phải sự phản đối của hắn, hơn nữa, còn bị Hoàng Thất kìm hãm, rất khó để có không gian phát triển thoải mái, ngược lại chọn Quan Hồ, tuy xa Hoàng Đô, nhưng lại dễ xưng vương ở xứ khỉ ho cò gáy, lấy nơi này làm nền tảng, sau này không sợ không có đường tiến về Hoàng Đô, hơn nữa, còn thoải mái phát triển hơn.

Chu gia nếu không có hắn chỉ điểm, liệu có để ý đến lũ mọt sách này?

- Nho gia các ngươi cũng giỏi tính toán nhỉ?

Nho gia nam tử cười cười, hắn biết đối phương đang chửi Nho gia khôn lỏi, cũng không có phản bác, dù sao thì đúng là Nho gia cũng đang tính toán như vậy.

Hắn liền đổi chủ đề.

- Quân cờ trắng của huynh bị giết, huynh không tức giận sao? Tại sao lại còn điểm hoá cho hắn ta?

Nam tử liếc nhìn y một cái hờ hững.

- Cờ trắng hay đen, có gì quan trọng sao? Ta là người đánh cờ, không cần phải chọn phe, cờ trắng mất rồi thì thôi, lấy cờ đen làm thế khai triển cũng không có gì không tốt. Hơn nữa, hắn cũng không phải là cờ đen.

Đối phương nói như mắng người làm Nho gia nam tử cười gượng, nhấp một miếng trà.

- Lâu ngày không gặp, công phu miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng lợi hại. Nhưng ta tính toán thử, hắn ta ngược lại là một tên thú vị! Người không khí số, vô mệnh tạo này nếu được dẫn dắt tốt ...

Nam tử trung niên cắt ngang lời hắn ta.

- Nho gia các ngươi đừng có mà tham lam, quân cờ này, lão phu đã chọn, đừng có mà kiểu được một tấc lại muốn lấn một thước!

Nam tử Nho gia kỳ thực mượn nước đẩy thuyền, lúc này mới nói ra mục đích chính, vô cùng uyển chuyển.

- Không tranh, không tranh! Cái này ta có thể đảm bảo, ngược lại trong Trung Châu thành có một tiểu nha đầu, mong huynh có thể nhường ta.

- Tiểu nha đầu đó các ngươi muốn lấy thì lấy, nhưng khi nàng đạt đến lão sư thì phải về Trung Châu thành mở trường giảng dạy, đủ năm mươi năm rồi thì muốn đi đâu thì đi.

Nho gia đệ tử tu đến cảnh giới lão sư đúng là cần phải mở lớp truyền thụ, nhận lấy đạo quả thụ nghiệp mới có thể tiến cảnh, chẳng qua là chọn chỗ nào mà thôi, tính ra mà nói đối phương cũng không có yêu cầu quá đáng.

Nam tử Nho gia nhìn đối phương, như thể đoán ra ý gì đó, hỏi.

- Ngươi muốn dời đô? Thế còn Chu gia thì sao?

- Chu gia là quân cờ của ta nuôi dưỡng bấy lâu, các ngươi đừng có mà dòm ngó, thật không biết Nho gio các ngươi là người đọc sách hay lũ đạo chích nữa.

- Ha ha ...

Nam tử Nho gia cười lớn chữa ngượng.

Một lúc sau.

Nhìn bóng lưng nam tử Nho gia rời đi, nam tử trung niên không khỏi nhếch miệng cười khẩy, cái đám Nho gia này đúng là lũ chuyên ăn chực, hắn cũng đã sớm dự liệu đến chuyện này, tính toán thời gian ước chừng cũng vừa đủ.

Lại nhìn xuống chân núi, hắn thấy Chu Cẩm Tú cùng Chu Dĩnh Hi đang men theo lối mòn đi lên căn nhà gỗ của hắn.

- Xem ra Chu gia các ngươi vẫn biết phép tắc!

...

Đội ngũ của Lý Hạo Nhiên đang di chuyển bỗng nhiên phát hiện một nam tử nho nhã đứng chặn đường ở phía trước.

Hắn ta vừa thấy Lý Hạo Nhiên đã liền đi tới.

- Tiểu tử, xem như ngươi và Nho gia có duyên, tặng ngươi một Ấn Tự, thường xuyên mang theo bên người sẽ rất có lợi.

Nam tử này lấy ra từ trong túi áo một cái Ấn Tự, bên trên khắc chữ "Tĩnh" đưa cho Lý Hạo Nhiên.

Thấy người này khí độ bất phàm, Lý Hạo Nhiên lập tức xuống ngựa, cung kính thi lễ với đối phương.

- Tiền bối, lễ này của người, vãn bối không dám nhận!

Ở đời, làm gì có chuyện ai cho không ai cái gì, chỗ tốt rơi xuống đầu, cũng phải ngó trước ngó sau, cẩn thận mang hoạ vào thân.

Lý Hạo Nhiên mang theo tâm lý cẩn thận, khéo léo từ chối nam tử trung niên.

- Tiểu tử, cẩn thận quá không tốt, đa nghi quá khó làm đại sự, ngươi cứ cầm lấy, nếu như thấy nợ ân tình của Nho gia, sau này Quan Hồ thư viện có gặp kiếp nạn, ngươi ra tay giúp đỡ được thì tốt, không thì bảo lưu cho thư viện một hai tên đồ đệ cũng tốt, tuỳ ngươi lựa chọn.

Nhắc đến Quan Hồ thư viện, Lý Hạo Nhiên lập tức hiểu mọi chuyện, bởi hắn biết trước một chút chuyện của tương lai, với cái giá này, hắn đương nhiên nhận được, hơn nữa, kết xuống thiện duyên với Nho gia, cũng là một chuyện tốt.

Lý Hạo Nhiên chắp hai tay vái nam tử trung niên một cái thật sâu, sau đó giữ nguyên tư thế cúi đầu, đưa hai tay ra cung kính nhận lễ.

Nam tử đặt Ấn Tự lên trên tay của hắn, nói.

- Tiểu tử, mang theo Ấn Tự bên người, tâm cảnh ngươi sẽ tốt hơn nhiều. Chữ Tĩnh này ta lấy từ trong câu, đại dương cuộn trào sóng, đáy biển sâu tĩnh lặng! Nhớ lấy!

Nam tử Nho gia tuỳ tiện nói, lại không nghĩ đến Lý Hạo Nhiên lại có thể bước vào tâm cảnh.

Cảnh vật trong tầm mắt của Lý Hạo Nhiên đột ngột thay đổi, hắn đứng ở trên không trung, nhìn xuống đại dương đang gào thét dữ dội, từng cơn sóng lớn cao hơn cả cột buồm, không ngừng cuộn trào về phía xa, nhấn chìm mọi thứ trên đường đi của nó. Rồi đột ngột thân thể hắn lại đứng ở dưới đáy biển, chân hắn giẫm lên cát mịn, mặc cho bên trên bạo liệt bao nhiêu, bên dưới lại tĩnh lặng bấy nhiêu.

Hắn ngước lên trên, không thấy chân sóng đâu cả, dường như sóng to gió lớn ở bên trên, không thể nào chạm tới mặt cát ở dưới này.

Tuy vậy, với đạo tâm của hắn lại không ngộ ra được bao nhiêu, tâm cảnh mới chỉ tiến triển một chút, thân thể đã lập tức trở lại sâm lâm, cả người ướt sũng mồ hôi.

Nếu không phải thần hồn hắn mạnh mẽ, chỉ sợ không nhận nổi tâm cảnh từ vị nam tử này.

Lúc này nam tử Nho gia đã đi mất, hắn ta vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Thú vị, tiểu tử này thật là thú vị! Biến số này, liệu các vị Thánh Hiền đã tính đến chưa?"