Trời càng lúc càng sáng dần.
Tuy vẫn còn lờ mờ tối nhưng đã nghe tiếng lũ chim chuyền cành hót líu lo trên đầu.
Bên kia bờ hồ, lũ dã thú cũng đã ghé qua mấy bận, uống một ngụm nước mát trước khi bắt đầu một ngày mới.
Linh khí ở thác Lưu Ly khá dày, hình như ở chỗ này có tồn tại một loại tâm cảnh nào đó, có thể nó đã ảnh hưởng đến tâm tính của lũ dã thú làm bọn chúng hễ đặt chân đến đây đều trở nên hiền hoà hơn.
Ngay cả lũ báo đốm cũng không ngoại lệ, chúng mon men dọc bờ suối như những con mèo to xác, chúng cúi cái đầu sát mặt nước, thè cái lưỡi to dài uống nước dưới hồ, không hề có ý định truy bắt lũ thú nhỏ ở xung quanh.
Lúc rời đi, lũ báo đốm đó cũng lững thững mà đi, trông chẳng khác gì mấy con mèo nhà lười biếng đi dạo trên đầu tường mỗi buổi sớm ban mai.
Chu Dĩnh Hi hai mắt tròn xoe vì thích thú, nàng cứ ngồi một chỗ, ngắm lũ dã thú mãi mà không thấy chán, lâu lâu lại tự mình cười cười.
Lý Hạo Nhiên bị đánh thức bởi âm thanh của lũ chim chóc ở trên tán cây ngay chỗ hắn tĩnh toạ.
Hắn thu công xong liền vươn vai một cái theo thói quen, cái thói quen này đã theo hắn mấy chục năm, kể cả lúc chạy trốn cũng vậy, dường như một động tác đơn giản này làm hắn cảm thấy thư giãn hơn.
Lý Hạo Nhiên đứng dậy, đi về phía bờ hồ, làm đám thú nhỏ ở phía đối diện ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn hắn, chúng cũng chỉ nhìn hắn một thoáng vậy thôi, lại cúi đầu uống nước, gặm cỏ, dường như nó cũng chả thèm để tâm đến hắn.
Hắn cúi xuống, lấy nước rửa mặt, một cảm giác mát lạnh sảng khoái lan ra khắp cơ thể hắn.
-Oa, sảng khoái!
Chu Dĩnh Hi nghe hắn nói vậy cũng nổi lên tò mò, vốn nàng cũng đã có ý định thử, nhưng chưa có đủ động lực, biểu hiện sảng khoái của Lý Hạo Nhiên đã làm nàng hạ quyết tâm.
Nàng nhấc người đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý Hạo Nhiên.
-Thử đi! Ta đảm bảo muội sẽ thích cái cảm giác này!
Chu Dĩnh Hi gật đầu, nàng cẩn thận ngồi xuống bên vệ cỏ sát mép nước, dùng một tay chạm vào nước trên mặt hồ.
“Mát quá!”
Nàng cũng học hắn, lấy nước rửa mặt, dòng nước mát của thác Lưu Ly nhanh chóng lan toả khắp nơi, làm cơ thể nàng cảm thấy sảng khoái lạ thường.
Chu Dĩnh Hi dùng ánh mắt thuần khiết nhìn hắn, nàng cười hi hi một trận.
“Tiểu nha đầu này kiếp trước khả năng là đã bị tên kia dạy hư mà!” Lý Hạo Nhiên thầm nghĩ.
Lý Hạo Nhiên không nhìn nàng nữa, quay sang nhìn cánh rừng ở phía sau lưng.
-Ta phải đi rồi!
Chu Dĩnh Hi nghe hắn nói câu này, tự dưng trong lòng có chút mất mát, hỏi hắn.
-Huynh không quay lại chỗ này nữa hả?
-Ừ, tất nhiên rồi, ta sẽ nghỉ ngơi gần nơi ta đi săn!
Gương mặt của Dĩnh Hi lập tức trở nên tiu nghỉu.
“Dĩnh Hi, chúng ta còn phải vào thành làm chuyện chính sự, đừng có mà la cà nữa! Chúng ta trước sau gì cũng sẽ đến làm khách ở Lý gia, lo gì không gặp được hắn!”
Dường như đoán được suy nghĩ của nàng, Cẩm Tú lập tức truyền âm nhắc nhở
“A di, con biết rồi!”
Chu Dĩnh Hi nghĩ nghĩ, nếu nàng đến Lý gia, điều đầu tiên nàng sẽ làm là lệnh cho Lý gia triệu tập hắn ngay lập tức trở về.
“Xuỳ, xem huynh làm sao thoát khỏi được tay ta!”
Nàng vô tri lấy chân đá đá mấy viên sỏi dưới chân, chúng văng xuống mặt hồ kêu lên từng tiếng lõm bõm.
Nàng không nhìn hắn, bâng quơ nói.
-Ừ, tạm biệt, hẹn ngày khác gặp lại!
-Ừ, tạm biệt, tiểu muội!
Hắn nói tạm biệt xong là lập tức xoay người rời đi, ngay cả một chút lưu luyến cũng không có.
Nàng cứ đứng đó, đá đá mấy viên sỏi, dường như là đang trút giận lên chúng.
Xưa nay, đám nam tử ở Hoàng Đô đều quấn lấy nàng không buông, duy chỉ có hắn là không, làm nàng có cảm giác muốn “sở hữu” hắn.
“Chẳng lẽ bổn công chúa ta còn không đủ xinh đẹp để hấp dẫn huynh?”
Đơn giản, nó chỉ là tính chiếm hữu của một vị công chúa cao cao tại thượng được nuông chiều mà thôi.
Những thứ nàng thích, người khác đều phải mang đến dâng cho nàng.
Mãi đến khi không thể nhìn thấy hắn trong tầm mắt nữa, nàng mới chịu quay lại chỗ của a di, cùng a di lục đục rời đi.
-A di có phải bây giờ chúng ta đến Lý gia không?
-Hi nhi, chúng ta phải ghé qua một chỗ nữa, người này chúng ta không thể không bái kiến! Ngay cả phụ hoàng con gặp y cũng phải cung kính ba phần.
-A, người đó lợi hại như vậy?
Chu Cẩm Tú chỉ gật đầu, rồi bước lên xa liễn, tiếp tục hành trình.
…
Lý Hạo Nhiên sau khi chia tay Dĩnh Hi cũng không có ở không, hắn cũng chẳng thèm diễn vở tuồng luyện tập chiến đấu, ngược lại, hắn đem đám thủ hạ này ra ma luyện kỹ năng bày binh bố trận của bản thân một phen.
Lưu Bá Kiều toát mồ hôi hột, thiếu chủ của hắn quả thực biết cách chơi nha.
Hắn ta vậy mà suất lĩnh thủ hạ Luyện Khí kỳ đi săn giết yêu thú Trúc Cơ trung kỳ, Thiết Sơn Ngưu!
Từ sáng sớm đến chiều tối, liên tục hạ gục ba con liền, làm Lưu Bá Kiều cũng phải cứng lưỡi trợn mắt mà nhìn.
Còn đám thủ hạ Luyện Khí kỳ thì không cần phải nói tới, nhìn bọn họ hiện tại, tơi tả đến không thể nào tơi tả hơn, bọn họ hoặc ngồi, hoặc nằm la liệt trên mặt đất sau khi đốn hạ con Thiết Sơn Ngưu thứ ba này.
Nhưng trọng yếu là không có ai bị thương nghiêm trọng.
Trong mắt bọn họ và Lưu Bá Kiều, thì hành động này của Lý Hạo Nhiên chính là đem bọn họ ra để chơi đùa mà thôi, không ai hiểu được ý đồ sâu xa của hắn.
-Mấy thằng nhãi này, trâu của lão tử thả ra cũng dám vây giết?
Một lão giả bất thình lình xuất hiện ở bìa rừng quở bọn họ, Lưu Bá Kiều không khỏi nhíu mày, lão ta xuất hiện từ lúc nào, sao hắn lại không có chút cảm giác nào cả.
Nhìn phản ứng của Lưu Bá Kiều, lại nhìn đến dấu hỏi chấm trên đầu của lão, Lý Hạo Nhiên liền biết lão giả này không phải kẻ tầm thường.
Thấy thủ hạ có ý định phản ứng lại với lão, hắn lập tức đứng ra, thận trọng nói.
-Tiền bối, thực sự vãn bối không biết đây là trâu của ngài, nên đã mạo phạm, mong ngài lượng thứ bỏ qua cho, nếu cần bồi thường, Lý gia sẵn sàng bồi thường cho người!
-Bồi thường? Lý gia các ngươi có bồi thường nổi hay không còn chưa biết được …
Lưu Bá Kiều vốn định lên tiếng, nhưng thấy Lý Hạo Nhiên nhíu mày nhìn hắn, hắn liền im lặng.
Ánh mắt của thiếu chủ lúc đó làm hắn ta cảm thấy có chút sợ hãi.
“Là ảo giác sao?”
Lý Hạo Nhiên vẫn duy trì sự trầm ổn, đáp lời lão.
-Tiền bối, vãn bối thành thật xin lỗi người, mong người có thể lượng thứ bỏ qua cho vãn bối và đám thủ hạ!
Lão giả híp mắt nhìn Lý Hạo Nhiên, trong lòng cảm thấy tiểu tử này cũng không tệ.
Lão đi về phía hắn, cái lưng vẫn còng xuống như cái lúc lão đứng chửi hắn, cước bộ của lão tuy chậm, nhưng dưới Thiên Nhãn mà nói, càng làm cho Lý Hạo Nhiên kinh hãi.
Thứ mà hắn từng thấy khi ở cảnh giới Hoá Thần kỳ, đạo vận.
Đúng là Lý gia không bồi thường nổi cho lão, nếu lão ta nổi trận lôi đình!
Lý Hạo Nhiên muốn lùi lại một chút, nhưng không thể, dường như có cái gì đó trói buộc hắn lại làm hắn không thể nhúc nhích.
Người ngoài nhìn hắn đều thấy hắn rất bình thường, hoàn toàn không có gì khác lạ cả.
Chỉ có hắn mới rõ bản thân đang bị lão phong cấm.
Lão lấy đầu của gậy tre, gõ lung tung trên người hắn, vỗ từ chân đến mông, vỗ từ mông lên đầu.
-Ô hô, cân cốt cũng cứng cáp nhỉ?
Lưu Bá Kiều sợ lão gây tổn thương cho hắn, lập tức chuẩn bị hành động, nhưng y gần như lập tức đã phát hiện bản thân ngay cả một ngón tay cũng không cử động được.
Lưu Bá Kiều nuốt xuống một ngụm nước bọt kinh hãi nhìn lão giả trước mặt, ngày đó đứng trước mặt lão tổ Lý gia, hắn cũng không có cảm thấy áp bức như vậy.
Lão ta cứ dùng đầu của gậy trúc chọc ngoáy khắp nơi trên cơ thể của Lý Hạo Nhiên, nhìn như lão đã chọc phá hắn lung tung, kỳ thực chỉ có Lý Hạo Nhiên mới nhận thức được lão đang điểm hoá và đả thông chỗ tắc cho hắn.
Lão ta đơn giản vì thích nên làm như vậy, không có lý do gì cả.
Trong mắt lão mà nói, hắn chẳng qua là một ngọn cỏ ven đường mà thôi, lão tuỳ tiện cũng có thể chụp chết hắn, mà tuỳ tiện cũng có thể ban cho hắn cơ duyên.
Đột nhiên, Lý Hạo Nhiên cảm thấy bản thân đã có thể cử động lại, hắn hướng bóng lưng của lão giả nói.
-Đa tạ tiền bối ban cơ duyên!
-Hô hô, cái này ấy à?Chút chuyện vặt vãnh cỏn con thôi tiểu tử, ba con trâu này, ngày sau mới tính sổ với ngươi.
Lý Hạo Nhiên già dặn kinh nghiệm, ngoài mặt lão nói như vậy, kỳ thực, cơ duyên mà hắn nhận từ lão, sau này phải báo đáp cho lão.
Lão đi gần đến bìa rừng thì dừng lại, nói một cách xảo trá.
-À đúng rồi tiểu tử, gậy này của ta là gậy đánh chó! Ha ha … a ha ha …
Lý Hạo Nhiên nghe lão nói như vậy, không những không nổi giận, còn cúi sát người, giữ nguyên tư thế chắp tay tiễn lão.
“Nhẫn nhịn thật tốt, thảo nào hắn có thể giết được Khí Vận Chi Tử!”