Cung Uyển Nhi hiện thân, nàng đứng ở trước mặt hắn nhưng lại không ai có thể thấy được nàng, ngay cả Chu Cẩm Tú cũng không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của nàng dù chỉ là một chút.
Lý Hạo Nhiên vì tránh để thủ hạ sinh nghi, liền hạ lệnh cho bọn chúng tản ra xung quanh xóa đi dấu vết chiến đấu, dọn dẹp chiến trường.
Bản thân hắn tung mình lên một ngọn đại thụ, lẳng lặng quan sát đám thủ hạ hành sự, nghe Cung Uyển Nhi giới thiệu về Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn lúc thông thường sẽ cung cấp cho hắn một vài thông tin về vật thể mà hắn nhắm đến.
Tỷ như lúc này khi hắn nhìn vào gốc đại thụ ở trước mặt, liền có một vài thông tin mô tả ngắn gọn về nó.
"Thương Tùng năm trăm năm tuổi!”
Hoặc khi hắn nhìn vào thanh bội kiếm trong tay của mình, trước mặt hắn sẽ có thêm mấy dòng chữ mô tả ngắn gọn ở bên cạnh.
"Bội kiếm của Lý Hạo Nhiên, thiếu chủ Lý gia, được rèn từ Tinh Thiết ngàn năm bởi tông sư luyện khí Lý Kính Vân. Kiếm được gia trì thêm Hỏa Thạch, Lôi Thạch nên có thể tị hỏa, tị lôi, nâng cao hiệu quả chiêu thức hỏa hệ và lôi hệ ...”
Cung Uyển Nhi gọi nó là Giám Bảo! Tuy vậy, khả năng giám bảo lại phụ thuộc chặt chẽ vào tu vi của hắn, tu vi càng cao khả năng Giám Bảo càng lớn.
Thần thông thứ hai so với cái thứ nhất còn khoa trương hơn.
Hắn chỉ cần tiêu hao một thành linh lực liền có thể xác định một điểm yếu chí mạng trên người đối phương, có thể thông qua điểm yếu này làm cho sức chiến đấu của đối phương giảm sút nghiêm trọng, thậm chí là nhất kích tất sát đối phương.
Mà cái điểm yếu này không chỉ nằm trên nhục thể của kẻ địch mà còn có thể là điểm sơ hở trong chiêu thức, trận pháp, pháp bảo … với cái giá bỏ ra là một thành linh lực mà nói, thực sự là một thần thông nghịch thiên.
Cung Uyển Nhi gọi nó là Thiên Giám!
Mà Lý Hạo Nhiên thấy cái tên này thật là hợp với nó, dưới thiên nhãn, không gì là không thể giám định.
Xem ra một kiếp này của hắn thật đáng để chờ mong!
Đạo bào của hắn thi thoảng lại bay bay theo gió.
-Thiếu chủ, đã thu dọn xong!
Đúng ra mà nói, hiện tại hắn cũng chẳng còn việc gì để lưu lại đây, nhưng mà hắn xin dẫn thủ hạ ra ngoài là để lịch luyện, bây giờ hắn không thể ngay lập tức trở về.
Nếu làm như vậy, khác nào hắn tự đá vào chân mình, chỉ có thể tiếp tục ở chỗ này, đánh bậy đánh bạ thêm một ngày một đêm rồi mới trở về Lý gia là ổn thỏa nhất.
Đột nhiên một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu của hắn.
-Theo ta trở lại thác Lưu Ly!
-Rõ!
…
Chu Dĩnh Hi nhàm chán nghịch đống lửa trước mặt, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hạo Nhiên rời đi lúc nãy.
Rõ ràng là tiểu nha đầu này đang trông hắn trở lại.
Chu Cẩm Tú thấy vậy, chỉ khẽ lắc đầu một cái thật nhẹ.
Có thể nói hắn ta là hình mẫu mà Chu Dĩnh Hi luôn tìm kiếm lâu nay, một tiểu tử tự do, phóng khoáng và hoang dã, hơn nữa, không câu nệ lễ tiết khi nói chuyện với nàng.
Điểm này Chu Cẩm Tú cũng biết, chút tâm tư nhỏ này của Dĩnh Hi làm sao qua mắt được nàng.
Trêu tiểu nha đầu Dĩnh Hi cũng là một trong những thú vui của nàng.
-Hi nhi, đừng nói là con đang chờ tiểu tử đó quay lại đấy nhé?
Dĩnh Hi chu cái mỏ nhỏ.
-A di, còn lâu một công chúa điện hạ như con mới phải chờ hắn, sợ là khi hắn biết thân phận của con lại ngày đêm trông mong thì có.
Chu Cẩm Tú nhìn bộ dạng chống chế đáng yêu của Dĩnh Hi không khỏi bật cười khanh khách.
-A di, người lại trêu Hi nhi!
Dĩnh Hi xụ cái mặt nhỏ, có vẻ giận dỗi, xoay người lại với nàng, thấy vậy Cẩm Tú càng cười vui vẻ hơn.
Đang giận dỗi, Dĩnh Hi liền cảm nhận được có một đoàn người đang tiến về phía nàng.
Mang tâm lý chờ mong, nàng nhanh chóng xoay người lại, đôi mắt mỉm cười kia đã tố cáo nàng với a di.
-Thế mà dám bảo với a di ngươi là không chờ hắn!
-Hứ ai mà thèm chờ hắn chứ, chẳng qua Hi nhi tò mò mà thôi!
-Được rồi, được rồi, tâm tư của con a di còn lạ đó!
Chẳng mấy chốc, Lý Hạo Nhiên đã đến gần đống lửa, hắn ra hiệu cho thủ hạ canh chừng ở vòng ngoài.
Hắn hướng Cẩm Tú chắp tay một cái thi lễ, dẫu biết có thể nàng sẽ không đáp lại.
Hắn lén nhìn ở xung quanh nàng, nhưng mà nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ có ba dấu hỏi chấm nhỏ ở trên đầu nàng.
"Khả năng là tu vi của ta không đủ, Chu Cẩm Tú này, hiện tại cũng đã là Nguyên Anh kỳ, ta không nhìn ra cũng không có gì lạ! Để xem tiểu nha đầu Dĩnh Hi này như thế nào?”
Lý Hạo Nhiên hành động vô cùng tự nhiên, xoay người sang chỗ Dĩnh Hi, cười với cô nàng một cái.
-Dĩnh Hi cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!
-Huynh xong việc rồi?
-Ừm, xong rồi!
Trái với dự tính của Chu Cẩm Tú, tiểu tử họ Lý này lại không khoe khoang chiến tích hạ sát được tên kia với nàng và Dĩnh Hi.
Lý Hạo Nhiên lúc này cũng đã thấy được mô tả ở bên cạnh Dĩnh Hi.
"Thiên Mệnh Chi Nữ, Chu Dĩnh Hi, đại công chúa đương triều của Đại Nam Thiên Triều, tu vi Luyện Khí kỳ đỉnh phong. Sở hữu Tiên Thiên Chi Thể, tu hành một đường hanh thông, chỉ gặp bình cảnh sau khi bước vào cảnh giới Đại Thừa kỳ. Cao 1 mét 65, vòng một 90, vòng hai 65, vòng ba 90. Trên ngực trái có một nuốt ruồi son, nằm ở bên cạnh phía bên trái ngọc nhũ của nàng. Duyên phận chú định sẽ đồng hành cùng Khí Vận Chi Tử Khương Chính Hạo, tuy vậy, đã bị túc chủ đánh vỡ duyên phận, thoát khỏi số mệnh trói buộc … rất thích nam tử tính cách mạnh bạo, hoang dã, và phóng khoáng, không bị trói buộc bởi quy tắc …”
Ngoài những thứ này ra, hắn còn có thể biết được đại khái công pháp mà nàng ta tu luyện, pháp bảo bản mệnh, bội kiếm bản mệnh của nàng … xem như chỉ gặp qua một lần là cũng đã có thể biết được những thông tin mà chỉ có thể là người thân cận với nàng mới có thể biết được, vô cùng lợi hại.
Lý Hạo Nhiên tự nhủ với bản thân, “Thật là nhiều thông tin!”, hắn không hiểu, tại sao lại có số đo ba vòng của nàng ở đây, hơn nữa, ngay cả đặc điểm ở chỗ đó cũng mô tả kỹ càng như vậy.
Cái thần thông này không khỏi có chút biến thái đi!
Nhưng phải nói là bội kiếm của nàng vô cùng lợi hại, nếu đặt nó vào Lý gia, cũng có thể được xem là một trong những trọng bảo của gia tộc.
Lúc hắn đi xa thì trông mong, hắn ở đây thì Dĩnh Hi lại e thẹn, chẳng dám nói gì, lâu lâu lại ngước nhìn hắn một cái, rồi nàng thu lại ánh mắt rất nhanh, rồi lại nhìn đống lửa vu vơ.
Lý Hạo Nhiên cũng không có hồ hởi mà bắt chuyện với nàng như nàng mong đợi.
Hắn rất nhanh tĩnh tọa nhập thiền, vận chuyển công pháp tu luyện linh lực.
-Xùy …
Dĩnh Hi xùy một tiếng, cái tay nàng lấy khúc củi khô nghịch phá đống lửa trước mặt.
Nhưng chính Lý Hạo Nhiên không biết, hành động này của hắn càng làm hình ảnh của hắn in sâu vào tâm trí của một thiếu nữ mới lớn hay mộng mơ như nàng.
…
Một lão giả ngồi ở tảng đá trên một ngọn núi vô danh, lão đột nhiên mở mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, tay bấm quẻ tính toán.
-Thiên Vận Tinh ở phương Nam đột ngột biến mất, lại một thiên tài chết yểu! Đáng tiếc, đáng tiếc!
Lão nheo mắt nhìn một ngôi sao le lói ở trên bầu trời, không nói gì, tiếp tục nhắm mắt thiền định.
Vốn dĩ lão còn định đi phương Nam một chuyến, tiện thể ban tặng cơ duyên cho hóa thân Thiên Vận Tinh ở chỗ đó, nhưng bây giờ có lẽ đã không cần đi nữa.
Một viên cờ trắng trên bàn cờ ở bên cạnh lão, cũng vỡ thành bụi phấn từ lúc nào không hay, dưới cơn gió lớn ở đỉnh núi, bột đá cũng sớm đã bay đi gần hết.
…
Viêm gia, Vô Lượng Hải quận, hậu sơn.
Viêm Thiên Bằng chán nản nhìn bầu trời, kinh mạch tàn phế này của hắn có lẽ đã không còn cách nào để khôi phục.
Hắn siết chặt nắm tay, hắn hận Viêm gia, hắn hận phụ thân hắn, kẻ đã bỏ mặc hắn và mẫu thân bị dày vò đến chết.
Ngày mẫu thân hắn nhắm mắt, lão ta cũng không đến nhìn một cái, ngày đưa mẫu thân hắn ra đồng, lão cũng không đến nhìn một lần.
Hắn hận, hận cái Viêm gia này đến cùng cực.
-Ta là con của tỳ nữ thì có gì là sai? Tại sao các ngươi đối xử tàn độc với ta và mẫu thân của ta như vậy? Lão thiên, ngươi đúng là không có mắt!
Đột nhiên, từ thinh không, một tia sáng lao thẳng xuống đầu của hắn, hắn ngất lịm đi sau khi tia sáng đó đi vào cơ thể của hắn.
Bên trong đan điền của hắn một mũi thương bị gãy chập chờn phát sáng.
Kinh mạch tàn phế của hắn chậm rãi khôi phục từng chút một trong im lặng, kinh văn trong thân của mũi thương cũng không ngừng truyền vào thức hải của Viêm Thiên Bằng.