Ngõ Bình An, là một ngõ nghèo ở ngoại ô Trung Châu thành.
Tuy con đường cũng được lát đá giống như lộ lớn, nhưng nhìn hai bên đường, không có cái nhà nào nên hồn, toàn là nhà gỗ mái ngói cũ kỹ.
Trời có cơn mưa lớn mà nói, không chừng còn dột khắp nhà, chứ nói gì đến giông bão.
Cũng may thời tiết ở Nam Châu Bộ này cũng hiền hoà, chứ nếu không, mấy ai dám ở nhà kiểu này!
Đáng lý ra với thân phận Đại Nho của Nho gia, Thôi Minh Hoàng phải như viên minh châu trong đống bùn, toả sáng như ngọn đuốc trong đêm tối, ấy vậy mà không hề như vậy.
Nam tử Nho gia khẽ ngâm mấy câu thơ về sự bình dị, dẫu hắn có mặc y phục thanh tao cao nhã, vẫn như cũ không có chút gì nổi bật, người đi đường cũng chả mấy ai chú ý đến hắn ta cả.
Thật là kỳ lạ!
Đến một căn nhà nhỏ, nằm lọt thỏm ở ngõ Bình An, chả có gì đặc biệt, Thôi Minh Hoàng mới dừng lại, nếu muốn nói đến sự đặc biệt, thì cũng chỉ là căn nhà này nhỏ hơn mấy căn nhà ở xung quanh một chút.
Trên cổng, dán hai câu đối đỏ, là câu đối môn thần, cầu bình an cho gia chủ, nhìn màu đỏ đã phai ngả sang màu gạch cũng đủ thấy gia chủ khó khăn đến mức nào, câu đối môn thần cũ như vậy vẫn dùng không dám thay.
Hơn nữa, nhìn kỹ, nét chữ trên câu đối môn thần rất non nớt, khẳng định là do trẻ con viết, đến đây cũng hiểu, câu đối môn thần này không phải từ chỗ thư sinh trên phố viết, mà tự trẻ con trong nhà có đi học viết.
Tuy vậy, hai câu đối môn thần này lại toả ra văn khí, thực sự đem đến bình an cho gia chủ.
Thôi Minh Hoàng nắm lấy vòng sắt đã rỉ ở trên cửa, gõ vào cửa gỗ.
- Ai vậy? Tiểu Bình, con mau ra xem là ai vậy?
Giọng mẫu thân nàng sang sảng ở bên trong, đúng là nông phụ, sức to khí lớn.
Tiểu nha đầu chạy ra ngoài cửa, nó mở cửa he hé, đủ để một con mắt lọt ra ngoài, nó thấy một tấm vải lụa mỏng ở trước mặt, nó nhìn xuống dưới thấy đôi giày vải tinh xảo, lại ngước lên trên, thấy một nam tử nho nhã.
Nó thấy lạ, nghĩ không ra là ai, trong trường cũng không có thầy đồ hay lão sư nào nhìn giống như người này.
Nhìn đôi mắt trong trẻo của đứa nhỏ, Thôi Minh Hoàng biết nó là đứa nhỏ mình tìm, nhưng hắn vẫn lịch sử hỏi nó.
- Con có phải là Bảo Bình không?
Tiểu Bình nghe vậy, gật đầu một cái, ánh mắt cảnh giác, lấm la lấm lét nhìn nam tử trước mặt.
Thấy Tiểu Bình đứng trân trân ở cửa, nương của nó lo lắng, đi nhanh về phía đại môn, mở tung cửa ra mà nhìn.
Thấy y phục cao sang của nam tử Nho gia, mẫu thân của tiểu Bình nhất thời ngạc nhiên, miệng lắp bắp hỏi.
- Ơ? Xin hỏi ngài ... là ai vậy?
- Phu nhân, ta thật là thất lễ, ta là Thôi Minh Hoàng, đệ tử của Nho gia, vô tình đi ngang qua đây, nghe thấy Bảo Bình thiên tư không tồi, muốn dẫn Bảo Bình theo du học.
Nông phụ nghe vậy thôi, chứ chữ hiểu chữ không, nói với tiểu Bình, mau mau chạy sang trường học, gọi thầy đồ qua đây.
Nông phụ chỉ biết là có thể đối phương muốn mua Bảo Bình, trong nhà sớm đã chống đỡ không nổi, nếu đối phương muốn dẫn nó đi, có thể kỳ kèo ít bạc, nuôi lấy Đại Bảo, anh trai của Bảo Bình.
Đây cũng là vì nhà nghèo quá, mà một mình nàng chống đỡ không nổi, phụ thân tụi nó thì mất sớm, cũng đành đứt ruột bán con, mà ở trong cái xóm nghèo này, có không ít nhà cũng bán con gái cho phú hộ, nên thành ra, cũng dần quen.
Cái nghèo, thật sự làm người ta khốn khổ.
Nhìn đôi mắt tính toán của nông phụ, Thôi Minh Hoàng thở dài, nếu hắn không đến sớm, viên ngọc quý này có lẽ sẽ bị bán đi, vùi trong đống bùn, từ đó hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Ngồi xuống ghế chúc xập xệ, đến cái chén uống trà cũng nứt nẻ, Thôi Minh Hoàng cũng thấu hiểu cho nông phụ, có trách, cũng chỉ trách ông trời mà thôi.
Được cái, nông phụ rất nghe lời thầy đồ ở gần đây, cho nên mới không có bán Bảo Bình đi sớm, nếu không có y, nói không chừng một năm trước đã bán vào cửa nhà Lý gia ở xa xa.
- Lão sư, là người này!
Tiểu Bình vừa bước qua bậc thềm đã chỉ vào Thôi Minh Hoàng mà nói.
Thầy đồ ở ngõ Bình An, thấy Thôi Minh Hoàng lập tức cúi người thi lễ, người trong Nho Đạo, tất nhiên nhận ra thân phận của nam tử Nho gia.
- Học trò bái kiến Đại Nho!
Nghe chữ Đại Nho, mẹ con Bảo Bình cũng chưa hiểu, chỉ biết có chữ Đại, tất sẽ không phải nhân vật tầm thường.
- Ta muốn dẫn Bảo Bình về Nho gia để học tập, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Thầy đồ nghe vậy, trong lòng cả kinh, Nho gia là nơi nào chứ, chính là Thánh Địa của Nho Đạo, hắn thật lòng vui mừng cho học trò của mình, nói.
- Học trò tuyệt không có ý kiến!
Mẹ của tiểu nha đầu nghe vậy, cấp bách nói.
- A, đại nhân, ngài xem, ngài dẫn nó đi, cũng nên để lại ít bạc ...
Không đợi nông phụ nói hết câu, Thôi Minh Hoàng để lại sáu thỏi vàng, cũng tương đương với tuổi của tiểu Bình.
Nông phụ suýt nữa thì ngất xỉu, miệng há lớn không ngậm lại được, to như quả trứng gà, từ lúc sinh ra đến bây giờ, nàng còn chưa bao giờ thấy thỏi bạc lớn như thế này chứ đừng nói gì đến vàng.
Thầy đồ nhìn thấy cảnh này, trong lòng thở dài, nhưng ít ra, ông trời còn có mắt, tiểu Bình bây giờ cũng đã có tương lai sáng lạn.
Tiểu Bình thấy tiền trên bàn, nó không biết nhiều hay ít, nhưng nó chỉ biết, nó bị mẹ nó bán đi rồi, nó bắt đầu khóc, khóc lớn thành tiếng, thầy đồ cũng không dỗ được.
- Nương ơi, nương đừng bán con đi, con hứa sẽ ngoan! Nương ơi ... nương ...
Nó khóc la khản cổ không thành tiếng, xót xa vô cùng.
Mấy người ở xung quanh nhà, có nghe thấy, nhưng họ làm như không nghe thấy, ở đây cha mẹ bán con không hiếm, tiếng khóc này nghe riết thành quen, ban đầu còn não lòng, giờ thì cũng không biết nói thế nào cho phải nữa.
Đại Bình ở bên trong, nghe em gái khóc, nó cũng chạy ra, khóc la ỏm tỏi, nhưng nương nó bảo, không bán em gái nó đi, nó cũng không sống nổi.
Nghe vậy, chẳng biết là do nó sợ chết, hay do tâm nó ích kỷ, nó chỉ sụt sùi, nhìn tiểu muội ở đại môn, tay bấu chặt váy của nương nó.
Thôi Minh Hoàng lắc đầu, đứng dậy đi về phía đại môn, chỉ dỗ mấy câu, tiểu Bình đã nín khóc, nó ôm lấy hắn như con gái ôm lấy cha, vùi đầu vào vai hắn mà thút thít.
Thầy đồ biết là vị Đại Nho trước mặt đã dùng chút thủ pháp để dỗ nàng, tính nói lại thôi, âu cũng là tốt cho nàng.
Thôi Minh Hoàng quay lại, nói với nông phụ.
- Phu nhân có gì muốn nói với nó không?
Nông phụ nhìn nó, ánh mắt thể hiện rõ sự day dứt, nhưng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, ánh mắt chuyển sang kiên định, có chút đau xót nói.
- Tiểu Bình a, qua bên đó, làm gì làm nhớ ăn no ngủ kỹ nha con!
Nói rồi, nông phụ đi nhanh vào trong nhà, sợ ở lại, nàng ta sẽ khóc mất.
Thôi Minh Hoàng mỉm cười, nông dân, vốn là chất phác như vậy, bọn họ chẳng biết nói lời hoa mỹ, có gì nói đó.
Chỉ là đôi khi sự nghèo khó, làm thứ tình cảm thiêng liêng nhất bị chôn vùi đi mất.
Thôi Minh Hoàng không chê trách mẹ con nông phụ, cũng không xem thường họ.
Bởi hắn hiểu, hắn hiểu cái nhân sinh tầm thường đến cùng cực này.
Thôi Minh Hoàng tiện tay, ban cho thầy đồ một quyển sách, xem như là điểm hóa cơ duyên cho hắn, đi được bao xa, vậy thì phải xem vào hắn ta rồi.
Tiểu Bình vô thức ôm chặt lấy nam tử Nho gia, theo hắn rời khỏi cái xóm nghèo, rời khỏi cái ngõ An Bình.
Nàng thì còn quá nhỏ để nhận thức được rằng, bước ra khỏi con ngõ này, nàng đã là cá chép vượt vũ môn, trở mình hóa rồng.
Sau này dù Đại Bình có trở thành tiểu phú hộ bằng sáu thỏi vàng đó cũng không thể theo kịp bóng lưng nàng.
Gió thu thanh,
Trăng thu sáng,
Lá rụng lúc tụ lúc tán,
Chim tước đang đậu bỗng đâu giật mình,
Vỗ cánh bay xa biết đâu ngày trở lại!
Tiểu Bình dần thiếp đi trên vai của nam tử Nho gia, trong lời ngâm thơ đều đều của hắn.
- Tiểu Bình, từ nay con gọi là Diễm An!
Tiểu Bình đang ngủ, vô thức nói.
- Diễm An, Diễm ... An ...
...
Diêu Trường Sinh đứng ở trên ngọn núi của hắn, ánh mắt nhìn xa xa, cười cười.
Hắn không phải cười mẹ con nông phụ, hắn cười cái nhân sinh này.
- Vận mệnh đôi lúc thật kỳ diệu ...