Chương 13: người hầu đầu tiên(1)

Lúc này cả quảng trường bỗng yên lặng.Kể cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng. Giám khảo thì trợn mắt há hốc miệng họ đồng loạt đứng dậy. không ngờ ở đây lại xuât hiện một người có thiên phú mạnh như vậy mang trong người dị linh căn hệ không gian với hệ linh căn Hiếm như Hắc Ám.

Còn Vô Song cũng há hốc miệng không phải là do thiên phú của hắn mà nàng nhận ra chiếc áo mà hắn đang mặc. Chiếc áo đó là chiếc mà nàng đã tặng cậu bé "ăn xin" khi trước.

Kiểm tra xong hắn đi xuống khán đài và quay sang mỉm cười với Vô Song.

Khi hắn đi xuống giọng nữ lại gọi tiếp

-Long ngạo

Tiếng nói vừa dứt có một đứa trẻ mang nét mặt kiêu ngạo đi lên bục giảng, Vô Song cũng nhìn lên thân ảnh đó với ánh mắt hâm mộ cũng vừa khi đó Nhật Thiên bắt gặp được ánh mắt đó của nàng khiến lòng hắn bỗng lạc lõng.

-"6 tuổi -11 tháng linh căn:thuần bạch chi băng-Bình minh chi thổ-Vô sắc chi Phong-Phỉ thúy chi mộc-Ánh Sáng. Võ sĩ tầng 4.

Toàn trường lần nữa im lặng, các giám khảo thì trên mặt cảm xúc vô cùng đặc sắc các thí sinh năm nay khiến bọn họ hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

Long ngạo vừa bước xuống khán đài Mộ Dung Vô Song liền lên bắt chuyện với hắn với ánh mắt hâm mộ với tự hào. Long ngạo, ngạo nghể nắm tay Vô Song đi xuống khán đài với vẻ mặt kiêu ngạo không biết tại sao hắn muốn tiến lên đấm nát vẻ mặt hiện tại của Long Ngạo. Và trong lòng hắn cũng đã nảy mầm một thứ mà hắn không hề nhận ra.

-...

Khảo thí thêm vài người nửa thì kết thúc các giám khảo đọc tên những người thông qua còn những người không qua thì trở về với vẻ mặt buồn bả. Và dặn những người thông qua 2 ngày nữa đi đến học viện nhập học

Vừa kết thúc khảo hạch hắn đi sang tìm Diệp Thần kéo hắn ra một góc khuất rồi nói:

-Ngươi kéo ta ra đây làm gì vậy?

-Ngươi có muốn biết linh căn thật sự của mình không.?

-Không phải ta mang linh căn Hắc Ám sao?

-Ngươi thử nghĩ đi tại sao ngươi có mang linh căn Hắc Ám mà khi ngươi tu luyện linh khí lại không thể tụ tập vào đan điền?

-Tại sao ngươi biết ta không thể tụ tập linh khí.

Diệp Thần nhìn hắn một cách cảnh giác.

-Tại sao ta biết không quan trọng ngươi có biết nguyên nhân tại sao với linh căn của ngươi không.

-Có tất nhiên.

-Ngươi muốn biết thì ngươi phải thề với trời là ngươi không được tiết lộ ra thông tin hôm nay ta nói với ngươi?

-Được."Hôm nay ta Diệp Thần ta thề với trời nếu ta tiết lộ bất cứ thông tin cuộc nói chuyện này thì ta sẻ bị ngũ lôi oanh đỉnh chết không toàn thây".Rồi được chưa.

-Được. Ngươi không thể tụi tập linh khí vào đan điền bởi vì không phải ngươi có được 1 linh căn mà là hai.

-2 không thể nào..khi nãy trắc thí ta chỉ có được 1 linh căn Hắc Ám lấy đâu ra 2.

-Trắc thí đó không sai, nhưng linh căn đó của ngươi không trắc thí được bằng "Thiên phú thạch" bởi vì đó là ẩn dị linh căn thuộc tính không gian. Bây giờ ngươi đưa tay ra ta có thể kích phát ẩn dị linh căn của ngươi ra ngoài.

Diệp Thần không ngần ngại đưa cánh tay ra, Nhật Thiên vừa cầm lấy tay của Diệp thần liền có một luồng sức mạnh truyền vào cơ Thể Diệp Thần và hắn cảm giác một thứ gì đang thức tỉnh trong cơ thể hắn.

Cảm giác được sự thay đổi trong cơ thể quay sang nhìn Nhật Thiên với một ánh mặt không thể tin nổi:

-Ngươi làm sao mà được như vậy.

-Có lẽ là thiên phú của ta, Ta cũng không rỏ lắm nhưng ta cảm thấy một linh căn ẩn tàng trong cơ thể ngươi mà nó có cảm giác khá giống với dị linh căn hệ không gian của ta. Nhưng điều này vẫn chưa có thể giúp ngươi tu luyện được ngươi cần một công pháp đặc biệt mới có thể tu luyện mà ta có "thứ đó".

-Nói ngươi muốn gì từ ta.

-Ta muốn ngươi làm người hầu của ta và có được sự trung thành tuyệt đối của ngươi.

-Điều đó là không thể...ta muốn làm người đàn ông đỉnh thiên lập địa không muốn làm người hầu cho kẻ khác.

-Ta hỏi ngươi ngươi tu luyện làm gì?

-Ta tu luyện để làm người đan ông đỉnh thiên lập địa, bảo vệ người thân của ta khiến họ không bị người khác khinh thường.

-Bây giờ ngươi lấy gì bảo vệ người thân của ngươi? ngươi lấy gì khiến họ không bị khinh thường? ngươi không có sức mạnh làm đàn ông đỉnh thiên lập địa để làm gì?

-Ngươi cứ từ từ mà nghỉ..mà công pháp đó chỉ được mình ta biết cho dù ngươi tìm cả học viện 3 sao này cũng không thấy đâu. Ngươi cừ từ từ mà suy nghĩ..đến lúc nhập học nói lại với ta và đó cũng là cơ hội cuối của ngươi.

Nói xong hắn thong thả đi về phía cổng ra của quảng trường để lại Diệp Thần đang ngơ ngác đứng đó suy nghỉ.Nhìn bề ngoài hắn đang thong thả nhưng trong lòng hắn củng tràn ngập câu hỏi:

-"Ta tu luyện để làm gì? để trở về thế giới của ta, nhưng tại đó không có gì để ta phải lưu luyến? để tìm lại cha mẹ nhưng ta không hề có một chút tình cảm nào với họ. Vậy ta tu luyện để làm gì?"

-Thiên thư ngươi cái gì cũng biết ngươi có thể nói cho ta biết ta tu luyện để làm gì được không?

-Đó là câu hỏi của ngươi ta không biết câu trả lời cũng nhưng không thể trả lời ngươi bởi vì đó là câu hỏi của tâm ngươi. Ngươi phải tự đi tìm câu trả lời.

Hắn vừa đi vừa đi nghĩ cho đến khi hắn nghe được tiếng gọi của Cẩm nhi mới tỉnh lại.

-Suy nghỉ gì mà tập trung vậy hả.

-À không có gì.

Hắn chần chừ một lúc rồi quay sang hỏi Cẩm nhi:

-Sư phụ ơi người tu luyện để làm gì vậy ạ.

-Ta hả..ta tu luyện để người khách kinh thường ta để chứng minh rằng trên thế giới này phụ nữ cũng có thể làm cường giả đứng đầu. Mà con hỏi điều này làm gì.

-Không có gì con chỉ tò mò chút thôi

-Không nói cũng được đôi lúc sẽ có con đường con bắt buộc phải đi một mình và sẽ không có một ai có thể giúp được con. Mà con cũng giấu ta rất kỹ nha đã Võ đồ tầng 10 mà không chịu nói cho ta biết. Mà một điều ta kỳ lạ là khi trước ta kiểm tra con chỉ có 2 hệ mà lần này kiểm tra có tới 4 hệ...Tại sao vậy ta.?

-Hình như khi đó con chưa tu luyện đó sư phụ.

-Chắc vậy..thôi trở về đi. Để ta còn chuẩn bị cho ngươi một cái nhẫn trữ vật nữa chứ thật phiều phức mà.

Hắn vừa bước vào trong xe bổng nhiên một tiếng gọi từ một người đàn ông trung niên đang từ xa bước lại đi theo hắn là một cô bé khoảng 6 tuổi.

-Chờ đả Cẩm nhi đại sư.

Một tiếng gọi từ một người đàn ông trung niên đang từ xa bước lại đi theo hắn là một cô bé khoảng 6 tuổi.

-Oh chào ngươi Mô Dung Phục..ngươi dẫn con gái đến đây khoe à. Con gái ngươi cũng không hơn gì để tử của ta đâu mà khoe.

Mặt của Mô Dung Phục đen lại nhưng vẫn cố mở nụ cười nói:

-.Cẩm nhi đại sư mới nhận đệ tử thì có thể mời công tử ra ngặp mặt một chút để 2 đứa có dịp làm quen.

-Cũng được mà hai đứa chắc quen nhau rồi đó.- Nàng quay vào trong xe nói:

-Nhật Thiên ra nhận người quen này con.

Hắn nghe được sư phụ gọi liền bước ra khỏi xe. Vừa ra khỏi xe hắn liền tập trung vào một thân ảnh nhỏ nhắn mái tóc đen mượt, gương mặt cực kỳ xinh xắn, mắt đen tròn hút hồn đó.

-Là cậu.- Vô Song kinh ngạc nhìn hắn rồi nói.

-Ừ chào cậu lâu rồi không gặp và cũng cảm ơn cậu tặng mình mấy chiếc bánh bao và chiếc áo.

-Không có gì đâu..giúp được cậu tớ cũng thấy vui.

-Đối với cậu không có gì nhưng đối với tớ lúc đó là cả ơn huệ vô cùng lớn nếu không có nó tớ có lẽ đã chết trước khi gặp được sư phụ rồi.

Vô Song đôi mắt bối rồi muốn nói thêm nhưng bị Mộ Dung Phục ngắt lời:

-Con biết hắn sao.

Thấy con gái nói một cách vui vẻ vậy Mô Dung Phục quay sang hỏi con gái.

-Vâng có có biết.- nói xong nàng nói tất cả kể tư nàng bắt đầu gặp hắn.

-Nói như vậy là 2 đứa cũng coi nhau là "bạn" rồi nhỉ.

-Này ngươi đến đây làm gì nói đi để ta còn về hay là muốn tác hợp con gái ngươi với đệ tử ta..

-Đâu có ta muốn mời người ngày mai đến dự lễ đính hôn của con gái ta Mộ Dung Vô Song với con trai của Long Thành Không là Long Ngạo. Để tụi nó làm quen để sau này tụi nó đến Tam Thiên địa lục có người để có nơi mà nhờ vả. Người có thể mang Trọng Trường "công tử" đến tham dự luôn cho vui

Nghe đến đây tim Nhật Thiên bổng nhiên quặn lại:-Nàng đính hôn sao....Nàng đính hôm thì có liên quan gì đến ta...Tại sao tim ta lại đau như vậy.

-Ừ ta biết rồi mai ta sẽ đến.:-nàng quay sang nói với Nhật Thiên

-Nào đi thôi.

Hắn cứ như người mất hồn mà lên xe trở về biệt viện của sư phụ hắn.