Chương 9: Tập Kích

Rừng đại ngàn Kaisest là một khu rừng rộng lớn trải dài từ phía Bắc tới phía Tây của đại lục, chia cắt đại lục thành hai vùng nhưng không một ai biết được phía bên kia khu rừng là thế lực như thế nào. Người thì nói đó là địa bàn của Ma Tộc, người lại nói đó là khu vực của thần, hay cũng có giả thuyết rằng đó là nơi phong ấn các Ma Vật mạnh mẽ bởi các vị thần. Rất nhiều giả thuyết được đặt ra nhưng chúng hoàn toàn không có bất cứ chứng cứ thuyết phục nào, thậm chí dù là Ma Tộc cũng tự nhận rằng phía bên kia hoàn toàn không phải đồng tộc của mình.

Sở dĩ không ai có thể đi tới phía bên kia của khu rừng chính là vì ở bên trong khu rừng có rất nhiều loài Ma Vật mạnh mẽ, một số loài tưởng như chỉ có trong những thần thoại điên rồ nhất. Người duy nhất gần đi tới được phía bên kia đã biến mất cùng với những giai thoại của mình. Hiện tại không một ai biết rằng phía bên kia rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, họ cũng không muốn tìm hiểu, nhưng cứ với tình trạng tài nguyên cạn kiệt như hiện nay thì chuyện phải đi tới bên kia chỉ là sớm muộn mà thôi.

Quay lại với chủ đề chính, ở một góc của khu rừng, gần bìa rừng và Bình Nguyên Xanh. Phía trước một hang động nào đó có một bộ xương đứng sừng sững ở đó dù rằng nếu đúng theo thường thức thì nó phải bị tiêu diệt bởi ánh sáng. Nhưng theo tình hình hiện tại thì không, hai đốm lửa đỏ như máu trong hốc mắt nó không có vẻ gì là đau đớn hay khó chịu trước cái ánh sáng kia.

Trước mặt nó là một đội quân Undead với đủ mọi chủng loài đang liên tục gầm gừ ra những tiếng vô nghĩa nhưng đáng sợ. Phía trước chúng là hai con Undead và hai bộ giáp, có vẻ như đó là bốn kẻ mạnh nhất ở đây. Trước mặt tên Skeleton trông có vẻ là thủ lĩnh kia là một con người mặc bộ giáp sắt đã bị tàn phá quá thể, tứ chi của người đó đã bị chặt mất và ngay cả nội tạng cũng bị moi ra. Phong cách hành sự tàn bạo và hoang dã thế này thì đích thực đúng là cách làm việc của tụi Undead rồi. Tên con người đó không ngừng run rẩy, đôi mắt ngập tràn sợ hãi nhìn thẳng vào bộ xương khô, miệng hắn há lớn nhưng không có bất cứ lời nào có thể thốt ra, dây thanh quản của hắn đã vô tình bị đứt trong cuộc tàn sát đẫm máu đó.

Nam nhìn vào con người đầu tiên sau một quãng thời gian dài cô độc dưới cái hang tối kia. Vốn ý tưởng của cậu là lợi dụng người này để thông báo cho thế giới biết ở trong khu rừng này có một đội quân Undead rất lớn. Khá chắc rằng sẽ có nhiều kẻ sẽ tới đây để xử lí cậu, từ đó Nam có thể nắm bắt được các loại thông tin vô cùng nhanh chóng thông qua đối thoại của họ. Và có thể là cả những chuyện tuyệt mật gì đó nữa. Nhưng kế hoạch đã đổ bể chỉ vì đám Undead của cậu đã lỡ khiến tên này thành thừa sống thiếu chết mất rồi, cũng chả bao lâu nữa thì tên đó cũng dẹo thôi, hoàn toàn không có chút giá trị lợi dụng nào.

Nam khe khẽ thở dài, phất tay, ngay lập tức trong tay cậu xuất hiện một đám dịch nhầy màu đen bắn tinh chuẩn tới mấy cỗ thi thể kia và cả tên con người còn sống duy nhất. Đám dịch nhầy đó nhanh chóng bao phủ các cỗ thi thể rồi sau đó hấp thụ họ, đưa tất cả những gì chúng có cho Nam. Nam chậm rãi cất bước, trong đầu cậu đã có rất nhiều thông tin.

Đám lính này là người của Đế Quốc Clisart và đang chuẩn bị dẫn một đám quân đi qua khu rừng này để đánh úp đội quân của Cuồng Nhân Quốc Berseek. Đám lính Nam bắt gặp là lũ dò đường cho đoàn quân phía sau, dựa theo những gì cậu biết được thì đội quân đó khá lớn, đâu đó khoảng gần một ngàn người. Với số lượng Undead hiện tại thì nếu chơi lớn lao thẳng vào thì cậu chắc chắn sẽ ăn cám ngập mồm. Vậy nên Nam cần có một chút chuẩn bị.

Dẫu rằng trong đội quân của cậu có tới bốn tên quái vật có thể dễ dàng đè bẹp đội quân ngàn người đó một cách dễ dàng nhưng Nam lại không làm vậy, không phải là cậu nhân từ thương hại con người hay gì. Tâm trí cậu từ rất lâu đã không còn đứng về phía con người, và khi tái sinh dưới cơ thể Skeleton thì càng không có chuyện đó. Sở dĩ Nam không muốn chúng tham gia là vì cậu muốn thử tự mình đối địch trong trường hợp cả bốn tên bọn chúng không ở bên cạnh.

Nghĩ về việc mình sắp có một đống kinh nghiệm để húp, Nam không nhịn được mà nở một nụ cười khe khẽ khiến cho cái hộp sọ phát ra tiếng lộp cộp khá ghê tai. Nam đi theo lộ tuyến đã vạch sẵn, chuẩn bị đón đánh đám đó.

Tập kích bất ngờ là một lựa chọn không tồi, và nó sẽ hiệu quả hơn khi ở giữa đêm. Đó là thời khắc đám quân lính sẽ ngủ vì mỏi mệt trong khi đám Undead của cậu có thể bung lụa hết mức vì không cần kiêng dè gì. Nam nhìn lên bầu trời khuất sau những tán cây, một màu đỏ cam hiện ra trong tầm mắt cậu trải xuống tận phía chân trời, nhiệt độ ngày càng lạnh kết hợp thêm cả tầm nhìn ngày càng tối, Nam biết chắc thời cơ đã sắp đến.

Cậu đi dọc tuyến đường rồi rốt cuộc dừng lại trước một bãi đất trống khá thoáng, xung quanh cây cối cũng cách khá xa, tầm nhìn thoáng. Đây đúng là nơi để nghỉ ngơi cho những con người đã mệt mỏi vì cuộc hành quân, nhưng nó cũng là nơi tuyệt vời để chôn xác ai đó. Hai đốm lửa trong mắt Nam cháy hừng hực như thể có thể đốt bất cứ gì, Nam phấn khích đưa tay về phía trước, niệm:

- Kiến tạo!

Ngay tức thì, vài cái hố ngay lập tức được đào ra ngay sau khi cậu niệm xong. Nam phấn khích cười, cậu đi tới những cái hố đó, đổ đầy chúng bằng dầu hỏa cùng với hàng đống thuốc nổ. Đó là những kĩ năng cậu lấy được sau khi tiêu diệt toàn bộ quái vật bên trong cái hang đó, bên trong đó đúng thực là cái gì cũng có. Sau khi đã lấp đầy mấy cái hố, Nam sử dụng Tường Đá như vật ngăn cách giữa lớp dầu hỏa và mặt đất, tiếp đó cậu lấp đất lên.

Sau khi hoàn thành mọi thứ, Nam phóng tới trên cây, sử dụng năng lực Ẩn Thân, nhẹ nhàng ẩn mình vào bóng đêm chờ đợi con mồi.

Ánh sáng nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng, ánh trăng dần len lỏi qua các cành cây. Sự tĩnh mịch của màn đêm kéo tới, không có bất kì tiếng động nào ngoài tiếng xào xạc của lá cây khi bị gió lay. Nam vẫn ở đấy, bình tĩnh chờ đợi con mồi của mình cắn câu. May mắn là đoàn quân của cậu có thể biến mất nếu hắn không sử dụng và có thể triệu hồi lại như một cuộc tập kích cỡ lớn, nếu không có khả năng đó thì cậu thật không biết phải làm sao nữa, giấu một đoàn quân Undead cỡ đấy thì đúng là thốn thật.

Thời gian trôi qua từng chút một, và thứ Nam chờ đợi đã tới. Từ phương xa cậu nghe thấy tiếng vó ngựa, rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng cành cây chạm vào giáp sắt hay tiếng cây cỏ bị kiếm sắt chặt đứt. Nam thầm mỉm cười từ trong đáy lòng của mình, nói cho đúng thì đây không phải là lần đầu tiên cậu giết người vậy nên không có thứ gọi là áp lực tâm lí ở đây, mà dù có đi chăng nữa thì cơ thể Skeleton này cũng sẽ giúp cậu làm quen với điều đó thôi bởi về căn bản Undead khá là ghét sự sống.

Đoàn quân kia nhanh chóng hiện ra dưới mắt của Nam. Số lượng thì đúng như những gì cậu thu thập được, khoảng gần một ngàn người, nhưng con số chính xác sau khi được Người Dẫn Đường tính toán là 724 người, có vẻ như một số đã chết trên đường hành quân. Người dẫn đầu là một cô gái chuẩn theo phương tây với mái tóc vàng kim sáng lên dưới ánh trăng bạc. Cô mặc trên mình một bộ giáp bạc, một lựa chọn cực kì tồi tệ trong những cuộc tập kích, ngực trái của cô ta là một biểu tượng giống với hoa hồng, có vẻ như là biểu tượng của nhà quý tộc nào đó. Bên cạnh cô ta là hai tên lính vũ trang đầy đủ và rõ ràng là tốt hơn hẳn đám lính, có lẽ là quân riêng của cô ta, bọn chúng trông có vẻ vô cùng tự hào với cái ghế chó săn của mình bởi lẽ không ai trong bọn chúng lộ ra vẻ uể oải mà trái lại luôn ưỡn ngực tự hào.

Nam cũng chẳng quan tâm lắm việc bọn chúng có tự hào hay không bởi rất nhanh thôi bọn chúng đều sẽ dẹo cả. Đám quân tiến tới khu vực đã được định sẵn, quan sát một chút. Sau khi xác nhận sẽ không có mai phục hay phục binh ẩn nấp xung quanh, cô ta thở ra một hơi sau đó lớn tiếng thông báo cho quân đoàn:

- Tất cả hạ trại nghỉ ngơi!

Nhận được lệnh, cả đoàn quân ngay lập tức ngã khuỵu xuống do quá sức mệt mỏi. Con đưởng rừng này đã trở nên khó đi do cơn mưa hồi tối hôm qua khiến nó trơn trượt và dễ để lại dấu chân hơn rất nhiều, đó là lí do mà bọn họ tốn nhiều sức và thời gian hơn những gì đã vạch ra trong kế hoạch.

Một số tên lính bắt đầu lấy ra vài túp lều, một số khác thì bắt đầu đi tìm một số củi khô hiếm hoi còn sót lại bên trong cánh rừng, số khác thì chỉ nằm đó để đỡ mệt sau một ngày hành quân dài đằng đẵng. Cô thủ lĩnh kia cũng xuống ngựa rồi buộc nó vào một gốc cây gần đó, vị trí khá gần với doanh trại, có lẽ là để có thể hành quân bất kì lúc nào. Sau khi buộc xong con ngựa cô cũng bắt đầu xắn tay áo lên nhặt vài cây củi khô tạo thành một đốm lửa nhỏ sưởi ấm. Trời đã là cuối thu sắp sang đông vậy nên buổi tối khá lạnh, thậm chí vào thời gian này một số nơi đặc biệt đã có tuyết rơi rồi. Ngay khi cô ta chuẩn bị nhặt vài cây củi tạo một đống lửa nhỏ thì một tiếng nói non nớt vang lên:

- Tiểu thư, cô không thể làm vậy, cứ để bọn lính làm!

Người nói là một trong số hai tên lính đi bên cạnh cô ta, nhưng trông tên đó thì còn rất non nớt mặt búng ra sữa. Mặc dù là thế nhưng có thể đi theo hầu cận cô ta thì có lẽ sức mạnh cũng sẽ không đến nỗi nào. Thủ lĩnh trông có vẻ khá khó chịu với tên đó bởi hắn luôn là kẻ cản đường khi cô định làm gì đó cũng như đưa ra rất nhiều lời khuyên chói tai đến khó chịu. Hắn luôn tỏ ra là mình biết rất rõ những lễ nghi quý tộc và luôn phê bình cô khi cô làm gì đó không đúng. Và hiện tại thì hắn lại cho rằng là một quý tộc thì không nên động tay động chân vào những thứ này.

- Biết thân biết phận của mình, ngươi là lính, ta là tướng, ta làm gì cần ngươi dạy dỗ sao?

Sau một ngày hành quân dài dằng dặc ai cũng đã mệt mỏi, cũng vì thế mà tâm tình của mọi người rất dễ nổi nóng. Cô ta cũng vậy, bình thường thì cô sẽ không để những lời ấy vào tai và tiếp tục làm việc của mình. Nhưng lần này thì không, cô đã ngán cái tiếng nói ấy lắm rồi cộng thêm cả sự mệt mỏi khiến tâm tính của cô rất dễ nổi điên.

Dù bị thủ lĩnh cũng như là chủ nhân của mình nói cho một chặp nhưng không có vẻ gì là hắn sẽ bỏ đi mà thay vào đó là rất thái độ:

- Tiểu thư! Cô là một quý tộc và một quý tộc thì không làm những việc như thế này! Gia tộc Rossae sẽ nghĩ thế nào khi họ biết tiểu thư của mình phải làm những công việc bẩn thỉu như vậy!

Thủ lĩnh liếc tên lắm mồm đó, hắn đã động tới gia tộc cô nhưng cô lại không thể nảo phản bác. Việc cô đi ra chiến trường chính là lệnh từ tộc trưởng của gia tộc. Mỗi một người thừa kế đều buộc phải đi ra chiến trường lập công trạng hoặc có một chiến tích tương đương như vậy. Biết là mình ở thế yếu nhưng cô không thể thua ở khí thế được.

Biết mình nói trúng tim đen cô ta, hắn vốn muốn bồi thêm vài câu giáo huấn nữa nhưng một giọng nói trầm thấp đã vang lên cắt đứt lời hắn:

- Ngươi nên ngậm mồm trước khi ta xé đầu ngươi ra.

Nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là tên lính hộ vệ còn lại. Phía mắt trái của hắn có một vết sẹo khá dài khiến người khác có chút sợ hãi khi nhìn vào. Giọng nói của hắn trầm thấp như thú hoang và cả khí tức hoang dã ấy khiến người ta vô cùng lo sợ. Tên này trước kia từng là một sát thủ nhưng sau khi được nhà Rossae cứu giúp thì đã thề trung thành với gia đình này.

Tên kia bị chặn họng nhưng lại không dám tỏ ra bất kì thái độ nào bởi tên đó đúng là một tên điên, ai biết hắn sẽ làm gì. Hừ lạnh một hơi, tên này buộc phải lẩn ra chỗ khác không làm kì đà cản mũi. Thủ lĩnh nhìn về phía hộ vệ của mình khẽ gật đầu một cái như một lời cảm ơn, hắn ta cũng khẽ gật lại xem như đáp lễ.

Sau một khoảng thời gian chuẩn bị, rốt cuộc một doanh trại tạm thời đã được dựng lên. Mặc dù quá trình có chút khúc mắc giữa thủ lĩnh và hộ vệ nhưng tựu chung lại không khí cũng khá vui vẻ chứ không đến nỗi nào. Bầu không khí vui vẻ át đi sự lạnh lẽo của đêm thu, ánh trăng bạc chiếu rọi xuống khu rừng hắt lên khuôn mặt của từng người. Mặc dù mệt mỏi, mặc dù sắp phải đi ra chiến trường nhưng trên khuôn mặt ai cũng hiện lên sự vui vẻ, một số thậm chí còn nói về tương lai của mình sau khi hoàn thành chiến dịch này. Không khí vui vẻ này giá như có thể tồn tại mãi, thủ lĩnh nghĩ khi nhìn về binh lính của mình. Nhưng cô hiểu rằng trên đời này không có gì là mãi mãi, cũng chẳng có gì là tuyệt đối, nhưng chỉ có tiếp tục tiến lên mới biết được tương lai mình thế nào.

Nam ở trên một cành cây, nhìn xuống mọi người đang vui vẻ với nhau, hai đốm lửa trong hốc mắt của hắn khẽ mờ đi. Nam là con người, hoặc đã từng là con người vậy nên cậu cũng có cảm xúc, cậu cũng đã từng có thời khắc vui vẻ thế này nhưng hiện tại thì mọi thứ đã mất hết do sự vô dụng của mình. Nam căm hận điều ấy, cậu tuyệt đối không cho phép nó lặp lại một lần nữa, và để chứng minh lời mình nói cậu buộc phải mạnh hơn, mà để mạnh hơn thì cậu cũng không ngại xây cho mình một ngai vàng được làm từ máu thịt đâu.

Trái trứng giữa lồng ngực của Nam khẽ sáng lên, rung động, hệt như đang cộng hưởng với sự tiêu cực của Nam, ánh sáng vàng của nó khẽ mờ đi mà thay vào đó là một chút xám, một chút đen. Nam cũng không rõ quả trứng rốt cuộc là làm sao nhưng Người Dẫn Đường đã không nói gì thì hẳn là không có gì đi. Việc hiện tại cậu nên quan tâm là con mồi trước mắt.

- Để ta trở nên mạnh hơn, sẽ có thứ buộc phải là đá kê chân. Vậy nên, ta xin lỗi.

Giọng của Nam khẽ vang lên giữa khu rừng, tuy nhỏ nhưng lại trôi vào trong tai của mọi người. Tất cả hốt hoảng đứng dậy cầm binh khí quan sát xung quanh. Nhưng đã trễ, Nam lập tức phát động một phép thuật:

- Hỏa Cầu!

Một cầu lửa bắn ra từ vị trí của Nam, bắn thẳng tới mặt đất, một vị trí cậu đã chuẩn bị trước. Ngay khi Nam phát động phép Hỏa Cầu thì Tường Đá cũng ngay lập tức bị giải trừ khiến cho mặt đất bị sụp rất nhiều nơi, rất nhiều tên lính bị lún vào hố dầu. Quả cầu lửa của Nam như một mồi dẫn cuối cùng, một phản ứng nổ dây chuyền ngay lập tức xảy ra. Dầu cháy trong khi thuốc súng thì nổ, tạo thành một tiết mục biểu diễn lửa vô cùng ngoạn mục. Nam ngồi yên ở đấy quan sát mọi thứ, đám Undead của cậu đã bao quanh khu này đảm bảo sẽ không có ai chạy thoát.

Bùm! Bùm! Bùm! Tí tách!

Tiếng cháy nổ, tiếng thét gào tuyệt vọng và cả tiếng cầu cứu đầy ai oán tạo thành một bản hợp ca rợn người. Mùi thịt khét dần xuất hiện trong không khí khiến rất nhiều người có chút buồn nôn. Số khác thì đã sớm ngất do khói và thiếu không khí. Nam nhìn ngắm mọi thứ diễn ra như kế hoạch của mình, đơn giản, dễ ăn và không tốn công sức. Nếu bọn chúng cảnh giác hơn hay đề phòng hơn thì chuyện này đã không xảy ra, tất cả chỉ có thể nói rằng chúng quá ngây thơ khi cho rằng nơi đây là an toàn. Và cũng chẳng có ai thèm để tâm đến việc lũ đi trước có gặp nạn hay không, tất cả dường như quá hoàn hảo cho kế hoạch của Nam.

Tiếng thông báo tăng kinh nghiệm liên tục vang bên tai của Nam, dù chỉ là số ít nhưng nhiều số ít gộp lại thì trước sau gì cũng sẽ thành số bự vậy nên hắn không cần gấp. Nhảy xuống từ cành cây, Nam chậm rãi bước vào trong đám lửa, đi đằng sau Nam là bốn tên hộ vệ vô cùng cường hãn kia. Nam cũng không định diệt hoàn toàn đoàn quân này mà thay vào đó sẽ để một vài tên chạy thoát, cậu cũng cần vài tên còn sống để giúp mình nghe ngóng từ bên trong thế giới con người, tên đó tốt nhất là nên có cấp độ cao một chút.

Đi dọc qua chiến trường tàn khốc, máu thịt vung vãi do vụ nổ, máu me ngay lập tức bị hung khô kết lại trên mặt đất tạo thành những vết đen ngòm. Mùi thịt cháy cùng máu đã đánh thức bản năng của hai tên Undead của Nam, nhưng chúng đã là cấp cao nên rất nhanh chóng đã khắc chế ham muốn của mình, nếu là đám cấp thấp e rằng phải ra lệnh thì chúng mới dừng lại.

Nam đi qua chiến trường, theo như những gì hắn quan sát thì tên thủ lĩnh kia có vẻ như có một địa vị khá cao, và tên hộ vệ cũng xem như không tầm thường. Nam vẫn nhớ mang máng một chút nên vẫn một mực đi thẳng tới đó. Trên con đường hắn đi, ngoài xác chết ra thì không còn gì khác, một khung cảnh vô cùng tang thương và chết chóc, nếu như còn lựa chọn nào khác Nam cũng chẳng muốn giết họ nhưng tình thế ép buộc thì hắn cũng chịu thôi.

Mục tiêu của hắn, tên thủ lĩnh đang ngồi dựa vào một gốc cây với một cánh tay đứt lìa do vụ nổ, cô cố gắng hít thở trong bầu không khí nóng rát này, từng hơi thở như đốt cháy lá phổi của cô. Ở bên cạnh là tên hộ vệ trung thành nhất của cô, hắn đã dùng cả cơ thể mình để che chắn cho cô, gần như cả cái lưng của hắn đã nát bét do vụ nổ nhưng nếu hắn không làm thế thì e rằng cô không chỉ mất đi một cánh tay. Cô dùng đôi mắt đã mờ đi, cố gắng phát ra từng lời yếu ớt:

- Có ai...có ai còn sống...không?....Ai....ai....cũng được!

Cô như bấu víu vào một chút hi vọng cuối cùng sẽ có ai đến cứu mình, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng đó chỉ là một mơ mộng hão huyền mà thôi, vụ nổ quá lớn, gần như tất cả đều đã thiệt mạng. Hai hàng lệ khẽ chảy ra từ trong mắt, cô trách bản thân sao có thể tự tin đến mức không thèm tuần tra xung quanh một chút, cô trách tại sao mình không để ý đến việc nhóm do thám đã mất tích,...

Nhưng bây giờ có tự trách thì mọi người cũng không thể sống lại, cô cũng đã sắp chết. Cô không cam tâm như vậy, dưới tư cách là một quý tộc nhà Rossae cô không chấp nhận một cái kết như thế! Cô là Alexia Las Rossae, một con người dũng cảm, một con người kiên cường, và cô còn có trách nhiệm phải khôi phục vinh quang vốn có của gia tộc Rossae!

Alexia nghĩ thế rồi cười tự giễu, thật ngu ngốc mà... Đến giờ phút cuối cùng, Alexia không thể làm gì khác ngoài ngồi đây tự trách rồi tự ảo tưởng bản thân... Bất chợt, từ phía ngọn lửa, cô nhìn thấy năm bóng người đang chậm rãi tiến đến, nhưng nhìn thể hình này thì có vẻ không phải là lính của mình. Dù có muốn chống lại thì cơ thể cô cũng không cho phép. Cô muốn cắn lưỡi tự sát nhưng giọng nói kia đã vang lên trước khi cô kịp làm vậy:

- Cô gái, cô cam tâm cứ thế mà chết đi sao?

Lời nói vừa dứt, Alexia cố mở mắt nhìn vào năm thân ảnh kia. Bọn họ cũng ngay lập tức lộ ra dưới mắt cô. Một con skeleton, hai chiến binh và hai bộ giáp đẹp đẽ, đến mức cô tưởng như nó chỉ xuất hiện bên trong những cuốn tiểu thuyết đẹp nhất. Cô mê mẩn nhìn tổ hợp năm người này trước khi bị giọng nói của con Skeleton kia kéo lại hiện thực:

- Nếu cô muốn sống, hãy kí vào bản giao ước này. Trao mọi thứ cô có cho ta, và đổi lại cô sẽ có thứ mình muốn.

----------------------------------------

Xin lỗi mọi người đã "lủi" suốt thời gian vừa qua. Tác phải ôn bài (thật ra là chơi) để thi nên không viết được. Bây giờ thì có thời gian tác sẽ đăng thường xuyên hơn. Mong mọi người thông cảm :< !!