Chương 8: Ra Khỏi Hang

Nam chậm rãi hạ mình xuống từ trên nóc hang, đi tới bên cạnh cái xác đã bị chẻ đôi của bộ giáp đỏ, giống với đồng đội của nó, bên trong đó cũng chỉ là một thứ gì đó giông giống con người nhưng là màu đen đã bị mũi thương của Nam chẻ ra làm đôi, nó liên tục cọ quậy tựa như muốn hồi phục lại nhưng làm tất cả thì kết quả cũng chỉ như vậy. Khi Nam tiến tới gần, nó càng cử động mãnh liệt hơn, giống như nó đã nhìn thấy một thứ gì đó cực kì đáng sợ và cố sức trốn khỏi nó vậy. Nhưng, một lần nữa, tất cả đều là phí công, Nam tiến tới gần và nó không thể nào hồi phục lại.

Đặt một tay lên bộ giáp, Nam niệm:

- Kẻ Thu Thập.

Giống như nghe được lời hiệu triệu của Nam, từ trong bàn tay đó lại xuất hiện đám khói đen nhưng lần này nó dày và tỏa ra một sự nguy hiểm hơn hẳn lúc nãy, cũng dễ hiểu khi nó vừa hấp thụ một bộ giáp có cấp độ tương đương thế này. Đám khói đó giống như đã nhìn thấy con mồi, nó không cần chờ Nam ra lệnh tiếp theo phải làm gì đã lập tức lao tới bộ giáp đỏ, cực lực nhấm nháp con mồi của mình.

Giống như khi hấp thụ Lam Giáp Hiệp Sĩ, nó bắt đầu từ việc hấp thụ toàn bộ kí ức và cảm xúc của bộ giáp này, giống như một sự tôn trọng và thương hại cuối cùng. Cả quá trình diễn ra nhanh hơn hẳn khi hấp thụ Lam Giáp Kị Sĩ, có lẽ là vì nó đã mạnh hơn, vậy nên cả quá trình chỉ tốn mất của Nam khoảng mười giây là xong.

- Báo cáo: Nhận được Cuồng Bạo. Nhận được Cuồng Loạn Kiếm. Nhận được Hỏa Kiếm. Nhận được Tăng Cường Sức Mạnh. Nhận được Miễn Thương. Nhận được Phản Thương....

Một tràng dài báo cáo diễn ra suốt gần nửa phút đồng hồ mới chấm dứt, xem ra bộ giáp này về cơ bản là mạnh hơn bộ giáp kia một ít, lại còn là tiên phong nên có nhiều kĩ năng hơn cũng là điều dễ hiểu. Mặc dù không có nhiều chiêu thức thuộc về lớp pháp sư nhưng Nam ít nhất đã thỏa mãn vì lại thu thêm được một trợ thủ mạnh mẽ, dù rằng nó đánh đổi bằng tất cả những binh lính cậu tạo ra từ đầu đến giờ, nhưng ít mà chất vẫn hơn nhiều mà tạp.

Đứng dậy vươn vai một cái, thể hiện ra mình đang vô cùng mệt mỏi, có lẽ Nam vẫn còn chưa quen việc mình đã là một bộ xương khô. Nhưng cũng không thể trách cậu được, dù gì cũng chỉ mới gần bốn tháng kể từ khi cậu đặt chân tới đây mà thôi. Sở dĩ cậu tốn nhiều thời gian như vậy là vì thời gian đầu còn quá yếu cộng thêm yếu tố tâm lí vẫn còn hơi sợ hãi nên khi gặp một vài con Ma Thú cậu đều không chút nghĩ ngợi mà chạy đi, đó là lí do vì sao cậu lại tốn nhiều thời gian tới vậy. Nhưng lâu dần thì cũng quen quen, thấy Ma Thú cũng không còn sợ hãi nhiều mà còn có thể đứng ra chính diện nghênh chiến và cái kết là một thất bại thảm hại. Nghĩ làm sao mà có thể sử dụng bốn con Zombie để đối đầu với mấy con Ma Thú vậy? Chúng dễ dàng xé nát hàng phòng vệ của cậu dễ như xé nát một tờ giấy.

Nam lúc gặp những trường hợp như vậy đều sẽ triệu hồi Zombie bằng toàn bộ số lượng Ma Lực mình đang có dù rằng điều đó có thể khiến cậu gặp nguy hiểm. Mà đúng là nguy hiểm thật, lần đầu làm vậy cậu đã ngất khoảng hai ngày trời rồi mới tỉnh lại, may mà trong thời gian đó cậu thực sự đã biến thành một bộ xương khô nên mới không có con Ma Thú nào tới phá. Dù nguy hiểm là vậy nhưng nó lại mang cho cậu khá nhiều lợi ích vậy nên Nam thường xuyên sử dụng cách đó để nâng cao sức mạnh trong thời gian đầu.

Nghĩ về quãng đường mình đi tới đây, Nam bất giác nở một nụ cười, có lẽ là để tán thưởng cho những gì bản thân đã làm. Nhìn về phía quả trứng, Nam không chút chần chờ bước tới đó, nguy hiểm duy nhất là hai bộ giáp và chúng hiện đã là hộ vệ của cậu vậy nên không còn thứ gì có thể cản cậu lại nữa.

Bước lên ngai vàng đã hóa thành một nhúm tro tàn, Nam nhìn kĩ quả trứng. Nó hơi sáng lên như có phản ứng lại với kẻ vừa tiêu diệt hai hộ vệ của mình một cách đầy chật vật. Nam đặt một tay lên quả trứng, Người Dẫn Đường liền thông báo:

- Báo cáo: Đây là trứng của Phượng Hoàng Thượng Cổ, là một chủng tộc đã tuyệt diệt ít nhất sáu ngàn năm.

Nam thu hồi cánh tay, trong đầu nhanh chóng suy đoán rốt cuộc cái cửa kia là để phong ấn thứ gì, hẳn là để lưu trữ tia huyết mạch cuối cùng này. Nghĩ thế, cậu càng thêm kích động, thử nghĩ mà xem, đây là một giống loài đã tuyệt chủng, đây chắc chắn là cá thể cuối cùng còn tồn tại trên thế giới này, chỉ nghĩ đến việc mình có thể sở hữu thứ độc nhất thôi cũng khiến con người ta kích động.

Nam ngoài cái thói thích làm khó bản thân ra thì cậu cũng là một "nhà sưu tầm", mỗi khi rảnh rỗi thì cậu vẫn thường vào game để kiếm mấy món đồ kì dị mà nhà phát hành ẩn giấu bên trong tựa game của họ. Nghĩ thế, cái hộp sọ của cậu khẽ rung động biểu thị cho một nụ cười, Người Dẫn Đường tất nhiên hiểu niềm vui của Nam, nhưng nó ngay lập tức dội một gáo nước lạnh lên đầu cậu:

- Thông báo: tuy tôi rất hiểu tâm trạng của ngài, nhưng rất tiếc khi phải thông báo rằng hiện tại tình trạng của ngài không cho phép kí giao ước với Thần Thú cấp bậc này.

Nam nghe vậy, mặt liền thộn ra, á khẩu không nói được gì, niềm vui sướng vỡ tan tành trong phút chốc. Trên cái hộp sọ trắng toát kia thoáng hiện lên một chút bối rối. Nam hoàn toàn không thể vác nó theo được, theo như những gì cậu tìm hiểu suốt mấy tháng qua thì khác với trong game, cậu hoàn toàn không có thứ gì để chứ đồ giống với tính năng "túi đồ". Mặc dù cậu có thể mang theo nó, nhưng như thế rất chi là lỉnh kỉnh, một khi chiến đấu thì chỉ có ăn cám mà thôi. Người Dẫn Đường thấy cậu bối rối như vậy, liền nhẹ giọng nói:

- Đúng là hiện tại không thể kí giao ước với nó, nhưng ngài vẫn có thể đem nó bên mình, mặc dù sẽ có một chút ảnh hưởng tới sức chiến đấu của ngài nhưng hiện tại ngài đã có bên mình tận 4 tùy tùng vô cùng mạnh mẽ, và chuyện chạy trốn thì quá đơn giản với ngài. Với cỗ lực lượng hiện tại thì mang theo một gánh nặng với không mang theo cũng không có quá nhiều khác biệt. Mong ngài cân nhắc.

Nam nghe thế, khe khẽ thở dài. Chết thật, cái đầu dạo này đánh đánh giết giết nên chẳng nghĩ trước nghĩ sau được gì, phải để cho Người Dẫn Đường nói thì cậu mới nhớ ra. Quả đúng như nó nói, với cỗ sức mạnh hiện tại thì bem người ta là dễ, lại nói nếu như đánh không được thì trốn đi không phải quá dễ dàng sao?

Nghĩ như thế, cái đầu lâu của Nam bất giác khẽ rung động thể hiện rằng cậu đang rất vui. Đặt một tay lên quả trứng, cậu nói:

- Đừng làm ta thất vọng, dù sao thì ngươi là một "đồng đội" rất quan trọng đó nha.

Nói rồi cậu cầm lấy quả trứng đặt vào giữa lồng ngực mình, đằng sau những cái xương sườn. Tiếp sau đó cậu tiếp tục sử dụng Hóa Cứng tạo thành một lớp bảo vệ xung quanh nó. Mặc dù sẽ tốn chút Ma Lực nhưng mà cứ xõa đi, dù sao thì cậu cũng là Ma Vật, mà Ma Vật thì rất được thiên nhiên ưu ái nha.

Bước xuống khỏi ngai vàng, bốn tên hộ vệ của cậu lập tức quỳ xuống. Chúng đã tự phân biệt ra mình thuộc vai trò gì, hai tên thuộc lớp chiến binh, còn hai tên thuộc lớp sát thủ kiêm tầm xa kia thì bên trái tạo thành một tổ hợp vô cùng không đẹp mắt nhưng mạnh mẽ. Nam liếc chúng một chút rồi sau đó đưa tay về phía trước, niệm:

- Triệu hồi Undead cấp thấp.

Tiếng của cậu vang vọng khắp căn hầm. Đó là một chất giọng lạnh lẽo, không chút sự sống và có một chút lạnh người dù là ai nghe thấy. Nam đã sớm lấy lại được giọng nói của mình thông qua khả năng của loài dơi, chúng có thể thông qua sóng âm để định vị thì cậu chỉ cần hấp thụ chúng và làm điều tương tự.

Nhận được lời hiệu triệu của chủ nhân mình, mặt đất khẽ rung động, rồi sau đó, từ dưới đất, hàng chục bàn tay trồi lên khỏi mặt đất, đỡ lấy thân hình đã mục rữa của những con quái vật căm ghét sự sống. Chúng chậm rãi bò lên từ dưới đất, cố sức mà đứng thẳng dù rằng điều đó là bất khả thi. Không mất bao lâu, một đội quân toàn những con quái vật gớm ghiếc đã xuất hiện trước mặt Nam, chúng quy phục dưới chân cậu giống như điều đó chính là hiển nhiên. Chúng gầm gừ một cách đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu căm ghét sự sống khiến bất cứ ai cũng rợn gai ốc khi nhìn vào, cơ thể thối rữa có những con dòi ngọ nguậy bên trong khiến cho kẻ dù là can đảm nhất cũng phải nôn mửa vì kinh tởm. Chúng nhìn Nam, tiếng gầm gừ chậm rãi biến mất, thay vào đó là sự im lặng đến mức khiến người ta khó thở.

Nam nhìn chúng, trong mắt không có chút sắc thái nào ngoài một đốm lửa màu đỏ phập phùng trong mắt. Cậu không có bất cứ lí do nào đỏ có tình cảm với chúng cả, dù chúng là vật triệu hồi của cậu nhưng đối với cậu thì chúng chỉ là những tên cảm tử quân mà thôi, hoàn toàn không còn lí do nào khác cho sự tồn tại của chúng.

Băng qua khu rừng quái vật, Nam đi tới trước cửa hang, một bảng thông báo liền hiện lên cùng với tiếng của Người Dẫn Đường:

- Chúc mừng ngài khiêu chiến thành công. Nhận kĩ năng đặc thù: Tử Vong Chi Địa! Thành công thăng cấp 50! Nhận được trứng Phượng Hoàng Thượng Cổ!

Nam vừa nghe thấy vậy liền cảm thấy có chút kinh ngạc. Người Dẫn Đường tất nhiên hiểu dược tâm trạng của Nam nên ngay lập tức lên tiếng giải thích:

- Ngài sẽ được xem là đã khiêu chiến thành công khi tiêu diệt toàn bộ quái vật, thu thập vật phẩm và đi ngược về phía lối vào. Khi ấy mới được tính là đã đã hoàn thành.

Nam gật gù rồi thôi, hiện tại thì cậu vẫn còn khá yếu, chỉ là cấp 50. Nhưng được cái có mấy tên hộ vệ khá hổ báo nên cũng không đến nỗi nào. Nhìn về phía con đường mà mình sắp đi, Nam không hiểu vì sao mà có chút nản, cái hang này về cơ bản thì cậu đã càn quét hết rồi vậy nên chẳng còn con quái vật nào lảng vảng gần đây. Bây giờ đi ngược lên thì đúng là khá mệt, dù đi liên tục không ngừng nghỉ thì ít nhất cũng phải nửa tháng mới tới nơi. Nhưng nghĩ về thứ được phong ấn ở đáy thì Nam cũng thông cảm, dù sao thì đó cũng là huyết mạch cuối cùng rồi.

Mệt thì mệt nhưng cậu không thể ở mãi trong cái hang này được, thế là cậu buộc phải tiến lên. Con đường tăm tối không có chút tiếng động nào ngoài tiếng lộp cộp do vật cứng va vào nhau tạo nên âm vang vô cùng lớn. Nam dẫn đầu đoàn quân Undead của mình, ngay đằng sau cậu chính là bốn tên hộ vệ vô cùng mạnh mẽ. Nếu được thì cậu cũng muốn đi đằng sau chúng lắm chứ, nhưng khổ nỗi tụi Undead cấp thấp kia di chuyển quá mức chậm chạp, mà nếu bắt chúng tăng tốc thì ngay lập tức sẽ tạo ra hỗn loạn, bất đắc dĩ cậu phải dẫn đầu đoàn quân này thôi.

Đi được vài ngày, Nam cảm thấy có chút chán, khẽ lên tiếng:

- Này, kĩ năng đặc thù là cái gì?

Người Dẫn Đường như được đánh thức, nó ngay lập tức đáp lại như thể đang chờ đợi câu hỏi vậy:

- Đáp: Kĩ năng đặc thù là loại kĩ năng khi đạt được một điều kiện nhất định mới có thể mở khóa. Gần giống với Độc Kĩ.

Nam khẽ ồ lên, cậu hiển nhiên hiểu Độc Kĩ là cái gì. Đó là hẳn là loại kĩ năng chỉ có một cá nhân sở hữu, vậy nên mới gọi là Độc Kĩ. Mà đã là loại kĩ năng đó thì hẳn nó sẽ rất mạnh, Nam thật sự mong chờ không biết mùi vị hấp thụ nó sẽ ra sao. Người Dẫn Đường không cần Nam hỏi tiếp mà đã ngay lập tức giải đáp kĩ năng đặc thù của cậu:

- Kĩ năng đặc thù của ngài: Tử Vong Chi Địa, là loại kĩ năng tạo ra một khu vực chỉ có cái chết hiện hữu. Trong vùng kĩ năng sẽ liên tục sản sinh chất độc, sương độc, thiên tai, các loài vật nguy hiểm và cả Undead. Trong vùng đất này toàn bộ các loài thuộc hệ Độc, Undead, Ác Quỷ và Ám sẽ được tăng mạnh sức mạnh. Mức độ tăng cường tùy thuộc theo cấp độ người thi triển. Ngoài ra, khi ngài đứng trong vùng ảnh hưởng cũng sẽ được tăng cường sức mạnh. Một điều nữa đó là ngài chỉ cần tốn Ma Lực để tạo ra nó mà không cần tốn Ma Lực để duy trì. Số lượng và vùng ảnh hưởng tùy theo cấp độ kĩ năng. Điều kiện để khởi động kĩ năng là một nơi có nhiều người chết.

Nam đã sớm chai sạn với độ imba của mình nên không có vẻ bất ngờ gì lắm mà cứ dửng dưng như không. Tại thời khắc này thì dù có đưa kĩ năng giúp cậu ngay lập tức trở thành thần thì Nam cũng sẽ không chút suy chuyển nào. Trong thời gian tập luyện ở đây, ngoài kĩ năng chiến đấu ra thì Nam còn được rèn khả năng chịu đựng, mấy cái cám dỗ này cậu thấy thường xuyên nên không chút nào lộ ra gợn sóng mà cứ bình tĩnh như không.

Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc, bỏ lại đó chỉ còn lại sự im lặng đến lạnh người và tiếng lộp cộp đầy khó chịu kia mà thôi. Đội quân của Nam nhanh chóng tiến về phía cửa hang. May thay cậu đã là Undead nên sẽ không có chuyện cậu phát điên, thử nghĩ mà xem, một người bình thường phải đi liên tục trong bóng tối và nghe những tiếng động đó hàng tháng liền thì liệu có ai sẽ không phát điên? Đôi lúc, thứ khiến con người ta sợ hãi nhất không phải là những con quái vật đầy kinh tởm, hay những thứ mưu toan của cuộc sống mà chính là sự cô đơn. Nỗi cô đơn chậm rãi gặm nhấm con người ta ghê gớm lắm, đến khi ta nhận ra thì đã quá trễ. Nỗi cô đơn có thể là người bạn, nhưng cũng có thể là một con quái vật âm thầm giết chết chúng ta, biến chúng ta thành những con người vô hồn vô cảm, chậm rãi đẩy con người đến bên bờ vực tuyệt vọng.

Cuộc hành quân kéo dài gần một tháng trời, Nam rốt cuộc đã nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường, nhưng trong cậu đã không còn sự vui mừng đáng lẽ ra cậu phải có, thứ duy nhất cậu cảm thấy chỉ là một sự chán ghét đến ghê tởm. Cậu không biết vì sao nhưng càng đến gần ánh sáng kia thì cậu lại càng cảm thấy khó chịu, cứ như thể những ánh sáng kia sẽ là thứ giết chết cậu vậy. Người Dẫn Đường ngay lập tức hiện lên trước mắt, lí giải cho cậu:

- Trả lời: Lí do ngài cảm thấy khó chịu là vì đa phần các Undead sẽ không thích ánh sáng, một số loài yếu ớt thậm chí sẽ bị ánh sáng tiêu diệt ngay khi chúng chạm vào ánh sáng. Nhưng ngài là loài Skeleton đặc biệt và đám Undead do ngài tạo ra cũng vậy. Nhưng dù không bị tiêu diệt nhưng chúng vẫn có một số ảnh hưởng nhất định đến hoạt động của chúng.

Ngay khi Người Dẫn Đường kết thúc câu nói của mình thì Nam cũng đã lên tới miệng hang. Khung cảnh bên ngoài chính là một mảnh rừng rậm che bớt đi một phần ánh sáng, lộ ra một phần âm u khiến Nam thoải mái lại một chút. Đúng như lời Người Dẫn Đường đã nói từ trước thì cậu đang ở trong một khu rừng khá lớn, có lẽ trong đây cũng sẽ có không ít Ma Vật mạnh mẽ, Nam cũng không ngại thu chúng làm thuộc hạ đâu.

Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên, không phải của cậu hay là của Người Dẫn Đường mà là tiếng nói vô cùng xa lạ:

- Một đoàn Undead! Một đoàn Undead vô cùng lớn đã xuất hiện! Mau xin viện trợ!

Nam ngoảng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động. Ở đó là vài người mặc trên mình bộ giáp sắt đã lấm bùn đất và có vài vết xước do cỏ cây. Họ trang bị trên mình chỉ là một thanh kiếm dài và vài túi lương khô bên hông, hoàn toàn không có gì đáng ngại. Trên những bộ giáp ảm đạm và xây xát đó Nam nhìn thấy một biểu tượng vô cùng lớn trước ngực họ, có vẻ như đây là quân đội của một quốc gia nào đó. Nam cũng không quan tâm lắm đây là quốc gia nào bởi lẽ sâu trong tim cậu thì con người không phải là lựa chọn hàng đầu để tin tưởng. Cậu cũng không ngại đối đầu với chúng, đây là rừng, và Undead thì rất thích đánh du kích, chưa kể đến còn hai tên đánh du kích siêu hạng đang trong đội quân của cậu. Nghĩ thế, Nam chỉ vào một tên, phát ra mệnh lệnh:

- Tiêu diệt, chừa lại một tên là được!