Chương 7: Kết Thúc Chiến Đấu

Rầm Rầm Rầm

Những nhát chém chết người liên tục được bộ giáp đỏ đó tung ra, từng đường kiếm như những lần mời gọi của tử thần dành cho Nam, nếu không trốn nhanh thì có lẽ cậu sẽ biến thành một đống xương vụn mất. Kể cả là Berserker Undead, loại chiến binh không sợ tổn thương như nó cũng không dám đối diện trực tiếp với những đường kiếm đẹp đẽ mà chết người đó, Marksman Undead tuy đứng ở vị trí an toàn và liên tục nhắm bắn vào bộ giáp nhưng nó hoàn toàn vô dụng bởi một khi mũi tên tiến đến gần thì bằng một cách thần kì nào đó nó liền biến mất như chưa từng tồn tại, thậm chí là mấy đòn chém của Berseker Undead cũng chẳng thể gây nên thương tổn quá lớn với nó.

Chưa kể đến, mỗi một lần vung kiếm thì sẽ có một lưỡi kiếm đỏ rực bay ra, chém thẳng về phía trước, đó chắc là kĩ năng Hỏa Nhận rồi. Một chiến binh gần như miễn nhiễm với các đòn tấn công vật lí và ma thuật, không thể bị tác động bởi các đòn tấn công tầm xa, Nam thật sự đang rất khó khăn trong việc tìm ra cách giải quyết con quái vật này.

Dựa theo tính chất vật lí khi một vật thể bị giảm hay tăng nhiệt độ đột ngột mà các vật chất chưa kịp giãn nở hay co lại thì sẽ gây ra một sự đứt gãy, nhưng đối với bộ giáp mạnh mẽ đó thì có vẻ tính chất này khó mà làm được bởi nó trông khá cứng và dày, muốn phá hủy nó không phải là dễ, chưa kể đến cậu cũng không có nhiều Ma Pháp hệ Thủy hay Băng, muốn làm chuyện đó phải nói là khó cực kì.

Bộ giáp cũng cực kì nhanh nhẹn, điều đó đã được chứng minh khi nó có thể xuất hiện đằng sau lưng Nam trong khi khoảng cách hay bên phải ít nhất là 10m và đó là khi đã có hai thủ vệ đứng sẵn, thậm chí ngay cả Marksman Undead cũng không thể hoàn toàn theo kịp chuyển động của nó.

- Gay rồi đây, sau khi giải phóng được mấy đường vân thì thứ này trở nên thật sự khó đối phó.

Nam nghiến răng nghiến lợi, cậu liên tục tận dụng toàn bộ nơron não không tồn tại của mình để tìm ra một đối sách an toàn và hữu hiệu nhất, bất chợt, con mắt của cậu nhìn về phía quả trứng kia. Nếu cậu nhớ không lầm thì khi bước vào cậu đã thấy hai bộ giáp đã quỳ xuống bên cạnh ngai vàng, trông dáng vẻ là bảo vệ cho quả trứng đó, vậy thì lí do nó tấn công cậu chính là vì nó cho rằng cậu tới để cướp trứng và nó phải ngăn cậu lại, nó cũng đúng bởi Nam cũng sẽ lấy trái trứng sau khi đánh bại con quái vật này.

- Mặc kệ ta! Tất cả tấn công vào quả trứng!

Nghĩ là làm, Nam ngay lập tức ra lệnh cho hai hộ vệ của mình. Nhận được lệnh từ chủ nhân, chúng hơi chần chờ trong việc từ bỏ bảo vệ Nam và tấn công trái trứng, mặc dù còn có chút nghi ngờ nhưng rất nhanh chúng đã hạ quyết tâm rồi tấn công tổng lực vào trái trứng. Ba mũi tên nhanh chóng được bắn ra, Berserker Undead nhảy xổ đến, búa giơ cao quá đầu tư thế chuẩn bị đập xuống. Vốn tưởng rằng trái trứng đó sẽ tan nát dưới đòn tấn công chớp nhoáng này, nhưng không....

Keng Keng Keng Rầm

Bằng một cú quét kiếm cực đẹp, bộ giáp đã nhanh chóng chặn được ba mũi tên phóng tới và sau đó còn dư thời gian đưa kiếm lên chống đỡ đòn chém cực mạnh từ chiến binh xác sống kia. Mặc dù nhìn nó rất ung dung nhưng kì thực hai chân của nó đã lún sâu xuống đất ít nhất nửa mét, từ đó có thể thấy sức mạnh của cuồng chiến binh mạnh thế nào. Nhưng mạnh thế nào Nam tạm thời không quan tâm, cậu chỉ biết rằng suy đoán của mình đã đúng, mục đích của cả hai bộ giáp chính là bảo vệ quả trứng, vậy thì việc tấn công vào quả trứng và ép nó phải bảo vệ là lựa chọn chính xác.

- Tập trung vào quả trứng! Câu giờ cho ta 1 phút!

Hai con Undead vốn bình lặng nãy giờ chợt gầm thét lên, chúng đã sẵn sàng hiến dâng sinh mạng của mình. Bằng mọi giá, chúng phải ép bộ giáp kia phải ở lại đây bảo vệ quả trứng, tuyệt đối không thể để nó đến gần chủ nhân dù chỉ một bước. Berserker Undead gầm lên một tiếng nữa, tiếng gầm vang vọng khắp không gian khiến nơi đây rung động mãnh liệt như có động đất, nhưng thứ diễn ra sau đó khiến Nam có chút kinh ngạc, những mạch máu đỏ trên người nó chợt co bóp một cách thô bạo, một số chỗ thậm chí còn nổ bung ra vì không chịu được áp lực, cơ bắp và dây thần kinh trên cơ thể của nó căng lên, tốc độ và sức phán đoán của Berserker Undead chợt tăng lên một cách mạnh mẽ, đến mức gần bằng với bộ giáp, đây có lẽ là trạng thái Cuồng Hóa người ta hay nhắc tới đi?

Không để ý đến chúng nữa, Nam bắt đầu toàn lực hấp thụ bộ giáp xanh bởi cậu biết rằng khi tập trung hết tinh lực vào việc hấp thụ thì tốc độ sẽ được đẩy nhanh hơn rất nhiều, dựa theo tiến độ thì có lẽ là nửa phút, mong sao hai con Undead của mình có thể chống tới lúc đó. Ngay lập tức, kĩ năng Kẻ Thu Thập được sử dụng, từ trong bàn tay của cậu chợt xuất hiện một đám khói đen kịt, nó chạy dọc theo cánh tay của Nam rồi sau đó nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể của bộ giáp xanh khiến nó hoàn toàn bị khói đen che lấp, đây chính là thời khắc hấp thụ bắt đầu.

Những tảng giáp cứng của nó nhanh chóng bị phân giải rồi sau đó hòa vào bên trong làn khói đen, để lộ bên dưới lớp giáp cứng đó là một sinh vật gì đó vừa không giống người, vừa không giống quái thú, nó như một cục gì đó màu đen mang hình dạng của một con người với cái đầu bị bóp nát đang cố gắng phục hồi trong vô vọng dưới sự phân giải điên cuồng của Nam. Hai con mắt đỏ của nó liên tục nhìn đông rồi nhìn tây sau đó nhìn thẳng vào Nam như một sự bối rối và cầu cứu, nhưng ngay sau đó, đôi mắt ấy đã mất đi hoàn toàn sắc thái, không còn sợ hãi, không còn bối rối, không còn van xin, tất cả có chỉ là một sự hờ hững đến lạ. Đây chính là một điều đặc biệt khác của Kẻ Thu Thập, dù rằng là một kĩ năng nhưng nó cũng có một sự nhân từ của riêng mình, đối với nó, khi bắt đầu hấp thụ vật sống vẫn còn sinh mệnh thì nó sẽ ưu tiên hấp thụ toàn bộ kí ức và cảm xúc của vật đó trước nếu không được chủ kích hoạt điều khiển, có thể nó cho rằng việc này sẽ là một sự nhân từ cuối cùng của nó đối với tất cả, chết đi không hề đau đớn, không hề cảm nhận bản thân bị hấp thụ, chỉ còn nhìn thấy một màu đen cuối cuộc đời rồi sau đó chậm rãi biến mất khỏi thế gian này. Nam hiển nhiên cũng biết được điều ấy, và có lẽ là cũng bị nó ảnh hưởng nên cậu chưa bao giờ để việc hấp thụ kí ức và cảm xúc ra sau cùng cả, hoặc nếu có thể thì cậu sẽ kết thúc sinh mạng của chúng trước.

Những thông tin, những kí ức, những cảm xúc chợt xuất hiện trong đầu của Nam, nó lúc này về cơ bản là vẫn thuộc về bộ giáp xanh nên nó muốn chi phối cơ thể của cậu, chi phối để nó có thể tiếp tục cuộc sống nơi dương trần này. Nhưng tất cả đều vô ích, bởi Kẻ Thu Thập một khi đã bắt đầu là sẽ không thể để con mồi trốn thoát, nó nhốt những thứ đó lại vào một chiếc lồng, tẩy đi những cảm xúc tiêu cực, những kí ức dối trá và chỉ để lại những thứ nguyên thủy nhất, những cục kí ức trắng xóa giữa không gian tối đen. Nam dù nhận được những kí ức đó nhưng cậu không có ý định kiểm tra chúng vào lúc này, bởi đây không phải là thời gian phù hợp cho chuyện ấy, nếu cậu còn không nhanh lên thì tất cả sẽ chết và những thứ hai con Undead kia làm nãy giờ sẽ trở thành công cốc cả.

Nghĩ thế, không còn để những kí ức và cảm xúc ấy ảnh hưởng, Nam lại dồn sức hấp thụ toàn bộ cơ thể này và cả những kĩ năng nữa. Đây có lẽ là chìa khóa cuối cùng để cậu có thể chiến thắng toàn bộ trận chiến này.

Thời gian trôi qua trong sự lo lắng của Nam, nãy giờ đã mười giây trôi qua và cậu cũng chỉ mới hoàn toàn hấp thụ được kí ức cũng như cảm xúc của thứ này mà chưa hấp thụ được một tẹo Ma Lực hay kĩ năng gì cả, thời gian hiện tại đối với cậu còn quý hơn cả vàng, vậy nên cậu buộc phải hoàn thành nó càng sớm càng tốt. Dựa theo những gì cậu quan sát được từ nãy đến giờ thì để bộ giáp kia hoàn toàn mất hết năng lượng cũng phải ít nhất một hai phút nữa, cũng tức là sẽ khớp với thời gian cậu hoàn toàn hấp thụ xong thứ này, nhưng nếu đến đó mới hấp thụ xong, lỡ nó không còn quan tâm đến trái trứng mà chỉ muốn giết thì Nam sẽ tiêu tùng.

Rầm Rầm Xoạch

Những đòn chém mạnh mẽ được Berserker Undead vung ra nhưng tất cả đều bị bộ giáp kia cản lại, không những vậy đôi khi còn bị thứ đó lợi dụng sơ hở gây ra một vài vết thương trên người, mà đây đã là bên trong trạng thái Cuồng Hóa và được Marksman Undead trợ giúp, thật sự không tưởng tượng được nếu đấu 1vs1 thì nó sẽ thê thảm thế nào.

Tuy bị thương nặng, bị nó đánh gục không biết bao nhiêu lần nhưng Berserker Undead lại không thể gục xuống, nó còn chủ nhân phải bảo vệ sau lưng, nó dù có chết cũng phải hoàn thành được nó. Mà dù không có thế, với niềm kiêu hãnh của một Berserker nó không được phép gục ngã trước bất kì kẻ thù nào dù đó có là ai đi chăng nữa, Berserker một khi đã chấp nhận thua cuộc một cách nhục nhã, bị kẻ thù đánh gục mà không phản kháng thì kẻ đó không còn xứng đáng với cái danh Berserker. Berserker vì chiến đấu mà sinh ra, vậy thì chỉ có thể vì chiến đấu mà chết đi, tuyệt đối không thể để mình chết một cách nhục nhã.

Marksman Undead cũng liên tục phóng ra không biết bao nhiêu mũi tên nhưng tất cả đều bị bộ giáp đó chặn lại một cách đơn giản, thậm chí dù đã chọn góc khuất cũng như nhiều góc chết khác nhưng tất cả đều là phí công, bộ giáp ấy như có con mắt đằng sau lưng vậy, hoàn toàn không đánh lén được. Cũng may là nhiệm vụ của nó chỉ là cầm chân chứ không phải tiêu diệt thứ mạnh mẽ này vậy nên chỉ cần khiến nó phân tâm để Berserker Undead làm việc là được rồi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, nửa phút trôi qua, Nam rốt cuộc đã hoàn toàn hấp thụ được bộ giáp đó, một nét vui mừng thoáng hiện lên trên khuôn mặt xương xẩu của cậu dù rằng nó không thay đổi gì lắm. Người Dẫn Đường sau khi đợi phân tích hết tất cả kĩ năng của bộ giáp đó liền trả lời:

- Báo cáo: Nhận được Dịch Chuyển. Nhận được Mũi Tên Siêu Thanh. Nhận được Chuyển Đổi. Nhận được Lãnh Thổ Băng Giá. Nhận được Mũi Tên Băng Giá. Nhận được Miễn Nhiễm Với Di Chuyển Tốc Độ Cao. Nhận được....

Một tràng dài các kĩ năng nhận được sau khi hấp thụ được bộ giáp đó, Nam cười thầm trong lòng, quả nhiên thứ đó không phải thứ tầm thường gì, cái tràng thông báo này ít nhất cũng phải kéo dài thêm mấy giây nữa mới kết thúc. Nhưng trong số đó Nam đặc biệt chú ý tới mấy cái kĩ năng: Lãnh Thổ Băng Giá, Dịch Chuyển, Ẩn Hình và Chuyển đổi. Người Dẫn Đường biết được suy nghĩ của Nam liền lên tiếng giải thích:

- Giải thích: Lãnh Thổ Băng Giá cho phép biến một khu vực hoặc địa hình chỉ định thành một vùng băng tuyết, trong khu vực này người thi triển có thể toàn quyền điều khiển địa hình và tăng mạnh các kĩ năng thuộc Băng hệ. Dịch Chuyển cho phép người sử dụng dịch chuyển tới một địa điểm đã chỉ định với điều kiện đã từng đi qua đó hoặc đặt một điểm dịch chuyển đối với những nơi chưa từng tới. Ẩn Hình cho phép người thi triển hòa mình vào không gian xung quanh, hoàn toàn ẩn mình khỏi thế giới này, ẩn được càng sâu và càng lâu phụ thuộc vào khả năng của người sử dụng. Chuyển Đổi là Ma Pháp cho phép người thi phép có khả năng hoán đổi vị trí của hai vật thể có cùng thể tích hoặc khối lượng, hoặc có thể chủ động hoán đổi bản thân với một vật thể được chỉ định.

Hóa ra là vậy. Nam thầm kinh ngạc, xem ra là cậu đã có đối sách để đánh trận này. Mà đúng là vậy thật, trước tiên không cần phải gấp gáp sử dụng bởi cậu hoàn toàn không có trình để hoàn toàn phát huy được hết toàn bộ sức mạnh của nó, mà chỉ có bộ giáp xanh mà thôi.

- Triệu hồi Undead: Lam Giáp Hiệp Sĩ!

Về cơ bản thì tất cả các loại tên chỉ dùng để gọi một thứ gì đó, và nếu Nam không thích thì hoàn toàn có thể gọi chúng bằng cái tên khác để triệu hồi mà không gặp bất cứ vấn đề nào. Đây cũng là một cái lợi khi giết một sinh vật nào đó mạnh mẽ mà lại vô tình không biết tên thì việc này sẽ giúp cậu khá nhiều.

Nghe được lời triệu gọi của chủ nhân mình, từ trên người Nam chợt tuôn ra không ngừng những làn khói đen huyền, chúng liên tục tụ lại thành một khối cầu tròn vo rồi sau đó dần dần tụ lại thành một hình người...Sau một lát biến hình, rốt cuộc bộ giáp xanh kia đã trở lại nhưng lần này là bên chiến tuyến của Nam. Nhìn thấy chủ nhân của mình, nó quỳ một chân xuống, vô cùng cung kính cũng như vô cùng bình tĩnh chờ đợi một mệnh lệnh. Hài lòng với bộ dạng này, Nam ra mệnh lệnh đầu tiên:

- Giúp hai đồng loại của ngươi chiến đấu tiêu diệt thứ kia.

Không cần biết lúc trước chúng từng thuộc loại gì, dù là rồng, là rắn, là phượng hoàng hay bất kể thứ gì đi nữa, thì một khi đã chết đi và bị Nam gọi lên một lần nữa thì chúng chính là đồng loại với nhau. Mặc dù vẫn còn bộ dạng của mình lúc đỉnh phong nhưng về bản chất thì chúng đã chết, mà những kẻ đã chết được triệu gọi và gặp nhau thì không gọi là đồng loại thì gọi là thứ gì chứ?

Nhận được mệnh lệnh của Nam, Lam Giáp Hiệp Sĩ đứng dậy, xoay người lại, bộ dạng quyết tử. Nó đưa tay lên, nắm lại, ngay lập tức vũ khí lúc trước của nó liền xuất hiện ở trong tay, nhưng so về uy lực thì thứ này tuyệt đối mạnh hơn hẳn thứ kia bởi nó hoàn toàn tạo ra từ Ma Lực. Cầm lại được vũ khí của mình, Lam Giáp Hiệp Sĩ không lập tức tiến lên mà hội quân với Marksman Undead, bởi cả hai đều là loại đánh tầm xa nên hội quân với nhau bàn kế hoạch tác chiến cũng không hề khó hiểu.

Bộ giáp đỏ thấy đồng đội khi xưa của mình bị một bộ xương khô gọi lên liền gầm rú điên cuồng. Đối với người ở đây, hoặc đối với bản thân nó, nhìn thấy đồng đội đã chết của mình không những không được an nghỉ mà lại phải tiếp tục cuộc sống với những trận chiến bất tận, bị giày vò bởi ranh giới cái chết và sự sống đến tận cùng của thời gian, đó là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Mặc dù điên cuồng là thế nhưng nó lại không thể rời khỏi vị trí, bởi nếu so với giải thoát đồng đội thì việc bảo vệ quả trứng kia còn quan trọng hơn rất nhiều, Nam đứng từ xa quan sát rồi rút ra một kết luận như vậy.

- Người Dẫn Đường, so với lúc đánh với ta, bây giờ ta lại cảm thấy Lam Giáp Hiệp Sĩ mạnh hơn, vậy là sao?

Nam bất chợt hỏi, bởi cảm giác của cậu cho rằng bộ giáp đó hoàn toàn mạnh hơn lúc còn sống, thậm chí còn mạnh hơn cả cậu rất nhiều và hoàn toàn đè ép bộ giáp đỏ.

- Trả lời: Khi triệu hồi một sinh vật trở về từ cõi chết, chúng thường được gọi về ở trạng thái đỉnh phong nhất dù rằng trạng thái trước khi chết của chúng đã suy yếu. Và khi được triệu hồi, nhờ ảnh hưởng của Người Lãnh Đạo và Chúa Tể Cái Chết nên sức mạnh của các loại Undead ngài triệu hồi sẽ mạnh hơn gấp đôi phiên bản lúc sống của chúng . Nếu muốn làm tương quan so sánh thì Lam Hiệp Sĩ lúc trước chỉ mạnh bằng một cục đá ném vào hồ rộng, còn nó của bây giờ đã là một tảng đá vô cùng lớn thẩy vào biển rộng, hoàn toàn mạnh mẽ và áp đảo.

- Vậy là ta cho hai tên kia trợ chiến cũng chỉ để làm nền thôi sao? - Nam có chút kinh ngạc bởi những gì mình vừa nghe thấy.

- Trả lời: Sợ là làm nền cũng không có cửa. Cấp độ hiện tại của Lam Giáp Hiệp Sĩ theo hệ thống dự đoán sẽ rơi vào cấp độ Thiên Tai và tiếp cận với Thảm Họa.

Nam nghe vậy liền nuốt nước bọt dù rằng cậu không có nó, nhưng những thứ cậu vừa nghe thật sự quá khủng bố. Mặc dù không biết cấp độ Thiên Tai sẽ mạnh thế nào, nhưng nếu nó có thể so với thiên tai từ thiên nhiên đem lại thì thật đúng là không thể khinh thường. Còn cấp độ Thảm Họa, hẳn là có thể so với những cuộc chiến tranh đi, hoặc thậm chí có thể là thế chiến không chừng.

Biết được hai tên lính của mình không còn tác dụng nào nữa Nam liền gọi chúng về, bởi có lẽ chỉ một mình Lam Giáp Hiệp Sĩ cũng đủ chơi rồi. Bây giờ cậu mới hiểu hành động nó hội quân với Marksman Undead để làm gì, chắc chắn không phải họp bàn kế hoạch tác chiến, khá chắc kèo là để khuyên nó rút lui bởi trận chiến này không còn gì đáng xem nữa.

Berserker Undead và Marksman Undead được lệnh, không còn ham chiến mà ngay lập tức quay về, một tên đứng trước còn một tên đứng sau phòng thủ cho Nam. Nhìn về phía trận chiến, Nam khỏi cần đoán cũng biết ai sẽ là kẻ chiến thắng, Lam Giáp Hiệp Sĩ bây giờ mạnh hơn thời kì đỉnh phong của nó gấp đôi, không những vậy bộ giáp đỏ cũng đã sắp đến giới hạn, vậy nên đây là một trận đấu đã biết trước kết quả.

Đúng như Nam nghĩ, ngay khi cậu triệu hồi hai hộ vệ của mình về, Lam Giáp Hiệp Sĩ ngay lập tức bắt đầu trận chiến của mình bằng một Ma Pháp, là Lãnh Thổ Băng Giá. Xem ra đây là một Ma Pháp tác động đến môi trường vậy nên gọi nó ra đầu tiên đúng là một quyết định sáng suốt. Ma Pháp vừa hình thành, bao phủ bộ giáp đỏ kia vào bên trong, Lam Giáp Hiệp Sĩ liền tấn công bằng một mũi tên được bao phủ bằng Ma Pháp Băng hệ.

Mũi tên phá không mà bay, cắm vào người của bộ giáp đỏ vô cùng dễ dàng, có vẻ như nó đã mệt mỏi vì trận chiến cũng như đã kiệt lực nên không thể né được đòn này. Tuy bị thương nhưng bộ giáp đó lại không có vẻ gì là từ bỏ, nó cầm lên thanh kiếm dài của mình rồi lao tới Lam Giáp Hiệp Sĩ dù rằng nó có thể tiếp tục bị thương. Lam Giáp Hiệp Sĩ nhìn thấy sự giãy dụa trong vô vọng đó liền khẽ lắc đầu, nó đưa tay lên rồi nắm lại, ngay lập tức từ dưới đất khoảng năm cây cột được làm hoàn toàn từ băng mọc lên một cách nhanh chóng, hẳn đây là Cột Băng.

Mục đích của chiêu này không phải là để tấn công mà là để tạo địa hình cho Lam Giáp Hiệp Sĩ tác chiến, nó là một cung thủ, mặc dù không giỏi trong việc sử dụng cung mà lại giỏi trong sử dụng dao găm, nhưng đối với nó trận này mà sử dụng vào sở trường của mình thì đúng là xem trọng đối thủ quá vậy nên nó không là vậy. Nhảy lên một cây cột, tên đã được lên, nó ngay lập tức bắn một mũi tên về phía bộ giáp đỏ.

Có vẻ như nó đã đoán trước được đòn này nên né đi rất dễ dàng. Nhưng đó không phải là tất cả, Lam Giáp Hiệp Sĩ ngay lập tức nhảy qua một cây cột khác rồi lại nhả tên, không đợi nó hoàn toàn bắn trúng nó lại nhảy qua một vị trí khác. Liên tục bị tấn công với tốc độ cao, bản thân lại bị suy yếu, bộ giáp đỏ nhanh chóng rơi vào hạ phong và liên tục ăn không biết bao nhiêu mũi tên mà kể, nó bây giờ như một con nhím đang cuộn mình để chống trả lại kẻ địch.

Mặc dù thấy nó như vậy, nhưng Nam lại không hề khinh thường bởi tất cả lớp đấu sĩ hoặc chiến binh đều sẽ có một chiêu bản quyền đó là Cuồng Hóa, mặc dù lúc nãy nhìn nó rất giống Cuồng Hóa nhưng thực ra đó chỉ là một chiêu thức tạm thời tăng phúc của bộ giáp mà thôi. Vậy nên Nam buộc phải dè chừng đối với tên này.

Đúng như cậu nghĩ, sau khi đạt đủ một điều kiện nào đó, nó ngửa đầu lên, thét dài một tiếng, đánh bật hết tất cả những mũi tên đang bay tới, ngọn lửa trên cơ thể nó cháy phừng phực thiêu đốt không ít mũi tên găm trên mình. Nhưng nó nào ngờ rằng, ngay giây phút nó ngửa đầu thét dài tạo áp lực cho đối phương lại là giây phút nó bỏ mình.

Nam đã chờ đợi thời khắc này, cậu hoán đổi với một mũi tên cắm sẵn trên trần hang, trong tay đã chuẩn bị sẵn một Ma Pháp, là Băng Thương. Ngay khi nó vừa gầm thì Ma Pháp cũng liền phát động, từ trong tay cậu xuất hiện một mũi thương lớn dài một mét và cán thương dài ba mét rưỡi. Như được tác động bởi định luật vật lí, nó được Nam ném đi, kết hợp giữa lực ném, trọng lượng của mình và cả trọng lực, nó bay xuống với tốc độ không tưởng. Nó đâm thẳng xuống đầu bộ giáp đỏ, xuyên thủng cả người của nó rồi sau đó cắm thẳng xuống đất khoảng nửa mét. Cuộc chiến kết thúc chóng vánh như vậy đấy.