Chương 43: Đệ Nhất Triệu Hồi Sư

Nam nhìn về phía quả trứng, cậu đứng trước mặt nó rồi đưa bàn tay về phía quả trứng, một làn sóng Ma Lực ngay lập tức nổi lên. Ma Lực của Nam sau hàng tháng trời tích cóp đã trở thành một con số cực kì khổng lồ, đến mức dù là những con Cổ Long hàng ngàn năm tuổi cũng phải ngước đầu ngưỡng mộ. Nam không chút tiếc rẻ nào liên tục phóng thích Ma Lực của mình, Ma Lực sau khi phóng thích thông qua sự điều khiển của Người Dẫn Đường đều ngay lập tức biến thành Hắc Hỏa bao quanh quả trứng, cưỡng ép nó hấp thụ nếu không nó sẽ chết.

Nam có thể vừa phóng thích Ma Lực vừa chuyển hóa nó thành Hắc Hỏa nhưng như thế thì tốc độ sẽ rất chậm và độ tinh thuần cũng không thể so với Người Dẫn Đường. Vậy nên hai người rất nhanh chóng đã phân chia công việc, Nam thì chuyên tâm phóng thích Ma Lực còn Người Dẫn Đường sẽ phụ trách chuyển hóa nó thành Hắc Hỏa rồi dẫn vào bên trong quả trứng, cưỡng ép quá trình biến dị.

Luồng Ma Lực dồi dào của Nam rất nhanh đã trào ra ngoại giới, dù cho bên trong căn phòng có rất nhiều Ma Pháp Trận chống rò rỉ Ma Lực nhưng số Ma Lực mà cậu phát ra đã vượt quá khả năng ngăn chặn của chúng. Tất cả các thuộc hạ của Nam nhanh chóng nhận ra luồng Ma Lực quen thuộc này, họ chắc chắn không còn xa lạ gì bởi khi được Nam ban tên cho thì chính luồng Ma Lực này đã giúp họ tiến hóa. Biết rằng mình sắp có thêm một đồng đội mới tất cả buông hết công việc rồi ngay lập tức tập trung xung quanh căn phòng, tốc độ nhanh đến khó tin.

Họ không lo sợ rằng Nam đang bị tập kích bên trong đó bởi Nam và bọn họ có một mối liên kết rất chắc chắn, chỉ cần Nam cảm nhận được nguy hiểm thì bọn họ cũng sẽ cảm nhận được như vậy. Nhưng hiện tại thì không có cảm giác gì ngoài sự mệt mỏi do phóng thích quá nhiều Ma Lực. Tất cả gặp mặt nhau trước căn phòng, không ai nói với ai cái gì, chi đơn giản một cái gật đầu rồi ngay lập tức tản ra bảo vệ căn phòng. Toàn bộ lực lượng mạnh nhất của doanh trại giờ đây đã tập hợp lại, bất kì kẻ nào có ý muốn đột nhập vào để ám sát Nam thì buộc phải nghĩ lại trước khi chúng chết một cách tức tưởi.

- Kể ra thì đây là lần đầu tiên ta cảm nhận thấy chủ nhân phóng thích luồng Ma Lực dồi dào đến vậy, đồng đội mới của chúng ta rốt cuộc mạnh đến thế nào?

Rie rút thanh kiếm bên cạnh hông canh chừng bên ngoài cánh cửa, thấy không khí có chút cô đọng nên cô lên tiếng nói. Mọi người kì thực cũng rất hiếu kì, chỉ là không ai muốn là người đầu tiên mở miệng mà thôi, sau khi có người bắt đầu thì cả đám cũng nhao nhao lên. Bởi lẽ đây là lần đầu tiên Nam phóng thích nhiều Ma Lực đến thế, đến mức ảnh hưởng đến cảnh quan xung quanh cái biệt phủ.

- Có thể là ngài ấy đang sinh ra một thiếu chủ mới?

Hắc Thử đột nhiên lên tiếng. Nhưng lời vừa dứt, Bạch Không đã ngay lập tức nhảy vào, bộ dạng đòi sống đòi chết:

- Không! Không thể được! Phụ thân nhất định chỉ có một mình ta mà thôi! Ta không đồng ý cha có con mới!

- Haha... Mặc dù lời của Hắc Thử rất thú vị nhưng chúng đều không có chút không quá hiện thực, ngài ấy từng nói rằng để sinh ra Bạch Không thì ngài ấy đã phải hi sinh rất nhiều tinh huyết mới có thể tạo ra thiếu chủ, thêm nữa là tỉ lệ sinh ra một sinh mệnh thể là rất thấp. Vậy nên là rất có thể bên trong căn phòng là đồng đội mới của chúng ta.

Phong Hồ một bên nghiên cứu binh pháp, một bên nhàn nhạt nói. Mọi người nghe hắn nói thì ồ lên, cũng không phải là không có lí, sau khi biết được người bên trong là ai thì tất cả cũng liền yên tĩnh lại, sợ làm phiền đến chủ nhân. Động tĩnh bên này dĩ nhiên không thể giấu được các giác quan nhạy bén của động vật, hay nói dễ nghe hơn là các vị sứ giả của hai quốc gia kia. Họ nhìn nhau, không nói một lời liền phóng tới chỗ phát ra cỗ sức mạnh lạnh gáy kia.

Đứng trước mặt các thủ vệ của Nam đang tịnh tâm tĩnh dưỡng, họ dù là kẻ ngốc cũng cảm nhận được những cỗ sức mạnh bá đạo tỏa ra từ họ, cho dù chỉ là một con Slime đang ngả mình ở chân của một con chuột lớn như con sói cũng mạnh gần như tương đương với bọn họ chứ đừng nói là những kẻ đang tỏa ra luồng sức mạnh khủng bố kia. Nếu toàn bộ cỗ sức mạnh này đều xuất chiến thì đừng nói là Nhân Loại, dù là Long Nhân cũng sẽ bị chúng đè bẹp như những con kiến bên đường.

- Các vị sứ giả, xin thứ lỗi vì đã làm phiền các vị nghỉ ngơi nhưng đây là vấn đề nội bộ của chúng tôi, rất mong mọi người hợp tác và quay về phòng nghỉ của mình.

Không để bốn người sứ giả đến quá gần Phong Hồ đã lập tức bước lên một bước nho nhã nói. Đám người sứ giả mặc dù biết đây là địa phận của người khác nhưng bên cạnh sự hiếu kì bên trong họ còn tồn tại cảm giác hoảng sợ, lo lắng và có dự cảm không lành về thứ ở bên trong căn phòng đó. Nghĩ vậy, Lily không chút ngại ngần đã nói:

- Ta hiểu đây là địa bàn của các vị, lời của các vị rất có trọng lượng ở đây nhưng xin thứ lỗi chúng ta không thể phụng bồi.

- Đúng vậy, mặc dù chúng tôi không biết các vị đang bảo vệ thứ gì nhưng thứ đó chắc chắn sẽ mang lại đại họa cho đại lục này! Vẫn xin các vị nhường một con đường.

Ives bước lên sóng vai với Lily đồng thời nói rõ ra mục đích của họ. Ives thân là Phượng Hoàng, hay nói đúng hơn cô là một giọt tinh huyết cuối cùng của Thượng Cổ Phượng Hoàng, cô có khả năng cảm nhận được sóng nhiệt rất mãnh liệt, đồng thời sâu trong lòng cô vẫn luôn dâng lên một cỗ khí tức quen thuộc từ khi bước tới nơi đây. Khí tức đó rất yếu ớt nhưng vẫn có thể cảm nhận được, nó còn cố gắng nói cho cô chuyện gì đó nhưng lại không thể, tuy vậy Ives lại có thể cảm nhận rất rõ được sự sợ hãi của nó. Nỗi sợ hãi này không phải là áp chế về chủng tộc, hay sợ hãi về cường giả, mà nó giống như nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất của vạn vật - cái chết.

Nghĩ tới đồng tộc của mình đang phải chịu sự đau đớn bên trong căn phòng đó mà lửa giận của cô bốc lên ngùn ngụt, hỏa khí tận trời. Mái tóc màu đỏ của cô bay lên dù không có gió, mỗi một sợi tóc đều tỏa ra một cỗ nhiệt lượng kinh người. Đôi mắt vốn màu đen kia chợt chuyển sang đỏ rực như lửa, bên trong con ngươi đó có một đoàn hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt cứ như chuẩn bị thoát ra. Ma Lực xung quanh bị cô ta điều động, không khí ngay lập tức trở nên nóng bức.

Lily bên cạnh cũng không tốt hơn là bao, hai cái sừng trên đầu cô ta ngay lập tức chuyển màu, một cái màu lam còn một cái màu trắng. Phần lớn Long Nhân đều tích trữ Ma Lực bên trong sừng của mình, vừa để thuận tiện sử dụng vừa là để ra oai với người khác. Với mỗi Long Nhân thì sừng là bộ vị quan trọng nhất của họ, nó đại biểu cho sự kiêu ngạo, quyền lực và sức mạnh. Sừng Long Nhân màu càng đậm chứng tỏ sức mạnh càng lớn, mà của Lily thì gần như đã không còn nhìn thấy những đường vân trên đó nữa chứng tỏ cô là một đẳng cấp rất cao. Hai tên đàn ông phía sau mặc dù yếu hơn một chút nhưng ai nấy cũng bắt đầu biến về hình dạng của mình. Một tên thì biến thành con hổ đi bằng hai chân, một tên thì cơ thể trở nên lực lưỡng hơn cùng với những chiếc vảy bao phủ khắp cơ thể.

Phong Hồ dù thấy cảnh này cũng không ngăn cản mà để họ muốn làm gì thì làm. Nam đã từng nói rất rõ rằng bọn hắn không được phép xuất thủ trừ khi bị khiêu khích, mặc dù đám sứ giả này đã vũ trang đầy đủ, chỉ kém chút tiến công vào nhưng hắn vẫn không động đậy chút gì. Sau khi xác định tất cả đã đến được trạng thái mạnh nhất, hắn mới nói:

- Các vị đã chuẩn bị xong rồi chứ? Xin nói trước nếu các vị tấn công thì hậu quả sẽ khó lường đấy.

Cả bốn người sứ giả không ai nói một lời chỉ lặng lẽ gật đầu, đồng thời đưa ra lời cảnh báo cuối cùng:

- Đây là cảnh báo cuối cùng, rất mong mọi người nhường đường.

Mặc dù lời đã nói ra nhưng đám hộ vệ của Nam không có vẻ gì là sẽ nhường đường, nhưng cũng không có vẻ gì là có địch ý. Đám sứ giả mặc dù rất không thích sự ngạo nghễ của bọn họ nhưng ít nhất thì họ cũng không mang ý xấu. Tất cả băng qua con đường một cách dễ dàng, hoặc ít nhất là họ đã nghĩ vậy. Con Slime kia không biết từ bao giờ đã chắn trước đường đi của họ rồi không nói không rằng nuốt chửng tất cả. Tốc độ thật sự là quá nhanh, đến mức dù não đã nhận ra nhưng cơ thể cũng không theo kịp.

Trôi nổi bên trong con Slime, tất cả ngay lập tức nhận ra việc chống cự là ngu xuẩn thế nào bởi bất kể dùng sức mạnh gì cũng không thể xuyên thủng cái màng nước của con Slime này. Phong Hồ lúc này đi tới một bên nhàn nhạt nói:

- Lục Dịch, cậu xung động quá đấy.

Lục Dịch mặc dù không phục nhưng vẫn phải thừa nhận:

- Đúng vậy, tôi dạo này có chút xung động, có thể là vì làm việc quá nhiều chăng? Hahaha....

Lục Dịch tự nói rồi tự cười như một tên tự kỉ. Phong Hồ không có tâm tư đi quản cái con Slime này, hắn quay đầu nhìn các vị sứ giả rồi nở một nụ cười thân thiện:

- Như tôi đã nói lúc nãy, các vị sẽ hối hận. Nhưng cũng không cần lo lắng, cậu Lục Dịch này sẽ không tiêu hóa mọi người, cậu ta chỉ muốn mọi người giữ yên lặng cho tới lúc chủ nhân làm xong việc mà thôi.

Nói xong Phong Hồ liền đi về chỗ của mình, tiếp tục đọc binh pháp. Bốn người sứ giả mặc dù không cam lòng nhưng cũng không thể gây nên sóng gió gì, chỉ có thể yên lặng chịu trận. Đẳng cấp của bốn người thấp nhất cũng là cấp 60, còn cao nhất là tận 80, quá dư để đi làm sứ giả. Nhưng Lục Dịch lại có thể dễ dàng chế phục được họ mặc dù cậu cũng chỉ mới cấp 70. Nguyên nhân là vì cậu có khả năng miễn dịch tuyệt đối với các loại sát thương dưới cấp 100 đến từ bên trong cơ thể và tốc độ của cậu rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã có thể bao khỏa được cả bốn người kia, nên họ không thể làm gì hơn là ngồi yên chịu trận.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ít nhất cũng đã là nửa ngày nhưng làn sóng Ma Lực không có vẻ gì là giảm bớt, trái lại còn tăng thêm. Bầu trời xám xịt như muốn mưa, sấm chớp nổ vang trời như đang chờ đợi cho sinh linh mới xuất hiện kia. Rồi bất chợt, một làn sóng Ma Lực màu đen đặc quánh làm nổ tung căn phòng rồi tràn ra khắp ngóc ngách. Mặc dù nhiều Ma lực nhưng không phải ai cũng có thể hấp thụ chúng, Ma Lực của Nam đã qua cải tạo của cơ thể khiến cho việc hấp thụ chúng ngoại trừ Nam thì không ai có thể làm được.

Làn sóng Ma Lực tán đi, để lộ bên trong căn phòng là Nam đang vô cùng chờ mong nhìn về phía cái kén màu đen. Mọi người cũng bất giác nhìn về phía đó, ai cũng rất mong chờ và hiếu kì thứ gì đang được cất giấu bên trong đó. Rồi thời gian lại trôi qua, cái kén ban đầu khẽ rung nhè nhẹ, nhưng bây giờ lại rung lắc vô cùng dữ dội, hình dạng của nó liên tục biến hóa như thể có một sinh vật nào đó sắp phá kén mà ra. Rồi.....

Thịch....thịch....

Tiếng tim đập càng ngày rõ dần, cứ như có một cái trống đang đập....

Lệ....

Tiếng Phượng ngâm khẽ cũng vang lên. Hai tiếng tim đập và Phương minh cùng nhau tạo nên một bản hòa khúc cho thấy sự sống mới sắp sửa phá kén mà ra. Và không phụ sự chờ mong của những cặp mắt hiếu kì phía xa, cái kén sau một khoảng thời gian vật lộn đã rốt cuộc dừng lại...

Oanh!

Một tiếng nổ vang trời, rồi một cột đen phóng lên đến tận mây đen. Từ khắp mọi nơi trên đại lục mọi người già, trẻ, lớn, bé đều cảm nhận được nó. Một sinh vật hùng mạnh đã ra đời...

Cùng lúc đó, ở ngoài không gian, nơi có vô số vũ trụ hoạt động song song với nhau. Nơi vũ trụ cũng chỉ là một hạt cát, là nơi giao nhau của toàn thể thế giới, một thiếu niên bất chợt ngẩng đầu, nhìn về một hướng:

- Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi, một nửa của ta...

---------------------------------------

Chương bù tác sẽ đăng vào chủ nhật, vậy nên mọi người đừng hỏi ;-;