Chương 42: Bức Màn Quá Khứ

Bước ra khỏi phòng làm việc, vẻ mặt của Nam có chút khó chịu, toàn bộ đều là vì cuộc trò chuyện lúc nãy với các sứ giả. Theo như những gì họ kể thì đại lục này mỗi một ngàn năm sẽ xảy ra một đại sự kiện mang tính hủy diệt, nền văn minh cũng có thể vì đó mà chững lại ở thời kì phong kiến như hiện tại. Mặc dù không ai có thể biết được mỗi một ngàn năm sẽ xảy ra đại họa gì, nhưng có một điều chắc chắn là nó sẽ xảy ra bất kể có làm gì đi nữa. Và đây chính là thứ khiến Nam có chút không thoải mái, nếu đúng như bọn họ nói thì việc Nam tới đây có thể là đã bị một thứ gì đó ảnh hưởng để tạo nên một cơn đại họa, và việc Nam đang làm hiện tại lại đang trực tiếp chứng minh việc tiên tri đó là đúng.

Vậy thì câu hỏi hiện tại không phải là: đại lục này có vấn đề gì? Mà phải là: Ai hoặc thứ gì đã đứng sau điều khiển mọi thứ và mục đích thực sự của hắn là gì. Việc Nam có thể tới đây không nghi ngờ gì khi có sự nhúng tay của kẻ đó, chính cái chết của cậu đã chứng minh điều này, mặc dù không biết Người Dẫn Đường có liên quan gì đến chuyện này hay không nhưng tốt nhất Nam vẫn sẽ đề phòng nó.

Thêm một điều khiến Nam khó chịu nữa chính là sự kiện diệt vong Đế Quốc, hay nói chuẩn xác hơn chính là sự hiện diện của một con Cổ Long. Lại dựa theo lời của Long Nhân Lily thì sở dĩ số lượng Long Nhân trên thế giới này ít ỏi là vì toàn bộ Long Tộc đều ở trong thế giới riêng của họ, hay nói chính xác hơn là Long Giới, đó là khởi nguồn của toàn bộ Long Tộc, và những Long Tộc ở bên ngoài là những tên bị trục xuất, đó là lí do tại sao Long Tộc lại hiếm tới vậy.

Và nếu như điều này là đúng thì tên Tổ Long kia sau khi được triệu hồi tới thế giới này sẽ phải rất mạnh, bởi nó được gọi từ Long Giới, và còn sống rất lâu. Nhưng tại sao cấp bậc của nó lại chỉ là 90? Rốt cuộc thế giới này là cái gì mà lại có thể áp chế đẳng cấp của Long Tộc như vậy? Và còn thêm một thông tin nữa, đó là về Phượng Hoàng Thượng Cổ. Theo như những gì bọn họ kể thì sáu ngàn năm trước là Thú Triều, và Phượng Hoàng Thượng Cổ đã dẫn dắt bọn chúng từng bước xâm chiếm thế giới này.

Nhưng vấn đề ở đây là, bọn chúng chui từ đâu ra? Mặc dù chỉ có ba cá thể nhưng lại có sức mạnh vô song khiến đại lục rơi vào bao phen khốn đốn vậy thì khi chúng sinh ra nhất định không thể không có chút động tĩnh như vậy được. Thêm nữa là tại sao lại có một cá thể quyết định phản bội vào thời khắc cuối cùng như vậy? Bọn chúng rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong vậy tại sao lại còn phản bội, thậm chí còn không tiếc tiết lộ bí mật để giết chết hai đồng tộc của mình? Rõ ràng là dù bất kì chủng tộc nào thì cũng xem việc phản bội và giết chết đồng loại là tội nặng, vậy thì rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra vào sáu ngàn năm trước? Nam lúc này có thể khẳng định rằng quả trứng Phượng Hoàng Thượng Cổ mà mình lấy được rất có thể chính là tàn tích cuối cùng còn sót lại từ sáu ngàn năm trước, và rất có thể nó là chìa khóa để cậu có thể biết được toàn bộ chân tướng.

- Phong Hồ, ngươi nghĩ thứ gì có thể khiến người ta không tiếc phản bội đồng tộc cũng phải nhất định có được?

Nam chậm rãi đi về phía bảo vệ trứng của Phượng Hoàng Thượng Cổ, trong lúc rảnh rỗi mở miệng hỏi Phong Hồ nghi hoặc của mình. Phong Hồ đang đọc sách cũng ngẩng đầu lên, đáp:

- Theo thần nghĩ có thể là tiền bạc, quyền lực hay danh vọng.

Nam khẽ gật gù rồi hỏi:

- Cũng có lí, nhưng nếu ngay từ xuất điểm người ta đã có những thứ đó thì sao? Nếu đã có tất cả vậy tại sao lại còn phản bội đồng tộc?

- Vì yêu chăng?

Phong Hồ nở một nụ cười đầy thâm ý rồi đáp. Nam nghe xong rồi cũng thôi, cái lí do vì tình yêu cậu thật sự đã không chịu được. Đối với Nam tình yêu là một thứ gì đó rất khó tìm thấy, đặc biệt là thứ gọi là tình yêu chân thành. Ở bất kì thế giới nào cũng sẽ có những câu chuyện tình yêu chân thành giữa nam và nữ, nhưng tình yêu đó không sớm thì muộn cũng tan vỡ bằng cách này hay cách khác. Cậu đã từng chứng kiến một đôi tình nhân thề non hẹn biển, vạn kiếp không xa nhưng cuối cùng lại là âm dương cách biệt. Tình yêu, suy cho cùng cũng chỉ là thứ có thể lợi dụng mà thôi. Đôi lúc có yêu nhưng không có nghĩa là hi sinh, ngươi có thể yêu ta, ta có thể yêu ngươi, nhưng rốt cuộc có ai chấp nhận hi sinh cho ai? Yêu không phải ai hi sinh nhiều hơn là được, mà chỉ đơn thuần là sự chấp nhận, chấp nhận cái đẹp, chấp nhận cái xấu, chấp nhận mọi thứ của người kia, bù đắp vào những khiếm khuyết của nhau để trở thành những con người không hoàn hảo nhưng hoàn mỹ.

- Yêu sao? Ta từ lâu đã không còn tin vào thứ đó nữa rồi.

Nam bất chợt quay đầu nhìn Phong Hồ rồi nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Không ai có thể nói rõ yêu là gì, nhưng người ta lại tìm kiếm nó, lại vì nó mà đau khổ. Nhiều người cả đời đi tìm một thứ tình yêu hoàn mỹ, rồi cuối cùng lại nhận ra cái thứ gọi là tình yêu kia vốn đã ở bên cạnh họ từ bao giờ. Truy cầu tình yêu không sai, mà sai là ở không biết nhận ra mảnh ghép của đời mình mà chỉ chăm chăm vào cái hình mẫu của bản thân.

Nam lại đi thêm một đoạn, rồi dừng lại trước một cánh cửa lớn, đấy là nơi cất giữ trứng Phượng Hoàng Thượng Cổ. Nam sở dĩ để nó lộ thiên dễ tìm như vậy là để khiến đối phương không thể nhận ra. Theo lẽ thường tình thì khi có một thứ gì đó quý hiếm người ta sẽ cất nó ở một nơi không thấy ánh sáng, và nếu những tên trộm đột nhập vào đây cũng có ý nghĩ như vậy thì chúng chỉ có thể đi xuống lòng đất mà thôi. Người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vậy nên đôi khi người ta thường bỏ lỡ những bảo vật ở ngay trước mắt mình.

Bước vào bên trong phòng, kĩ năng bị động Chống Nhiệt của Nam ngay lập tức được khỏi động, dù thế cậu vẫn cảm thấy một chút nóng nực bên trong căn phòng này. Căn phòng được gia cố bởi Ma Thuật chống nhiệt và chống tiếng ồn, thêm cả Ma Pháp ảo ảnh nên nhìn từ bên ngoài vào sẽ không phát hiện bất cứ điều gì khác thường ở đây. Nhiệt độ trong căn phòng này ít nhất cũng là hơn 300 độ bởi vậy nên trong đây không có gì ngoài những Ma Cụ giúp khống chế nhiệt độ.

Ở giữa căn phòng là một Ma Pháp Trận màu cam đang tích cực vận chuyển và chính giữa Ma Pháp Trận đó là một quả trứng lớn đang rung lắc vô từng đợt, thậm chí nếu lắng tai nghe kĩ thậm chí có thể nghe ra được nhịp tim yếu ớt. Quả trứng này ngày càng lớn lên chứng tỏ rằng ngày mà nó nở cũng sắp tới, vốn ban đầu Nam còn có thể giấu nó vào trong lồng ngực của mình nhưng bây giờ thì nó đã lớn cỡ một cái lu. Để đảm bảo nó được ấp một cách chuẩn xác thì Nam đã bày ra một cái Ma Pháp Trận Hỏa Hệ bên dưới nó giúp nó cung cấp nhiệt độ và đẩy nhanh ngày nở.

Theo lời của Người Dẫn Đường thì Phượng Hoàng Thượng Cổ là một chủng loài sống ở nơi có nhiệt độ rất cao. Nhiệt độ càng cao thì tốc độ ấp trứng sẽ càng nhanh, đồng thời khi niết bàn trở lại thì nhiệt độ xung quanh quả trứng sẽ rất nóng. Nhưng khi Nam tìm thấy thì nhiệt độ không tới nỗi nóng, chỉ hơi ấm mà thôi, vậy rất có thể là quả trứng này đã sớm có được sinh mệnh, chỉ là không thể phá được lớp vỏ bên ngoài mà thôi.

Nam nhìn ngắm quả trứng, thầm nghĩ đến quá khứ sáu ngàn năm trước của đại lục này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

- Quả trứng này đã có sinh mệnh nhưng quá lâu không thể phá được lớp vỏ đã xảy ra biến dị. Nhưng nếu để nó tự nhiên nở ra thì sẽ trở nên vô cùng yếu đuối và dễ chết, thậm chí mất đi những tính chất của Phượng Hoàng.

Người Dẫn Đường đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nam. Cậu nghe nó nói vậy liền hỏi:

- Lại biến dị? Có cách nào để ngăn chặn điều đó không?

- Không thể, nhưng ngài có thể thúc đẩy quá trình biến dị của nó, khiến nó trở thành một giống loài mới.

Nam nghe vậy cũng không có chút bất ngờ nào. Dù sao thì bên cạnh cậu cũng đã có quá nhiều chủng biến dị rồi, bây giờ có thêm một con nữa cũng không khiến cậu kinh ngạc hơn đâu.

- Vậy cụ thể ta cần làm gì đây?

- Ngài cần phải xác định phương hướng biến dị cho nó bằng cách truyền Ma Lực của hệ đó vào. Kiến nghị nên để nó biến dị thành Hắc Hỏa Phượng.

Lại là hắc hỏa? Nam đột nhiên có chút cảnh giác với hai chữ này, rốt cuộc đó là thứ gì mà có thể khiến cho Người Dẫn Đường kiến nghị cậu và Phượng Hoàng Thượng Cổ sở hữu loại năng lực đó. Theo như những thực nghiệm của Nam thì Hắc Hỏa cũng chỉ cháy lâu hơn và có thể khống chế nhiệt độ mà thôi, vẫn chưa nhìn ra điểm nào khác biệt so với những loại lửa khác.

- Cụ thể Hắc Hỏa là thứ gì?

- Hắc Hỏa có thể hiểu là loại lửa gần nhất với Sơ Nguyên Chi Hỏa. Khi ngọn lửa đầu tiên được ba vị Sáng Tạo Giả tạo ra nó không có hình dạng, không có nhiệt độ, không có màu sắc, không có thứ gì nhưng lại có thể đốt cháy vạn vật. Hắc Hỏa là loại hỏa diệm đầu tiên được tách ra từ Sơ Nguyên Chi Hỏa, nó có thể đốt cháy bất kì thứ gì mà ngài có thể nghĩ ra.

- Có thể tổn thương Sáng Tạo Giả không?

Câu hỏi vừa dứt, Nam đột nhiên cảm thấy cực kì lạnh lẽo, cứ như đằng sau cậu đang có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào vậy, loại cảm giác lạnh lẽo này không phải là do ngoại cảnh mà là do sự sợ hãi.

- Xin ngài đừng nói vậy, đó là điều đại kị.

Lời của người Dẫn Đường vừa dứt, cảm giác lạnh gáy kia cũng biến mất từ lúc nào. Chỉ một tích tắc đó thôi cũng khiến Nam sợ tới già, cảm giác lạnh lẽo kia cả đời cũng sẽ không thể quên. Hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế cảm xúc lại, Nam nói:

- Được rồi, làm theo lời ngươi nói đi.