Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, trong một căn phòng "không mấy trang trọng, có bốn người ba nữ một nam nằm la liệt trong đó. Không khó nhận ra đây chính là Nam cùng với ba nữ nhân đêm qua mây mưa với mình. Cậu hai tay ôm hai mỹ nhân, bộ dạng có chút nhếch nhác dễ khiến người ta liên tưởng đến nhiều thứ.
Nam khẽ nhích mình, trong chốc lát đã rút người ra khỏi cái giường, quay đầu lại nhìn ba nữ nhân của mình khóe môi cậu không khỏi nở một nụ cười mỉa mai, ba người đó ai mà không có thâm cừu đại hận với cậu? Vậy mà bây giờ tất cả lại như những đôi tình nhân yêu nhau nồng thắm, thậm chí ngay cả việc lập hậu cung cũng không phải là hoang đường.
- Vận mệnh....Đúng là trớ trêu...
Nam chỉ nói một câu cụt lủn như vậy đã nhanh chóng thay một bộ quần áo khác rồi đắp chăn cho ba nữ nhân, sau đó liền rời khỏi phòng tiến đến phòng làm việc của bản thân. Đây đã là một lộ trình quen thuộc của Nam bắt đầu từ nhiều tháng trước, Nam ít nhiều gì cũng là chúa tể của một doanh trại vậy nên những ngôi làng nhỏ hay vài tổ chức yếu kém tới xin gia nhập cũng là chuyện bình thường, mặc dù tất cả đều do phòng nhân sự của Rie quản lí nhưng mấu chốt vẫn phải là Nam cho phép. Ở cái doanh trại này thì Nam là lớn nhất, mọi việc nếu không có sự cho phép của cậu thì tuyệt đối không thể thực hiện. Ngoài ra thì vẫn còn những vấn đề khác cần Nam quan tâm như nhà ở, lương thực, việc làm,... hầu như tất cả đều đã có một bộ phận nào đó quản lí, nhưng Nam vẫn phải xem qua một số tài liệu để xem việc quản lí có diễn ra như hướng cậu mong muốn hay không.
- Chủ nhân, chúng ta có khách.
Vừa đi ra khỏi phòng người đón chào Nam đầu tiên chính là Phong Hồ. Tên này từ khi đi theo Nam thì cũng đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều, một số vấn đề ngoại giao hầu hết đều do hắn phụ trách. Nhìn thấy nụ cười thường trực trên đôi môi của Phong Hồ, Nam có chút khó chịu bởi lẽ đằng sau nụ cười đó luôn là một cái bẫy chết người, nếu Nam không chú ý thậm chí có thể vạn kiếp bất phục. Phong Hồ nhìn từ bên ngoài thì mọi thứ đều nghe theo Nam, nhưng kì thực thứ hắn muốn chỉ là bộ não của cậu mà thôi.
Nam chỉ liếc Phong Hồ một cái rồi bỏ qua hắn, trực tiếp đi tới phòng tiếp khách. Trong ba tháng này doanh trại của Nam đã xảy ra rất nhiều biến hóa nghiêng trời lệch đất, đại bộ phận lãnh thổ được khuếch trương không ít, đã gần như bao trọn phần Trung Tâm của Bình Nguyên Xanh. Hầu hết nhà dân đều đã trở thành nhà đá hoặc nhà gạch, các khu vực chuyên biệt như khu quân sự hay công nghiệp cũng đều được xây dựng khá tốt. Nhưng hơn hết thảy đó chính là biệt thự của Nam, được làm hoàn toàn từ các loại đá quý được gia cố bằng Ma Pháp, hoàn toàn có thể bình an vô sự trước một phép thuật cấp 5.
Sở dĩ biệt phủ được xây dựng khá lớn là vì nó có khá nhiều phòng riêng biệt được dùng với các mục đích khác nhau. Vị trí của phòng tiếp khách cũng là đặt ở trong phòng Nam, cốt là để có sự bảo mật cao nhất. Bởi phòng của Nam ngoài được bảo vệ bởi hàng loạt những Ma Pháp chống nghe lén hay công kích thì ẩn bên trong những góc tối chính là những con Ảnh Thú cực kì mạnh mẽ. Bảo vệ bên ngoài mỗi căn phòng là hai tên vệ sĩ giáp bạc to lớn canh giữ, nhưng khác với việc trang trí giống như những nơi khác thì hai bức tượng đó là Hiệp Sĩ Ma, đây là bộ giáp của những hiệp sĩ chết trên chiến trường nhưng vẫn có nhiều chấp niệm với trần thế, trong cuộc chiến với Đế Quốc Nam cũng đã thu được không ít bộ giáp giống vậy. Sau khi được Nam triệu hồi thì sức mạnh của mỗi bộ giáp đều là cấp 50, thêm nữa là hoàn toàn không sợ chết và kế thừa hoàn toàn khả năng kiếm pháp lúc còn sống.
Vậy nên có thể nói biệt phủ của Nam có tầng tầng lớp lớp phòng hộ, nếu cứ cắm đầu vào tiến công thì sẽ chết mà không biết bản thân chết thế nào. Đi qua những khung cửa sổ, nơi ánh nắng vẫn đang chen nhau để có thể chiếu vào trong ngôi nhà, Nam cảm nhận sự ấm áp hiếm có của nắng sớm. Viên gạch cho kế hoạch dài hơi của Nam đã được đặt xuống, càng về sau này thì sẽ có càng nhiều sự hi sinh, thậm chí không loại trừ việc tất cả mọi thứ cậu đang có hiện giờ đều sẽ mất hết. Nếu như bây giờ Nam thu tay thì chắc chắn cậu sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng cậu lại không thể, vẫn còn hai người đang đợi cậu.
Cạch!
Tiếng cửa phòng mở như đánh thức tâm trí Nam, cậu nhanh chóng hồi thần rồi bước vào trong phòng. Bên trong đó đã chờ sẵn một đám người, nếu định thần nhìn kĩ thì có thể phát hiện bọn họ đều không phải là nhân loại. Vừa thấy Nam tất cả đều đứng dậy để chào, đôi mắt ai cũng mang theo sự hiếu kì, rốt cuộc Nam phải mạnh mẽ thế nào mới có thể diệt gọn một quốc gia chỉ trong một ngày. Nam bước về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống rồi sau đó mới nói:
- Các vị, mời ngồi.
Tất cả nghe được lời của Nam đều nhất tề gật đầu cảm tạ rồi sau đó mới ngồi xuống chỗ ngồi của mình. Có tất cả bốn người, hai cặp nam và nữ ngồi đối diện với nhau, có thể thấy rõ ràng bọn họ không phải là đến cùng một nơi. Ngồi ở phía bên phải Nam, dựa theo lời của Người Dẫn Đường cả hai đều là Thú Nhân, người nam là hổ còn người nữ thì có vẻ như là Phượng Hoàng bởi cô ta cho Nam một khí tức rất quen thuộc nhưng nhất thời vẫn chưa thể nhớ được. Còn ngồi bên trái là Long Nhân, bọn họ mỗi người đều rất tự hào để lộ cặp sừng dài trên đầu mình và cái đuôi đầy ngạo nghễ đằng sau eo.
- Các vị, trước khi bàn chuyện thì tự giới thiệu đi.
Nam đã đoán được đại khái quốc gia mà nhóm người này đại diện, nhóm thú nhân hẳn là từ Vương Quốc Thú Nhân, còn Long Nhàn thì dĩ nhiên đến từ Long Nhân Quốc, riêng hai người này thì Nam có thể suy đoán được lí do mà bọn họ đến đây. Việc này phải nói từ lúc Ám Linh triệu hồi Cổ Long, mặc dù rất yếu ớt nhưng bất kì Long Nhân nào cũng sẽ cảm nhận được sự cộng hưởng huyết mạch, người càng mạnh thì cộng hưởng huyết mạch càng mãnh liệt, dù là Nam thì cũng cảm thấy một chút gợn sóng.
- Tôi là Un, cô gái là Ives. Chúng tôi đến từ Thú Nhân Quốc Yassa, phụng lệnh Vương mang theo sứ mệnh hợp tác với quý doanh.
Nhóm người bên phải sau khi nghe Nam nói liền đứng dậy chiếm trước tiên cơ. Sau khi thân phận toàn bộ nói rõ ra, họ cũng nói rõ mục đích đi đến đây. Đám người Long Nhân sau khi mất đi cơ hội cũng lập tức đứng lên nói rõ:
- Tôi là Drus, còn vị này là Lilly đại nhân, là trưởng lão trong Long Nhân Quốc. Chúng tôi phụng mệnh nữ hoàng đưa đồng tộc về đồng thời kí kết hiệp ước lâu dài với quý doanh.
Mục đích của cả hai xem như là giống nhau, nhưng thân phận thì lại rất khác biệt. Một bên chính là Trưởng lão của Long Nhân Quốc, trong khi bên còn lại chỉ là một nhóm sứ giả mà thôi, bên nào cần ưu tiên hơn trong lòng Nam cũng rõ. Trước khi vạch rõ lợi ích, Nam vẫn còn chuyện chưa hiểu:
- Đồng tộc? Ai cơ?
Trong doanh trại này nếu tính ra thì chỉ có ba người là có huyết mạch Long Tộc lần lượt là Nam, Bạch Không và Xích Long. Nếu bọn họ cưỡng ép đưa hai người kia đi thì chuyện hợp tác cũng không cần bàn nữa. So với việc hợp tác lâu dài thì việc bảo vệ thuộc hạ phải đặt lên hàng đầu chứ đừng nói Bạch Không là con gái của cậu, nếu nó có mệnh hệ gì thì cả đại lục này cũng phải bồi táng theo nó.
Mặc dù khi hỏi ra câu hỏi của mình Nam vẫn giữ một nụ cười mỉm trên môi nhưng hai người Long Nhân ai nấy đều cảm nhận được sự lạnh gáy, sợ hãi sâu thẳm trong linh hồn. Vốn Long Tộc trời sinh đã có khả năng kháng lại mọi nỗi sợ hãi, nhưng đứng trước một thực thể như Nam thì có vẻ như nhiêu đó là không đủ để có thể ngồi chung bàn với cậu.
- Nữ hoàng của chúng ta đã nói Long Nhân thuần chủng trên thế giới này rất ít, lại còn ở bên ngoài thì lại càng ít hơn. Nên ngài ấy ra lệnh cho toàn thể thuộc hạ phải đưa những Long Nhân không được bảo vệ ấy về, nhưng nếu họ không đồng ý thì cũng không được ép buộc. Ta thấy trong doanh trại của ngài có hai Long Nhân, lại còn là thuần chủng nên tự cho rằng có thể dẫn hai người ấy quy hồi Long Nhân Quốc nhận tổ nhận tông.
- Việc này không đến lượt Trưởng lão nhọc lòng, bọn họ một người là thuộc hạ của ta gọi là Xích Long. Hắn là Tổng Tướng Quân, nếu hắn đi rồi thì lấy ai huấn luyện binh sĩ đây? Người còn lại là con gái ta, nàng gọi Bạch Không, là do tinh huyết của ta sinh ra. Hai người đó trước không nói có muốn theo quý trưởng lão tới Long Nhân Quốc không, riêng việc hai người ai cũng giữ vai trò quan trọng thôi cũng đủ để ta từ chối.
Nam không chút chờ đợi gì đã ngay lập tức từ chối lời nói của Lily. Đùa gì vậy, Xích Long đường đường tướng lĩnh của cậu, nếu cứ thế giao ra thì cái mặt của Nam giấu đi đâu cho hết nhục đây? Còn Bạch Không, dù con bé có muốn đi thì Nam cũng không cho nó đi, dù sao nó cũng còn quá trẻ, lại thừa hưởng toàn bộ tinh huyết của cậu, ai biết được một khi đám Long Nhân biết bí mật này sẽ làm những gì. Có thể làm được Nữ Hoàng của Long Nhân Quốc chứng tỏ năng lực và thực lực của người này đều rất mạnh, có thể sẽ khiến Nam phải dè chừng, vậy nên việc để cả hai người Xích Long và Bạch Không đi là quá nguy hiểm.
Lily có vẻ như cũng hiểu lời nói của Nam hàm chứa những ý nghĩa gì nên cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề đó. Một Long Nhân bình thường rất khó để sinh con vậy nên một khi nhi tử đó được sinh ra dù yếu dù mạnh cũng sẽ được bảo hộ hết mực, bây giờ nếu Lily cưỡng chế đưa người đi rất có thể sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của Nam, thậm chí có thể khiến toàn thể đại lục này rơi vào nguy hiểm. Trưởng lão cũng không nghi ngờ lời nói của Nam, Long Tộc bình thường sẽ không cúi đầu xưng thần với bất kì ai trừ khi người đó cũng là Long Tộc, và chỉ có Long Tộc mới có thể sinh con là Long Tộc.
- Vậy các vị sứ giả, chúng ta tiếp tục câu chuyện ban nãy chứ?