Sau câu nói kia, cậu thanh niên đó liền biến mất, chưa tới một cái chớp mắt sau đã đứng trước một quả cầu cực lớn. Bề mặt quả cầu đó liên tục xuất hiện những đám mây với đủ loại sắc màu, chúng xuất hiện, rồi biến mất, rồi lại xuất hiện như một lẽ dĩ nhiên. Tên thanh niên đó đứng trước quả cầu, một ngón tay chạm vào bề mặt, ngay lập tức bề mặt quả cầu vỡ ra, kéo theo đó là sự sụp đổ của cả một vũ trụ. Mặc dù việc mình vừa làm là chấm dứt sinh mạng của hàng tỷ tỷ sinh vật nhưng thanh niên đó không có vẻ gì là quan tâm, chỉ tặc lưỡi một cái:
- Chậc, đúng là một vũ trụ thấp kém, ngay cả việc chứa một phần tỷ sức mạnh của ta cũng không làm được.
Nói rồi, hắn lại quay đầu sang một bên khác, nhìn tới một quả cầu, nơi chứa rất nhiều sinh mệnh khác. Hắn thậm chí còn chưa bước chân đã ngay lập tức xuất hiện trước quả cầu đó, ngón tay lại một lần nữa vươn ra. Tưởng như sinh mệnh của vũ trụ đó đã kết thúc nhưng một giọng nói vang lên đã ngăn chặn hành động của hắn:
- Chà...ta sẽ rất biết ơn nếu ngươi không quấy tung dòng thời gian của ta lên đấy? Ngươi có biết mỗi lần sửa lại ta phải phí bao nhiêu công sức không?
Cậu thanh niên đó có vẻ như biết được giọng nói đó là ai, nhưng giọng điệu của hắn vẫn rất khinh khỉnh, tựa như không quá quan tâm người kia:
- Đừng kể khổ vậy chứ? Chỉ là một đám sinh vật hạ đẳng mà thôi, nếu ngươi muốn thì chỉ cần một suy nghĩ là được mà?
Giọng nói kia thở dài, rồi mới nói tiếp:
- Phải công nhận là ngươi và hắn rất giống nhau đấy. Dù cho có là phần nào đi nữa...
Một lời nói khó hiểu, nhưng có vẻ như không ai là không hiểu chuyện mà giọng nói kia đang ám chỉ tới. Cậu thanh niên tặc lưỡi, cậu có chút không thoải mái khi bị so sánh như vậy, nhưng mà lời nói đó cũng không phải là không đúng.
- Đây là trò chơi của hắn, nên ta sẽ không can thiệp gì thêm, chỉ cần ngươi đừng có mà quậy tung mọi thứ ta tạo nên.
Nói rồi giọng nói đó biến mất, bỏ lại cậu thanh niên đó vẫn đang đứng giữa những vũ trụ đang vận hành. Cậu ta cúi gằm mặt xuống, bàn tay nắm chặt lại, cơ hồ muốn rỉ cả máu. Rốt cuộc, từ bên trong yết hầu, một tiếng gầm nhẹ vang lên:
- Ta sẽ giết hắn, rồi chứng minh cho ngươi thấy ta mới là tạo vật hoàn mỹ nhất!
Hắn, nắm giữ sức mạnh của cái chết, nắm giữ con mắt trí tuệ, có được cơ thể bất hoại bất diệt. Còn tên kia, chỉ có sức mạnh của sự sống và sức mạnh bản nguyên thì lấy cái gì để đọ với hắn? Một trận chiến đã quá chênh lệch như thế này thì rốt cuộc người kia muốn hắn chứng minh điều gì? Chứng minh rằng kẻ mạnh sẽ mãi là kẻ mạnh à? Hắn không hiểu, và cũng không muốn hiểu, đối với hắn thì thứ duy nhất hắn cần chỉ là sự công nhận của người đó mà thôi. Vì mục tiêu này, đừng nói hắn phải chống lại cả thế giới, dù là chống lại hai vị Sáng Tạo Giả cũng được.
- Hừ. Nếu đã không muốn ta phá hoại thì chiều theo ý các ngươi vậy.
Nói rồi, hắn nâng một bàn tay lên, trong bàn tay xuất hiện một quả cầu vô cùng lớn, nó phát sáng đồng thời luân chuyển những loại khí tức cổ lão tang thương, vừa thân cận dễ hiểu nhưng cũng vừa khó mà nắm bắt, đó chính là Đạo. Sau đó hắn không chút ngần ngại bóp nát Đạo quang khiến nó vỡ thành vô số mảnh nhỏ phiêu đãng trong không gian. Thiếu niên tâm niệm vừa động, những mảnh vỡ đó xếp thành hàng dài rồi bay về một phương hướng, đó hẳn là vũ trụ mà người kia đang cư trú. Mục đích của việc làm này là thông qua những mảnh vỡ Đạo quang đó mà từng bước nâng cao sức mạnh của kẻ kia, sớm ngày khiến hai người gặp nhau, khi ấy sẽ là một cuộc gió tanh mưa máu chém nhau đến chết...
Cùng lúc này, ở một bên khác, nơi Nam đang trú ngụ đang trở nên vô cùng hỗn loạn. Tất cả là vì sự xuất hiện của Hắc Hỏa Phượng Hoàng, nhưng nó vốn là một bào thai chết, sau đó lại bị biến dị bởi Hắc Hỏa và kĩ năng Chúa Tể Cái Chết mà hiện tại nó đã trở thành một giống loài mới. Tử Diệt Hỏa Phượng, loài này nói sống cũng không sống mà chết cũng không chết, nó không chết nhưng cũng không sống, tuy vậy lại được nhận chúc phúc của Chúa Tể Cái Chết dẫu cho Nam cảm nhận được một chút sinh cơ của nó. Rốt cuộc thì cậu cũng không thể nói rõ là nó đã chết hay chưa bởi vì kĩ năng kia chỉ hoạt động với vật chết, không có trường hợp ngoại lệ nào.
Tử Diệt Hỏa Phượng bay vút lên trời, cơ thể nó bây giờ ngập trong Hắc Hỏa nhưng lại không hề làm nó bị thương, trái lại khiến nó mạnh hơn, có một bộ giáp không gì xuyên qua được. Tử Diệt Hỏa Phượng ngửa đầu, oanh dài một tiếng, mọi người ngay lập tức phải bịt tai lại, ngay cả những người ở cấp độ 100 như Xích Long hay Lam Ưng cũng không thể chống lại. Lục Dịch xem như thảm nhất, trực tiếp bị ép thành một vũng nước, hoàn toàn không thể hồi phục hình dạng. Mọi người bất kể cấp độ cao thấp, nếu không phải là chảy máu tai thì cũng là ngất xỉu, dù là bốn người sứ giả cũng không thể ngạnh kháng. Không dừng ở đó, theo tiếng oanh càng dài thì bầu trời như bị chấn vỡ, mây đen ngay lập tức biến mất trả lại bầu trời xanh. Bầu trời đen vừa biến mất, những làn gió lạnh cắt da cắt thịt ngay lập tức nổi lên, nhưng những ngọn gió đó không chỉ lạnh, mà còn nóng khiến cho người ta khó lòng mà chống đỡ được. Cả hiện trường chỉ còn có Nam là an toàn nhất, cậu đứng thẳng người, hai mắt nheo lại nhìn Tử Diệt Hỏa Phượng đang tùy ý cuồng sát mà không khỏi khó chịu, Người Dẫn Đường ngay lúc này cũng lên tiếng:
- Đó là kĩ năng cho phép nó khuếch đại tiếng tiếng kêu, thông qua không khí làm chấn động lục phủ ngũ tạng của đối phương, thậm chí có thể gây chảy máu tai hoặc choáng với những người cấp cao hơn. Hơn nữa, nó còn mang theo khả năng triệu hồi Phong Nhẫn, một loại kĩ năng tạo thành lưỡi kiếm từ gió tàn sát đối thủ.
Nam nhíu mày, hỏi:
- Cấp độ hiện tại của nó là bao nhiêu?
- Giao động từ 120 đến 150. Tiện nói luôn thì cấp độ của ngài là 80, chênh lệch gần 2 lần với nó.
Nam lại nhíu mày, sau đấy như nhớ tới cái gì liền hỏi tiếp:
- Vậy nếu ta biến thành dạng thứ ba thì sao?
Theo như những gì mà cậu biết khi trước thì khi ở dạng hai, tức dạng Bán Long Phượng thì sức mạnh của cậu được nâng lên khoảng 30 cấp, còn cấp độ 3 thì vẫn chưa rõ là mạnh thế nào. Người Dẫn Đường tính toán một chút sau đó nói:
- Tùy thuộc vào việc ngài muốn giữ lại bao nhiêu tỉnh táo. Nếu là 10 giây thì có thể nâng lên 100 cấp độ, 1 phút là 80, 5 phút là 60 cấp. Nguyên do là vì khi sử dụng dạng thứ 3 ý thức của ngài bị xói mòn rất nhanh chóng, vậy nên phải dùng ra rất nhiều tâm thần để ngăn cản sự xói mòn, đó là lí do cấp độ sức mạnh ước tính lại vừa thấp vừa nhanh như vậy.
Nam tính toán thời gian rồi nở một nụ cười tự tin, sau đó nói:
- Vậy là được rồi, tính cho ta 1 phút, trong 1 phút ta sẽ cố gắng không giết nó.
Người Dẫn Đường không thể nói gì, chỉ có thể cứ thế mà nhận lệnh:
- Đã rõ, bắt đầu chuyển hóa, tính thời gian đếm ngược trong 3...
Người Dẫn Đường vừa đếm thì cơ thể Nam cũng xảy ra biến hóa vô cùng lớn. Cơ thể của Nam bắt đầu mọc ra những cái vảy đen từ đầu cho đến chân...
2
Những cái móng dần trở nên sắc nhọn hơn, đôi cánh như được tạo ra từ hõa diễm xuất hiện ở đằng sau lưng Nam, Hắc Hỏa cháy phừng phực như có thể thiêu rụi hết thế gian. Trên đầu cũng mọc ra một cặp sừng nhọn, bên trong đó ẩn chứa vô cùng nhiều sức mạnh.
1
Cơ thể của Nam biến lớn, dần dần trở thành một loại sinh vật mà không từ ngữ nào có thể miêu tả nó một cách tường tận. Cơ thể to lớn như một con sông cùng với đôi cánh dài như có thể che hết bầu trời. Bốn cái chân chim như những ngọn núi, có thể đè sập bất kì thứ gì người ta có thể tạo ra. Một cái bờm tạo ra từ hắc hỏa kéo dài từ đỉnh đầu cho tới đuôi. Những cái vảy như tạo ra cương thiết, hoàn toàn không có thứ gì có thể xuyên qua lớp phòng hộ này. Nam ngửa đầu, rống một cái thật to
Gàooo
Tiếng rống của Nam như phá tan đi tiếng oanh của Tử Diệt Hỏa Phượng, mọi người có cấp độ kha khá bắt đầu nhìn lên bầu trời, nhìn vào hai sinh vật mạnh mẽ mà không ai có thể đối chọi. Họ nín thở, chờ đợi cho một màn chiến đấu kịch liệt của hai bá vương thú. Hắc Hỏa Long Phương uy mãnh bá khí, sức mạnh có thể khai sơn tích thủy. Tử Diệt Hỏa Phượng lại thanh cao mỹ lệ, sức phá hoại không thể đong đếm.
Tử Hỏa Phượng Hoàng lại oanh lớn một tiếng, nhưng lần này nó không có ý công kích những con người nhỏ bé kia mà như một đòn ra uy với Nam. Cậu lúc này không để tâm đến sự khiêu khích đó, đôi cánh lớn đập mạnh một cái, cương phong ngay lập tức xuất hiện như vũ bão bay về phía Tử Diệt Hỏa Phượng làm rớt không ít lông của nó. Nam bây giờ vẫn chưa thể động thủ được, quá trình chuyển hóa vẫn chưa xong nhưng cậu cảm thấy tâm trí đã không còn được vững vàng, cứ như là muốn mê thiếp đi vậy. Hơn nữa, những ý nghĩ đen tối, xấu xa, và bạo lực liên tục xuất hiện trong đầu khiến cậu không khỏi có chút khó chịu, vậy ra đây chính là sự xói mòn.
Toàn bộ số Ma Lực của Nam giống như van nước bị mở ra, nó chảy vào cơ thể đồ sộ của Hắc Hỏa Long Phượng. Nhưng dẫu cho số Ma Lực đó có nhiều thì cũng giống như muối bỏ biển, hoàn toàn không thấm vào đâu so với cái thân thể này. Nam hít vào một hơi, quá trình có vẻ đã hoàn thành bởi cậu cảm thấy tâm trí của mình đã bắt đầu có chút không ổn định rồi. Ngay lúc này, Người Dẫn Đường nói ra chỉ lệnh cuối cùng, đánh dấu cho sự mở màn chiến đấu của hai sinh vật mạnh mẽ nhất lục địa:
Bắt đầu đếm ngược!
-------------------------------------------------------
Ây dà nói ra thì ngại quá, nhưng mà tác vẫn chưa bù chương được :<<<