Trên một bình nguyên rộng lớn, nơi được gọi là Bình Nguyên Xanh bởi nó là một bình nguyên xanh mướt mát mẻ, có nhiều loại thảo dược và đặc biệt là nơi ưa thích của lũ Slime Thảo vậy nên ở đây dù đứng ở góc độ nào hay bất cứ đâu thì phía cuối chân trời vẫn chỉ là một màu xanh bát ngát. Mặc dù đẹp đẽ là thế nhưng mỗi năm, vào cuối thu, nó sẽ trở thành một bình nguyên nhuốm đầy bởi máu và xác người, được nhuốm đầy bởi lời oán hận và sợ hãi.
Bình Nguyên Xanh là khu vực nằm phía Bắc của Cuồng Nhân Quốc Berseek và phía Tây Đế Quốc Clisart. Nơi này do có địa hình khá bằng phẳng lại thêm không có quá nhiều Ma Vật hoạt động xung quanh khu vực này nên nó thường được làm đường thông thương giữa Đế Quốc và các nước láng giềng khác, một số ngôi làng nhỏ cũng được xây dựng trên bình nguyên tươi mát này. Nhưng đó chỉ là khi chiến tranh chưa ập đến, Cuồng Nhân Quốc về cơ bản toàn là những thanh niên thích xài cơ nhiều hơn xài não vậy nên về thông thương thì họ chỉ có thể bán vũ khí cũng như một số loại thuốc trị liệu và tăng cường cơ thể. Thương nghiệp thì đơn điệu, đến cả ngoại giao cũng chẳng khá hơn là mấy, Cuồng Nhân Quốc vốn sinh ra là để chiến đấu vậy nên sử dụng não là một khái niệm gì đấy khá xa xỉ với họ, vốn lãnh thổ của Berseek là rất rộng nhưng chiến tranh liên miên lại thêm trình độ văn hóa không cao nên dần dà họ bị ép về phía Biển Hoàng Kim, một bờ biển thông thương với các đại lục khác. Do không dùng não nhiều, lại thêm không thích bị đe dọa nên họ sẵn sàng giết chết sứ đoàn nếu chúng dám phản bác lại lời nói hay không tôn trọng họ mà không cần biết sau đó sẽ có hậu quả gì.
Và Đế Quốc Clisart, rất tiếc là đã nằm trong "sổ đen" của Cuồng Nhân Quốc Berseek do trước đó Đế Quốc muốn sáp nhập Cuồng Nhân Quốc vào lãnh thổ của mình, kết quả là hai nước thường diễn ra chiến tranh vào một tháng cố định trong năm, đó cũng dần trở thành thông lệ hàng năm. Giao thương thì giao thương, đánh thì đánh, chết thì chết, mấy quốc gia khác xem nhiều rồi cũng nhàn, không ai muốn quản nữa.
Khu vực giao tranh của họ thường sẽ diễn ra ở Bình Nguyên Xanh, phía trước Tử Vực. Tử Vực là nơi nằm lọt thỏm giữa hai đại quốc gia Đế Quốc và Cuồng Nhân Quốc, nhưng dù thế không một ai dám một mình đi sâu vào trong đó. Hầu hết những ai đi vào trong đều sẽ chỉ có một kết cục đó là nhận lấy cái chết, từng có nhiều nhóm người đi vào đó thám hiểm hòng tìm ra chút báu vật cổ xưa, nhưng báu vật thì chẳng thấy, chỉ thấy những bộ xương khô treo lơ lửng như lời cảnh báo. Không một ai biết rõ bên trong đó có gì hay thứ gì hiện diện đằng sau lớp sương mù màu xám bạc đầy chết chóc cho bất kì ai hít phải kia, nhưng sự thật đã sáng tỏ khi mấy chục năm trước đã có một người duy nhất sống sót trở về và kể lại những thứ hắn đã gặp.
Hắn kể:" Ở nơi ấy, ngày chính là đêm mà đêm chính là ngày, ngày và đêm không thể nào phân biệt. Khi bóng tối buông xuống cũng chính là thời khắc những con quỷ xuất hiện, chúng xé xác, chúng ăn thịt, chúng uống máu với sự hả hê điên cuồng trên gương mặt đã mục rữa đến mức khiến người ta nôn mửa. Thời khắc ánh sáng trở lại, cũng chính là những con quái thú quái thai đi săn bữa ăn, chúng dị dạng, chúng mạnh mẽ và chúng thích tra tấn con người. Tôi đã từng nhìn thấy chúng tự tay rạch nát bụng một người trong số chúng tôi rồi sau đó từng chút một gặm nhấm lấy nội tạng rồi lại bắt người kia phải ăn phần còn lại. Tôi từng nhìn thấy những con thú hoang với sở thích lấy nỗi sợ của con người làm thú vui, chúng săn đuổi, chúng giết chóc, chúng kết liễu... Nhưng đó chưa phải là thứ đáng sợ nhất, ở nơi ấy, bầu trời đêm có thể lạnh đến mức chỉ cần chưa tới một giây là có thể đóng băng tất cả chúng tôi, hay bầu trời sáng, tưởng như là vị cứu tinh nhưng thật ra lại là một kẻ hủy diệt khác, những tia nắng nóng như lửa đốt, đốt cháy những ai vô tình chạm phải, ngọn gió bấc nhẹ nhàng nay lại trở thành thứ vũ khí chết người khi có thể dễ dàng cắt xuyên ngay cả những bộ giáp Mithril cứng rắn nhất cũng chỉ là tờ giấy,...." Và đó là chưa phải là tất cả mà tên đó kể. Câu chuyện của hắn kéo dài ròng rã một ngày trời rồi sau đó kết thúc bằng tiết mục tự thiêu của hắn, có vẻ như hắn đã mất trí từ trước và chỉ trở về theo lệnh ai đó, đây là kết luận được đưa ra sau hàng tháng trời nghiên cứu của các chuyên gia đến từ khắp các quốc gia trừ Cuồng Nhân Quốc Berseek. Berseek cho rằng tên đó ngay từ đầu đã bịa ra một câu chuyện và tiết mục tự thiêu hoàn toàn là do tai nạn, hoặc cũng có thể là do có ai đó giở trò đằng sau, hoặc cũng có thể như những chuyên gia kia: Có kẻ điều khiển từ phía sau.
Đứng trên một thành lũy, Xenon La Simaru, đại tướng quân của Đế Quốc Clisart đồng thời cũng là người đàn ông mạnh nhất ở quốc gia đó. Được thừa hưởng họ Simaru từ gia đình, ông được giới quý tộc săn đón rất nhiều dù bản thân gia đình ông cũng là một quý tộc có tiếng. Nhưng dù thế, gia đình ông nổi tiếng không phải là vì tiền bạc hay quân lực mà là do danh vọng, xem dân như con, bảo vệ lãnh thổ của mình đến cùng, không cho bất cứ thế lực nào rớ tay vào hòng phá hỏng cuộc sống an lành của mọi người, thậm chí dù là vua cũng không ngoại lệ. Ông cũng nổi tiếng do tài sử dụng kiếm đến mức xuất thần nhập hóa của mình, một binh sĩ tinh anh có thể vung nhiều lắm là ba nhát trong một giây nhưng ông có thể dễ dàng vung được năm nhát, thậm chí mỗi nhát lại còn uy lực hơn nhát trước. Xenon ngoài những khả năng ấy ông còn là một người cầm quân rất tốt, ăn ngủ với quân, chiến đấu với quân, thậm chí sẵn sàng ở lại cho quân chạy. Có thể nói ông là một người vô cùng nhân nghĩa và tài năng, mặc dù đôi lúc sẽ nóng tính nhưng ai cũng có thể dễ dàng cười xòa cho qua bởi họ biết người đàn ông này rất nhanh thôi sẽ nguôi ngoai.
Đứng trên thành lũy bằng gỗ, ông nhìn về phương xa, nơi bầu trời và mặt đất bị chia cắt bởi một lằn ranh vô hình. Đằng sau ông, một binh sĩ tiến đến, hai tay chắp lại, cung kính nói:
- Tướng quân, trời đã tối, bữa ăn cũng đã sẵn sàng, mời ngài.
Nhìn lên bầu trời đêm được tô điểm bằng những ngôi sao lấp lánh và mặt trăng bạc càng khiến cho khung cảnh nơi đây càng thêm thơ mộng dù rằng sắp có chiến sự nổ ra. Xenon khẽ thở dài, ông thật sự không mong muốn chiến sự nổ ra dù ông biết nó là thứ đã giúp ông có được vị thế hiện tại, nhưng ông thà chấp nhận mất hết tất cả chứ không muốn lại có chiến tranh. Xenon có gia đình, những binh sĩ dưới trướng cũng vậy, ông là một con người, họ cũng vậy, họ cũng biết đau thương, cũng biết mệt mỏi, cũng biết sợ hãi nhưng chỉ bằng những thứ ấy hoàn toàn không có khả năng đem lại hòa bình cho cả hai. Ông ước, nếu có một ngày, quốc vương triệu ông đến và bắt ông phải hiến cái đầu mình lên để đem lại hòa bình cho cả hai đất nước, khi ấy ông sẽ sẵn sàng và nở một nụ cười tươi đón lấy cái chết dành cho mình.
Binh sĩ đằng sau Xenon vẫn giữ vững tư thế ấy mà không có một chút xoay chuyển nào cứ như cậu đã sẵn sàng cho tình huống này vậy. Cứ mỗi khi chiến tranh đến thì tướng quân Xenon đều sẽ có những biểu hiện như vậy, thậm chí dù là lúc khải hoàn trở về trên gương mặt ông cũng tràn ngập sự phiền muộn, hỏi ra thì đó là do có quá nhiều anh em đã chết. Nhưng chiến tranh mà? Biết làm sao được. Lại thở dài một hơi, Xenon quay mặt lại, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười quá mức miễn cưỡng, ông nói:
- Ừm, vào thôi. Dù sao chiến cuộc thì một tháng nữa mới nổ ra, tranh thủ thời gian này điều tra càng nhiều thông tin về bên kia thì càng tốt.
- Vâng!
Quân sĩ đáp lại một cách trịnh trọng. Dù Berseek và Clisart thường xuyên nổ ra chiến tranh nhưng họ cũng có một số ước định riêng, ví dụ như: phải báo vị trí chiến trường trước một tháng, trong thời gian chiến sự không được phép tấn công các đoàn thương nhân, không được phép giết tù binh,... còn có rất nhiều ước định và đây chỉ là một trong số nhỏ.
Trở lại phía Nam, cậu hiện tại đã dẫn dắt quân đoàn gần trăm lính của mình đứng trước một cánh cổng bạc vô cùng to lớn. Trên đó được điêu khắc hàng ngàn chữ cái với hàng vạn những kí tự và kí hiệu khó hiểu, đặc biệt hơn cả đó là Người Dẫn Đường cho rằng đây chính là một cánh cổng để phong ấn một sinh vật nào đó, nó cho rằng mỗi một kí hiệu ở đây có đẳng cấp bằng một Ma Pháp cấp bốn, và ở đây có đâu đó khoảng mười ngàn kí hiệu, đồng nghĩa với ở đây có khoảng mười ngàn Ma Pháp cấp bốn. Dù có là con kiến mà có số lượng nhiều thì cũng cắn chết voi, và ở đây là có mười ngàn kí hiệu tương đương với Ma Pháp cấp bốn, thứ có thể dễ dàng hạ gục một quân đoàn khoảng trăm người. Thật không biết trong đó đang phong ấn thứ gì.
- Người Dẫn Đường, nếu ta vào thì có chết nữa không?
- Trả lời: Ngài yên tâm, dựa theo hệ thống phán đoán thì thứ này đã có niên đại ít nhất là sáu ngàn năm, dù là sinh vật nào đi chăng nữa nhưng một khi bị phong ấn sáu ngàn năm mà không được tiếp tế thì hẳn đã suy yếu rất nhiều.
Nam nghe vậy mặc dù đã hơi tin tưởng vào Người Dẫn Đường, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ:
- Nhưng lỡ như nó không suy yếu?
- Trả lời: Thì chết cả nút chứ sao. - Người Dẫn Đường vô cùng bình thản đáp lại. Nam nghe vậy mặt liền thộn hẳn ra, nhưng sau đó cái hộp sọ trắng hếu đó như cố gắng nở một nụ cười ma quái, không khó nhận ra nó đang vô cùng phấn khích, cái chết thì có gì mà phấn khích?
Đối với mọi người câu trả lời lập lờ đó vô cùng khó chịu và vô hình chung tạo cho người ta một áp lực rất lớn. Đối mặt với thứ không biết, tỉ lệ sống sót là ẩn số, không có bất cứ thông tin nào để tham chiếu,... chỉ những thứ ấy thôi đã có thể khiến những người muốn bước qua cánh cửa này phải chùn bước chân. Nhưng với Nam, cậu lại không nghĩ vậy, cậu không hề sợ hãi mà cực độ phấn khích, đứng trước một thử thách không biết, hoàn thành một thứ khiến nhiều kẻ khác phải run sợ, thử hỏi ai không phấn khích?
Khi chơi game, Nam không có khái niệm sợ hãi hay chán nản khi đứng trước những con quái vật mạnh mẽ hay những người chơi mạnh một cách lố bịch. Khi đánh boss, cậu sẵn sàng dành ra hàng giờ đồng hồ chỉ để try hard và đạt được những thành tựu không ai dám nghĩ tới, một số có thể kể đến như: giết boss lệch 20 cấp, quá trình đánh boss không mất máu, dùng đồ tân thủ giết boss cuối,... Và đó chỉ là một trong số ít những thành tựu kinh khủng khiếp đảm tởm lợm của cậu. Hiện tại, dù đây là một thế giới thật sự và tính mạng cậu cũng chỉ có một, nhưng cái tính thích làm khó bản thân đã ăn sâu vào máu nên hiện tại đối với cậu nó không khác gì là một thử thách vào đời cả, nếu hiện tại cậu từ bỏ và đi ngược về phía cửa hang thì nó chứng tỏ cậu đã bỏ cuộc. Nếu ngay cả cược một lần cũng không dám cược thì sau này cậu còn làm được gì? Dù sau này cậu có mạnh mẽ đến mấy nhưng chuyện ngày hôm nay sẽ trở thành bóng ma của cậu và khi nghĩ về nó cậu cũng chỉ có chùn bước mà thôi. Nghĩ như vậy, Nam cử động hàm của mình phát ra những tiếng cộp cộp như biểu thị cậu đang vô cùng phấn khích.
- Hỏi: Quyết định khiêu chiến?
- Đúng
Nhận được câu trả lời đầy chắc chắn và phấn khích của Nam, Người Dẫn Đường ngay lập tức hành động. Từ trong cái hộp sọ trắng hếu của cậu chợt bay ra một đốm sáng nhỏ bằng hạt đậu màu vàng nhạt. Nó bay xung quanh cậu một vòng từ trên xuống dưới rồi sau đó mới bay tới nhập vào cánh cổng bạc. Cánh cổng bạc như có phản ứng, nó run lên kịch liệt khiến đất đá xung quanh rơi vãi hết xuống nền đất, tia sáng nhỏ kia sau khi chạm vào cánh cửa liền nhanh chóng tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt bao bọc hết cả cánh cổng. Cánh cổng ngày càng run rẩy kịch liệt giống như nó sắp không thể khống chế được nữa, ngay khi tưởng chừng như mọi thứ sẽ trở nên ồn ào và khó kiểm soát hơn thì ánh sáng kia đã hoàn thành công việc của mình là bao bọc toàn bộ cánh cổng. Cánh cổng bạc sau khi bị nó bao phủ liền chậm rãi mở ra, tiếng két kéo dài khiến Nam không khỏi liên tưởng đến mấy cái cổng không được tra dầu thường xuyên bởi nó khá ồn ào và khó chịu. Sau khi chờ đợi nó hoàn toàn mở ra, Nam nhìn vào trong, thứ duy nhất cậu nhìn thấy chỉ là hai bộ giáp một đỏ, một xanh lam và một cái ngai vàng đã bị thiêu cháy, phía trên cái ngai vàng chính là một đám tro tàn và một quả trứng màu vàng kim được vẽ lên thêm những nét họa màu đỏ vô cùng sống động tưởng như nó thật sự đang sống vậy, quả trứng cũng vì thế mà giống hệt một ngọn lửa đang cháy.
- Báo cáo: Xác nhận khiêu chiến, thời gian tối đa: 1 ngày, nếu vượt quá thời gian sẽ cưỡng ép điều khiển đưa ngài ra ngoài.
Nam nghe vậy khẽ gật gù, giờ thì chưa biết địch mạnh ta yếu ra sao mà đã có áp lực về thời gian, không thể không nói Người Dẫn Đường rất biết cách đưa người ta vào hoảng loạn đấy. Nhưng Nam thì không, cậu nhúc nhích cái hộp sọ của mình rồi sau đó không chút ngần ngại tiến vào, đám Undead của cậu cũng vì thế mà đi theo. Sau khi tất cả đã vào trong, Người Dẫn Đường thông báo:
- Thông báo: Xác nhận bắt đầu khiêu chiến, thời gian bắt đầu tính.
Lời của nó vừa dứt, hai bộ giáp nhìn như đã chết kia chợt nhúc nhích rồi chúng chậm rãi đứng lên. Nam bây giờ mới có thời gian quan sát kĩ hai bộ giáp ngầu lòi và đẹp đẽ kia. Bộ giáp màu đỏ không chút nghi ngờ nào nếu nó là một chiến binh bởi những tảng giáp dày bao bọc khắp cơ thể và cái mũ trụ kia che đi toàn bộ khuôn mặt chỉ chừa hai hốc mắt để nhìn đường. Cơ thể nó cũng được bao bọc bởi không ít đường vân màu vàng đặc biệt là trên cái mũ trụ còn có một vài kí hiệu, mặc dù không biết nó là gì nhưng khá chắc nó giống với kí hiệu ngoài cửa. Hai đầu vai, cổ tay và dọc theo hai chân của nó là những cái gai sắc nhọn có thể dễ dàng xuyên thủng một lớp sắt dày. Chính giữa bộ ngực của nó là một biểu tượng hình đầu sư tử vô cùng sống động và đầy tính uy hiếp. Nó cầm trong tay một cây kiếm dài vô cùng sắc bén, trên cái chuôi kiếm có một viên ngọc màu đỏ rực có khắc một kí hiệu gì đó.
Trái với bộ giáp đỏ, bộ giáp xanh lam lại trông có vẻ là một chiến binh thiên về đánh tầm xa hay đánh lén sau lưng bởi bộ giáp của nó trông khá nhẹ và không được bao phủ khắp cả cơ thể mà những khớp nối lại không có giáp che chắn để lộ phía dưới đó là một bộ giáp mỏng khác che chắn những khớp nối đó. Bộ giáp này cũng có những đường vân nhưng là màu xanh lam nhạt hơn màu bộ giáp, tất cả chúng tập trung lại phía chính giữa bộ giáp tạo thành hình đầu chim. Bộ giáp này tay cầm một cái cung tên đã được lên tên, cây cung này có thể nói là tuyệt tác nghệ thuật khi nó được làm bằng một chất liệu gì đó vô cùng cứng cáp mà cũng không kém phần dẻo dai, nó cũng được bao phủ bởi một vài đường vân gì đó vô cùng lạ mắt. Một điều đặc biệt là hai bên của cung tên cũng được mài dũa tạo thành những lưỡi đao sắc bén và cả hai đầu đều được mài như vậy. Nếu nhìn tổng thể nó giống hệt hai lưỡi đao cong được kết nói với nhau bằng một cái tay cầm, loại vũ khí này vô cùng khó điều khiển nhưng được cái linh hoạt có thể đánh tầm xa cũng có thể đánh tầm gần. Nếu biết sử dụng tuyệt đối là một nỗi ác mộng và bộ giáp đó có hai cây như vậy.
Nam thấy chênh lệch hai bên khẽ nuốt nước bọt một cái, hai bộ giáp này tuyệt đối là quái vật trong số quái vật, chỉ việc nhìn vào trang bị thôi cũng đủ để chứng minh điều đó. Nhưng càng chênh bao nhiêu cậu lại càng phấn khích bấy nhiêu, phải vậy chứ, phải cách biệt nhiều như vậy cậu mới biết được giới hạn của mình ở đâu.
Đưa hai tay về phía trước, Nam niệm:
- Cầu lửa!
Ngay lập tức từ hai bàn tay của cậu liền bay vụt ra liên tiếp gần chục quả cầu lửa đỏ rực không chút chần chờ nào bay về phía hai bộ giáp. Giống như đã có dự liệu từ trước hai bộ giáp liền nhẹ nhàng tránh ra, bộ giáp xanh nhanh chóng biến mất trong không khí tựa như chưa từng tồn tại còn bộ giáp đỏ vác cây kiếm dài của mình tiến lên. Trận chiến bây giờ mới bắt đầu!