Gừ gừ gừ
Những tiếng gầm gừ vang liên liên tục trong cái hang tối này, không biết đã qua bao lâu kể từ khi nó xuất hiện, có thể là một tuần? Hoặc cũng có thể đã là một tháng? Cũng có thể là đã lâu hơn. Chỉ biết từ khi nó xuất hiện thì đây chính xác là một cơn ác mộng của bất kì sinh vật nào sinh sống ở nơi này. Những tiếng gầm gừ của lũ Zombie ấy như tiếng chuông báo tử của tử thần dành cho chúng.
Một con Skeleton điều khiển một nhóm Zombie gần hai mươi con và hàng loạt những sinh vật khác đã bị hồi sinh dưới cơ thể Undead. Con Skeleton kia tựa như hiện thân của tử thần, mỗi khi nó đi đến đâu thì ở đấy sẽ có Ma Vật phải nằm xuống, binh đoàn của nó lại tăng thêm thành viên mới. Nó chỉ là một con Skeleton bình thường nhưng binh đoàn nó điều khiển lại không hề bình thường chút nào, Undead không sợ hãi, Undead không biết mệt, Undead không biết nhân từ và Undead chỉ có thể làm theo mệnh lệnh. Thật vậy, chỉ cần con Skeleton quái gở kia ra lệnh thì những con Undead này sẽ không chần chừ chút nào mà lao đến tấn công tất cả sinh vật sống bất kể trước đó chúng có từng là bạn hay không.
Nam chính là kẻ dẫn dắt binh đoàn này, cậu cũng chính là sinh vật đáng sợ mà mọi quái vật ở đây đều khiếp sợ. Cậu cũng đã dẫn dắt chúng được một thời gian, dưới ảnh hưởng của Người Lãnh Đạo thì sức mạnh của cậu cũng đã tăng lên đáng kể và cậu cũng học được kha khá kĩ năng. Nhưng phần lớn chúng đều để dùng cho cận chiến hay xạ thủ trong khi cậu lại chỉ muốn mình được đi theo con đường pháp sư, mặc dù cậu cũng rất thích hình ảnh một người một kiếm xông vào trận địch, vừa giết địch vừa gọi ra Undead hình ảnh đó ngầu biết bao nhiêu nhưng đáng tiếc cậu lại khá chậm chạp trong khoản phản xạ vậy nên chuyện lấy kiếm combat thì phải để sau này mới được.
Lại dẫn dắt quân lính của mình tiến sâu vào bên trong, Nam cũng đã quên mất khái niệm về thời gian, cậu không thể nhớ rõ mình đã ở nơi này bao lâu rồi, do cơ thể của Skeleton là không biết mệt vậy nên cậu cứ liên tục di chuyển, liên tục hành động, đến mức thời gian chỉ còn là thứ gì đó rất mờ ảo và xa lạ.
- Lại là một con Thiết Vĩ Xà
Nam tự nhủ thầm trong lòng mình khi cậu vừa gặp một con Ma Thú. Thiết Vĩ Xà là một Ma Thú không quá cao cấp cũng như không khó săn giết, nhưng đối với những con Skeleton bình thường thì nó chính là một nỗi ác mộng khi một cái quật đuôi của nó cũng có thể tiễn hàng chục con Skeleton chết một lần nữa. Thiết Vĩ Xà sở dĩ được gọi như vậy là vì nó có một cái đuôi được bao bọc trong một lớp vảy vô cùng cứng cáp, có độ cứng cũng phải ngang kim loại bình thường, vậy nên vũ khí duy nhất của nó cũng là đuôi khi một cái quật đuôi có thể đập vỡ một tảng đá lớn mà không cần tốn sức.
Nhưng dù thế nào, trước mặt Nam, một Gọi Hồn Sư đã có trong tay không dưới năm mươi con Undead thì nó đúng là quá mức dễ xơi.
- Giết nó.
Nam ra lệnh trong đầu, đám Undead vốn vô hồn kia bất chợt như có thứ gì đó kích thích, mắt chúng đỏ lên, tiếng gầm gừ vang lên càng dữ dội. Sau đó, với không một chút chần chừ hay sợ hãi chúng lao đến Thiết Vĩ Xà như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, hoàn toàn không có bất cứ sự thương hại nào dành cho sinh vật đằng kia.
Thiết Vĩ Xà vốn đang kiếm ăn thì bất chợt bị một đống Undead lao tới, thứ đáng lẽ không được phép tồn tại trên cõi đời này. Mặc dù lúc đầu có hơi hoảng, nó liên tục vùng vẫy bỏ chạy nhưng sau khi nhìn thấy số lượng cũng như thành phần đa số của đống này thì nó lại cảm thấy bản thân thật nực cười, đường đường là một con Ma Thú lại sợ hãi đám binh tôm tướng tép này. Nó ngẩng đầu lên, cái đuôi đập qua đập lại tạo nên những tiếng lộp bộp nhức tai, nó lè cái lưỡi rắn tỏ ra khí thế của một con Ma Thú thực thụ nhằm đẩy lui binh đoàn này. Mặc dù nó không sợ phải chiến đấu với mấy thứ này nhưng muốn tiêu diệt hết toàn bộ nó cũng phải trả một cái giá không nhỏ, ít nhất cũng phải dưỡng thương cả tháng, mà ở đây thì một khi bị thương thì hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào để chữa thương đâu bởi tại đây không chỉ có một mình nó là Ma Thú.
Dưới sự nguy hiểm tỏa ra từ nó, đám Undead không những không sợ mà ngược lại càng điên cuồng. Chúng lao đến cắn xé, hoàn toàn không cần biết một giây sau bản thân có bị thứ to lớn kia đập thành thịt nát hay không, đây chính là một đặc tính đáng sợ của Undead, chúng vốn đã chết vậy nên cái chết đối với chúng mới là sự giải thoát cuối cùng. Undead thường được sinh ra ở nơi có nhiều xác chết như chiến trường, nhà thương, hay đấu trường, chúng bị gọi trở lại sự sống dưới một cơ thể mục nát và mất đi hoàn toàn nhân tính, cũng vì thế chúng rất căm ghét sự sống bởi chúng ganh ghét những thứ ấy, vì sao bọn chúng phải chịu đọa đày bởi một sự sống vĩnh cửu trong khi đám kia lại có thể an nhàn sống tốt?
Thiết Vĩ Xà thấy sự đe dọa là vô nghĩa, nó không tiếp tục làm thế nữa mà đã bắt đầu tấn công. Nó không thể bỏ chạy, nếu làm thế thì còn gì là sự tôn nghiêm của một Ma Thú? Lại nói, nếu bỏ chạy thì chắc gì nó đã chạy thoát? Đám Undead vốn là những sinh vật đã chết vậy nên chúng sẽ không có cảm giác mệt mỏi đâu, nếu cố mà chạy thì cái chết của nó là chắc chắn, bây giờ chiến đấu thì mới có cơ hội sống sót.
Nó cúi đầu xuống, lao tới binh đoàn Undead, tốc độ và sự nhanh nhẹn của nó ngay chớp mắt đã được khẳng định. Dù là cũng có thể nhìn thấy trong bóng tối nhưng đám Undead thực sự quá chậm chạp vậy nên Thiết Vĩ Xà có thể băng qua chúng với không chút cản trở nào. Nhưng dù nhanh thế nào thì có cơ thể quá dài cũng là một điểm bất lợi lớn, đám Undead dù bị gạt ra hai bên hay bị đè nát dưới cơ thể to lớn kia thì chúng vẫn cố sức cào cấu cắn xé vào lớp vảy dày của Thiết Vĩ Xà
Gầm Gào Gừ Gừ
Những tiếng gào rú điên loạn liên tục được cất lên trong bóng tối. Thiết Vĩ Xà đúng là có một cái đuôi cứng cáp nhưng nó chỉ che phủ được một phần tư hay một phần năm cơ thể mà thôi vậy nên những bộ phận khác đối với lũ Undead háu ăn kia thì không khác gì những miếng bánh bông lan ngon lành. Chúng liên tục gặm vào cơ thể của Thiết Vĩ Xà mà không cần biết một giây sau mình liệu có còn tồn tại trên cõi đời này hay không bởi chúng chỉ có thể làm theo một mệnh lệnh duy nhất: Giết nó!
Thiết Vĩ Xà bị tấn công liên tục rít lên những tiếng rít đau đớn nhưng nó đã sẵn sàng cho chuyện này. Nó nhấc cái đuôi của mình lên, sau đó nó dồn hết sức mình quật một cái thật mạnh ở một phần hai cơ thể. Nó quá to lớn vậy nên cũng không thể hoàn toàn điều khiển được cơ thể mình, nếu nó chỉ dùng đuôi để quật thì lực quật sẽ rất yếu, thậm chí không khác gì một phát gãi ngứa, nhưng nếu nó áp dụng định luật vật lí vào thì khác. Nó lợi dụng quán tính nên chỉ cử động ở nửa thân, sau đó quán tính sẽ làm việc còn lại.
Cái đuôi sắt của nó ngay lập tức trở thành một món vũ khí chết người, quật đi với tốc độ không tưởng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nổ lớn khi nó quật cái đuôi đi. Cái đuôi không chút nhân từ quét qua một vùng rộng lớn, đám Undead ở đó ngay lập tức biến mất như chưa hề tồn tại trên cõi đời này nhưng Nam biết rõ, chỉ chưa tới một giây đã có hơn mười con Undead lại được tiễn về phía dưới.
Tuy bị diệt nhiều như vậy nhưng Nam lại không tỏ ra lúng túng hay sợ hãi, chỉ thầm than cho số phận của Thiết Vĩ Xà đã đi đến hồi kết. Nếu tính tới hiện tại thì nó là con mạnh nhất cậu từng được gặp, có lẽ là một cá thể biến dị vì thế nó mới có cơ thể lớn, độ bao phủ của vảy sắt và lực quật khủng khiếp như vậy. Một con Thiết Vĩ Xà thông thường chỉ có kích thước vào tầm 6m và độ bao phủ của vảy sắt chỉ bao gồm phần chóp đuôi mà thôi, nhưng con này nếu tính bằng mắt thường thì cũng độ 10m chứ chẳng chơi, và độ bao phủ là vào khoảng hai mét hơn, thậm chí nếu so với những con thông thường thì lớp vảy của nó trông cũng dày hơn một hai phân.
- Hiến tế! Triệu hồi Mage Undead!
Nam ra lệnh triệu hồi trong đầu. Như đáp lại lời của cậu, những linh hồn vốn sắp được giải thoát kia nay lại tụ tập lại một chỗ dưới mặt đất. Sau khoảng một giây, mặt đất nứt toác ra, từ bên dưới thò lên một cánh tay tái nhợt rồi sau đó như lấy cái tay làm trụ, nó nhẹ nhàng nhấc cơ thể của mình lên. Không tới mấy giây sau, một con Undead khoác trên mình một bộ áo choàng màu tím, cổ đeo mười hai viên châu, mỗi viên châu lại khắc trên nó một ấn kí khá kì quái, con Undead còn cầm theo một cây mộc trượng chứng tỏ cho thân phận pháp sư của mình. Thấy Nam, nó liền quỳ xuống một chân thể hiện một sự tôn kính, miệng còn không ngừng gừ gừ như đang cố nói gì đó. Nam thấy con Undead này xuất hiện cảm thấy vô cùng kinh ngạc, theo quy chuẩn thông thường thì Mage Undead cấp đầu sẽ khá là yếu vì chỉ có thể sử dụng được một Ma Pháp và ngoại hình trông cũng khá rách nát, nhưng con này thì lại không như vậy, nó ăn mặc rất chỉnh tề, ma pháp thì không bàn tới nhưng bầu không khí nó tạo ra chứng tỏ nó là kẻ vô cùng mạnh, không những vậy khi con Mage Undead này xuất hiện thì Thiết Vĩ Xà đã có dấu hiệu hoảng loạn và chuẩn bị bỏ chạy. Như hiểu được nghi vấn của Nam, Người Dẫn Đường đáp:
- Trả lời: Như đã nói, Undead cấp trung và cấp thấp không cần phải hiến tế mà có thể trực tiếp triệu hồi. Nhưng ngài đã hiến tế cho Mage Undead khiến nó tăng cấp sức mạnh và tiến hóa lên hình thái High Grade Mage Undead (Undead Pháp Sư Thượng Đẳng). Thay vì chỉ có thể sử dụng một phép thuật như Mage Undead thì nó có thể sử dụng mười hai phép: Ngũ Hành Thuộc Tính, Băng thuộc tính, Lôi Thuộc Tính, Phong thuộc tính, Tử Vong Thuộc Tính, Cường Hóa Vũ Khí và Cường Hóa Cơ Thể. Mỗi loại phép chỉ là Ma Pháp cấp hai.
Nam gật nhẹ đầu, xem ra sau này phải hiến tế thường xuyên mới được, đúng là cái gì mà có trả phí cũng ngon nghẻ hết. Chỉ một ngón tay vào Thiết Vĩ Xà đang cực độ hoảng sợ, không cần cậu phải nói tiếp, High Grade Mage Undead đã có một chút trí khôn của riêng mình. Nó đứng dậy, quay đầu lại, một ngón tay chỉ về phía Thiết Vĩ Xà, không một tiếng động nào phát ra, không một chú ngữ nào được niệm lên nhưng ngay đầu ngón tay của nó bỗng xuất hiện một vòng tròn màu đỏ nhạt với hàng loạt các kí tự và biểu tượng liên tục di chuyển. Sau đó, với không một từ báo trước, từ bên trong vòng tròn đó xuất hiện vài cầu lửa lớn bay vụt tới chỗ Thiết Vĩ Xà.
Tốc độ của nó cũng khá nhanh, con Thiết Vĩ Xà tuy đã cố gắng chạy trốn bằng tất cả sức lực nhưng vẫn phải chịu chết dưới đòn đó. Cầu lửa chạm vào cơ thể to lớn của Thiết Vĩ Xà, ngay lập tức sinh ra một vụ nổ lớn đốt cháy phần tiếp xúc, mấy quả sau đó như được định vị sẵn, cứ nhằm vào chỗ vừa bị tổn thương kia mà bắn tới. Sau khi ăn đủ năm quả, nó thét lên đau đớn rồi sau đó nằm gục xuống, cơ thể nó quằn quại thêm một lúc nữa, nhưng do lại ăn thêm mấy phát của High Grade Mage Undead nên quằn quại chưa được mười giây đã hoàn toàn chết hẳn.
- Mạnh hơn ta tưởng. Xem ra cấp bậc ma pháp càng cao thì mức độ phá hoại càng lớn
Nói rồi cậu tiến đến gần Thiết Vĩ Xà, một tay nhấc lên trước cái đầu đầy rẫy những vết thương do bị Undead cắn. Từ bàn tay xương xẩu đó bỗng xuất hiện một làn khói màu đen, nó lượn lờ xung quanh đầu ngón tay của cậu rồi sau đó lan rộng ra, bao phủ lấy thân hình to lớn của Thiết Vĩ Xà. Đây chính là Kẻ Thu Thập, tỏa ra một làn khói đen thu thập hết mọi thứ của kẻ địch, kỹ năng, cơ thể, sinh mệnh, kí ức và cả cảm xúc, nó không chừa lại bất kì thứ gì. Dù kẻ đó khi còn sống có là chúa tể một thời, hay quốc vương uy vọng, anh hùng quả cảm, ma vương ban phát ác mộng thì tại đây, trước mặt Kẻ Thu Thập kẻ đó sẽ không còn lại thứ gì cả.
Mặc dù cơ thể của Thiết Vĩ Xà khá lớn, nhưng Kẻ Thu Thập lại chỉ mất chưa tới một giây để thu thập tất cả những thứ từng thuộc về nó. Làn khói đen của Kẻ Thu Thập bao vây lấy cơ thể to lớn của Thiết Vĩ Xà và sau đó bằng một tốc độ mắt thường có thể quan sát được thu nhỏ lại, và sau chưa tới mười giây nó đã biến mất và thứ duy nhất còn sót lại chỉ là một chút cặn bã, thứ minh chứng cuối cùng chứng tỏ nó đã từng tồn tại trên cõi đời này. Sở dĩ nó còn sót lại những thứ đó là vì đó là tất cả những chất cặn bã cuối cùng, hấp thụ vào cũng không bổ béo gì mà ngược lại còn có hại nữa, mặc dù cơ thể Undead là miễn nhiễm với độc tố nhưng cứ đề phòng thì tốt hơn. Sau khi hoàn toàn hấp thụ, Người Dẫn Đường liền lên tiếng:
- Báo cáo: Nhận được Vảy Thép, Hơi Thở Độc Tố, Sương Mù Độc, Quất Mạnh.
- Đề nghị: Hệ thống đề nghị ngài hấp thụ luôn phần cặn bã của Thiết Vĩ Xà vì nó có thể làm tăng độc tố của các kĩ năng liên quan đến độc.
Nam nghe vậy, không chần chờ cũng không nghi ngờ mà tiếp tục gọi ra làn khói đen kia hấp thụ nốt số cặn bã còn lại, số lượng cũng không nhiều vậy nên chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể hoàn thành. Nhìn vào hang sâu bên trong, Nam lại thở dài, cậu đã đi khá lâu rồi vậy mà vẫn chưa nhìn thấy lối thoát hiểm, rốt cuộc cái hang này sâu đến mức nào vậy? Thở dài rồi khẽ lắc đầu, ném đi cái suy nghĩ mệt mỏi kia, Nam lại nhấc lên bước chân tiếp tục đi vào thám hiểm hang sâu.
Mặc dù bản thân không phải là người ưa thích mạo hiểm nhưng đứng trước một thứ bản thân không rõ nó là gì thì thử hỏi ai lại không cảm thấy hứng thú? Đặc biệt là mấy kẻ thích tò mò và đam mê thám hiểm thì dù có nguy cơ cao là sẽ chết thì họ cũng sẽ mặc kệ, ca vang câu hát yêu đời và tiếp tục đi sâu vào trong thám hiểm.
Lại gọi lên vài con Undead, mà phần lớn chỉ là Zombie và Skeleton cấp thấp và chỉ có vài con cấp trung mà thôi, thứ duy nhất cậu có thể làm bây giờ chính là lấy số lượng bù lại chất lượng. Nếu cậu thích thì hoàn toàn có thể hiến tế hết đám Undead cấp thấp để triệu hồi cấp cao hơn, nhưng kéo theo đó là sẽ đòi hỏi hiến tế nhiều hơn cũng như yêu cầu về số Ma Lực tiêu hao sẽ nhiều hơn, và chưa kể trường hợp chúng bị tiêu diệt trong chiến đấu. Lấy ví dụ là High Grade Mage Undead, mặc dù nhìn nó rất mạnh nhưng nếu thật sự bị quấn vào trong vòng chiến hay chỉ cần ăn phải một đòn của Thiết Vĩ Xà thôi là nó cũng sẽ bán muối ngay lập tức và khi đó sự hiến tế sẽ là vô nghĩa. Tương tự như vậy, nếu những con Undead cấp cao khác bị tiêu diệt trong chiến đấu thì đó sẽ là một sự mất mát lớn, dĩ nhiên, cậu cũng không muốn bỏ phí năng lực của mình và vứt nó vào một góc. Hiện tại cậu buộc phải chơi số lượng vì nó sẽ là bàn đạp cho chất lượng, giống lúc nãy, không để một sự hi sinh nào là vô nghĩa.
Gừ gừ gừ
Những tiếng rên rỉ vô nghĩa của đám Zombie vang lên như là âm thanh duy nhất hiện hữu giữa không gian tối tăm và tĩnh mịch. Cuộc hành trình của Nam vẫn tiếp tục mà không có bất kì sự nghỉ ngơi hay chỉnh đốn nào cả, bởi lẽ đám Undead này rất nghe lời, thậm chí đôi lúc còn không cần trực tiếp ra lệnh mà chỉ cần suy nghĩ thôi là chúng có thể tự thân hành động rồi. Tiết lộ thêm một thông tin, hàng ngày, số Undead cậu triệu hồi lên luôn vượt quá con số hai mươi, và gần hai mươi con trung cấp, cao cấp thì chỉ có một mình High Grade Mage Undead mà thôi, bởi từ đó đến giờ cậu vẫn chưa gặp phải cơn càn quét nào. Dĩ nhiên trong quân ngũ của Nam ngoại trừ Undead ra thì vẫn còn vài con Ma Thú cấp thấp như Sói Ánh Trăng, Sóc Hạt Thông, Dơi Định Hướng hay cấp trung như Bạo Liệt Hùng, Cuồng Sư và Phi Liệt Điểu, ngoài ra thì còn vài con Undead khác là những con Ma Thú từng bị cậu thôn phệ nay đã bị gọi dậy và nhét vào trong đội quân này.
Ngoài những cái đó ra thì cậu còn thu hoạch được khá nhiều kĩ năng mới khá hay ho, và hơn cả, cậu rốt cuộc tìm được vài chiêu thức liên quan đến pháp sư như Cầu Lửa, Kiến Tạo Địa Hình, Mộc Đằng Vây Khốn, Tia Sét, Bão Lửa, Biển Lửa,... nhưng tựu đi ra thì cũng chỉ được tầm hai mươi chiêu, còn lại thì toàn là liên quan đến các loại class khác. Nhưng cái này thì cũng không trách được, Ma Thú phần lớn là những tạo vật của Ma Lực được cấu tạo từ Ma Lực nhưng không hẳn tất cả chúng đều có thể sử dụng Ma Pháp, mà hầu như đều dồn hết vào cơ thể và tiến hóa để thích nghi với môi trường sống. Lấy ví dụ, một con Sói Ánh Trăng ở hoang dã dĩ nhiên sẽ tiến hóa về cơ thể nhiều hơn để đối chọi với thiên nhiên, còn Sói Ánh Trăng được nuôi tại nhà thì sẽ thường có xu hướng sử dụng một số Ma Pháp. Đây cũng là lí do con người thường phải đi theo bầy nếu muốn săn Ma Thú, bởi vì từ khi sinh ra chúng đã được thiên nhiên ưu ái và môi trường sinh sống ban cho cơ thể mạnh mẽ hơn hẳn con người hay những Ma Pháp quá mạnh khiến con người phải lui tránh. Mà Nam chỉ có thể hấp thụ được một vài Ma Pháp là vì lí do này, hầu như tất cả những Ma Thú cậu săn được đều đi theo hướng phát triển cơ thể chứ không có mấy con phát triển theo hướng Ma Pháp, bởi ở đây theo lời của Người Dẫn Đường thì tốc độ hồi phục Ma Lực sẽ chậm hơn bên ngoài vậy nên nếu cạn kiệt Ma Lực ở đây đồng nghĩa với cái chết đã đến.
- Thiệt tình, cái hang này rốt cuộc sâu bao nhiêu vậy?
- Trả lời: Dựa theo tính toán và mật độ Ma Thú xuất hiện, hệ thống cho rằng chỉ cần hai ngày nữa là ngài sẽ chạm tới đáy của hang.
Nam nghe vậy cũng thôi, đã đi tới bước này rồi, không lẽ từ bỏ? Nghĩ là làm, xốc lên toàn bộ tinh thần, cậu phấn khởi đi về phía trước với một sự hiếu kì thứ gì sẽ chờ đợi mình ở cuối hang sâu này đây? Liệu nó sẽ là kho báu? Quá nhàm chán! Sẽ là một con quái vật bị phong ấn? Cũng có thể! Hoặc cũng có thể là chả có gì ở đó cả?....
Nam phấn khích đặt ra một loạt câu hỏi trong đầu mình, cậu thật sự muốn biết rằng điểm cuối nơi này chứa cái gì. Nếu là một con rồng mà cậu thường đọc được trong Manga thì quá tuyệt vời, hay là một con quái vật đã từng là nỗi ám ảnh của mọi người cũng không đến nỗi nào. Nhưng mặc kệ nó là thứ gì thì nó chắc chắn sẽ không nhàm chán.