- Đức vua, sáng hôm nay không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều Undead bao vây xung quanh chúng ta! Số lượng này ít nhất cũng phải hơn 1 vạn! Hơn nữa chúng còn được trang bị rất chu đáo, bày binh bố trận rất có quy tắc, thần nghi ngờ rằng bọn chúng có chỉ huy, hơn nữa là cùng một người!
Bên trong đại điện của Đế Quốc, Xenon quỳ xuống một chân bẩm báo những sự việc mà mình thấy được sáng nay. Hai tháng qua ông cũng đã hồi phục không ít, nhưng những ám ảnh tâm lí từ những sự việc lúc đó vẫn còn ám ảnh ông, đặc biệt là những cặp mắt sợ hãi kia vẫn luôn hiện về trong đầu ông mỗi đêm.
- Ừm, Xenon tướng quân, trận đánh lần này ông có kế sách gì không?
Người ngồi trên ngai vàng, kẻ đón nhận cái quỳ gối của Xenon là một trung niên nhân, độ tuổi chỉ khoảng 40. Đây chính là tân quốc vương mới đăng cơ được 5 năm. Giọng của hắn ồm ồm, vang vọng khắp cả đại điện. Phía dưới ngai vàng có hai hàng người, hàng bên trái là những quý tộc theo phái chiến đấu, còn bên phải là những người theo phái nghị hòa.
Sự phân chia này không phải là gần đây mới xuất hiện, mà đã hình thành từ rất lâu về trước, cụ thể hơn phải nói là: phái Cộng Tác và phái Lợi Ích. Phái Cộng Tác chủ động cùng với quốc vương sinh sống, hi sinh một số lợi ích cá nhân nhưng đổi lại có thể thu được những lợi ích lâu dài, thậm chí còn có thể trở thành quốc vương vào một ngày nào đó, phái này đa phần là những quý tộc lâu năm. Còn phái Lợi Ích là phái đề cao lợi ích bản thân hơn là lợi ích của Đế Quốc, chỉ cần có lợi ích thì họ sẵn sàng bán cả cái quốc gia này đi mà không chút do dự. Nhưng dẫu biết họ là một lũ vô ơn thì Đế Quốc cũng không thể bỏ được bởi tài lực của đám này quá lớn, thu nhập hàng năm hơn 6 phần là từ đám này mà ra, vậy nên mọi chuyện quốc vương cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua mà không thể nói gì nhiều.
Hiện tại lại phân ra hai phái như vậy cũng là điều dễ hiểu. Phái chủ chiến đều là quý tộc của phái Cộng Tác, họ muốn cùng sống cùng chết với quốc gia này. Còn phái chủ hòa đều là người của phái Lợi Ích, sở dĩ họ chọn thế này là vì nếu chiến đấu thì sẽ tổn thất rất nhiều, nhất là nhân lực, bây giờ đã sắp vào xuân, khi đó lượng hàng hóa đổ về rất nhiều vậy nên họ cần rất nhiều người, hơn nữa khi chiến tranh kết thúc thì bất kể thắng bại họ đều mất đi một khoản tiền lớn để tu bổ lại mọi thứ.
- Quốc vương, hạ thần cho rằng chúng ta không thể chiến đấu! Đầu tiên là về quân lực, mặc dù trong Thủ Đô có hơn 4 vạn quân, có thể là gấp 4 lần quân địch nhưng chênh lệch chủng loài không thể dựa vào số lượng để phán định!
Một tên thuộc phái chủ hòa không để Xenon lên tiếng đã cướp lời trước. Xenon hơi nhăn mặt, sau đó ho khan một tiếng nhắc nhỏ tên quý tộc kia. Một người khác phái chủ chiến cũng lên tiếng chê trách:
- Khụ, Công Tước Ysea, bệ hạ không hỏi ngài mà đang hỏi tướng quân Xenon. Mặc dù ngài là quý tộc thì việc lên tiếng khi chưa được phép cũng không phải là việc gì đáng tự hào, đúng không?
Người vừa lên tiếng là Công Tước Mast, là người có địa vị cao nhất trong phái chủ chiến, ít nhất là vậy. Xenon khẽ nhìn về hướng đó rồi gật đầu một cái ra hiệu cảm ơn. Sau đó ông liền trả lời câu hỏi vẫn đang bỏ ngỏ kia:
- Bẩm bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng nếu đánh nhau thật thì chúng ta không có bất cứ cơ hội nào cả, nhưng nếu đánh tiêu hao thần cho rằng chúng ta có thể cố gắng câu được thời gian 1 tháng, trong 1 tháng này thần sẽ cố gắng liên lạc với những quý tộc khác yêu cầu viện trợ. Thêm nữa hiện tại đang là vương đô, chúng ta có thể yêu cầu sự trợ giúp từ học viện, nhà thờ và Công Hội Mạo Hiểm.
Trận chiến trước đó Xenon thất bại không phải là vì quân của ông yếu, họ mạnh, rất mạnh là đằng khác nhưng đứng trước sự áp chế về số lượng thì mạnh đến mấy cũng vô dụng. Người ta thường nói chất lượng sẽ có thể đánh bại số lượng, nhưng họ không biết rằng chất lượng tốt không đại biểu số lượng nhiều, mà số lượng nhiều chưa chắc gì đã không tốt, phải có sự dung hòa của cả hai thì mới có thể tạo ra được đội quân mạnh nhất. Đội quân của Xenon có được chất lượng, nhưng số lượng lại bị lũ Undead đàn áp mà chúng lại rất mạnh trong những trận quần chiến.
Nghe được lời thú nhận của Xenon, tất cả mọi người đều không khỏi ngây người, kể cả là Quốc Vương. Một người trong phái chủ hòa ngay lập tức chớp lấy cơ hội này, nói:
- Xenon! Không chiến mà hàng, lại còn nói lời lay động dân quân! Đây là tội đáng chém! Đế Quốc nuôi ngươi lâu như vậy mà ngươi lại cắn lại, đúng là loại lòng lang dạ thú!
Những quý tộc thuộc phái chủ hòa khác cũng nhanh chóng chèn lời vào, hầu hết là hưởng ứng lời của tên kia, một số khác còn không tiếc lời lăng nhục Xenon. Xenon mặc dù là quý tộc nhưng vẫn thường không xem những người kia ra gì, hơn nữa còn không ít lần phá hoại chuyện tốt của bọn hắn, là một người quá cứng nhắc nên việc bị ghét cũng là điều dễ hiểu. Bọn phái chủ hòa xem đây là cơ hội tốt để phá hoại sự kiêu ngạo của ông một lần và mãi mãi.
Đám bên phái chủ chiến cũng không vừa, vừa nói đã là những lời khắc nghiệt nhất. Cả đại điện phút chốc đã biến thành một cái chợ cá mất khống chế, ai cũng dùng lời lẽ thô tục nhất để hạ bệ người kia. Nếu thường dân được chứng kiến cảnh này thì có lẽ họ cũng sẽ không tưởng tượng được việc quý tộc mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ lại là dạng này, nhìn có khác gì đám bà tám cãi nhau ngoài chợ không cơ chứ?
Cộp
- Đủ rồi!
Một tiếng gậy chạm đất cùng với một tiếng nói đầy uy quyền vang lên giữa đại điện hỗn loạn. Không nghi ngờ gì đó chính là của quốc vương, người được xem là quyền lực nhất ở đây. Mọi người nghe thấy tiếng nói này đều không thể không dừng lại, ngay cả khi họ sắp phun ra thứ dơ bẩn gì cũng chỉ có thể nuốt ngược vô. Quốc vương nhìn Xenon, rồi nói:
- Chúng ta có thể mượn nhờ người của những nơi mà ngươi nói, nhưng trước nhất thì vẫn không nên vọng động. Nếu đàm phán không thành công thì chúng ta mới nên sử dụng đến phương thức chiến đấu.
Nói xong câu đó quốc vương nhìn khắp đại điện rồi nhìn về phía Mast và Ysea, hai kẻ lớn tiếng nhất lúc nãy, rồi giao ra một mệnh lệnh:
- Mast, Ysea, các ngươi dẫn theo một trăm binh lính đi ra yêu cầu đàm phán với đối phương. Tận lực hỏi ra lí do họ đến đây, và nếu có thể thì hãy dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại.
Chưa để hai tên kia kịp lĩnh mệnh, một giọng nói khác đã vang lên:
- Thôi nào, ta ghét nhất là đàm phán đấy? Nhất là đàm phán với những kẻ yếu hơn!
Nam từ cánh cửa dẫn vào đại điện chậm rãi đi vào, thân thể hắn cũng rõ ràng hơn. Nam bước đi từng bước như dạo chơi hậu hoa viên, đằng sau hắn chính là một thú nhân, là Phong Hồ. Tên này sau khi vơ vét hết tài sản của đám quý tộc, rồi hộ tống Bạch Không ra khỏi thành thì ngay lập tức đến đây. Vốn trong tưởng tượng của hắn quân sư phải là những người ngồi sau bàn giấy vạch ra chiến lược cho chủ công mới đúng, bây giờ gặp phải những chuyện này khiến hắn còn lầm tưởng bản thân là bảo mẫu.
- Người đến là ai!
Hộ vệ từ hai bên xông ra, ngay lập tức chĩa mũi thương về phía Nam và Phong Hồ. Nam căn bản liếc cũng không thèm liếc trực tiếp gạt qua đám người kia mà tiếp tục bước tới. Đám lính không biết trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà ngay lập tức nhường cho hắn một con đường, hoàn toàn không dám tiếp tục tấn công. Đây là một kĩ năng bị động tổ hợp của Chúa Tể Cái Chết và Người Lãnh Đạo, Áp Chế Tuyệt Đối. Kĩ năng này cho phép Nam trực tiếp tác động lên những người yếu hơn bản thân 30 cấp, những người bị kĩ năng ảnh hưởng sẽ không thể sinh ra ý niệm phản kháng hắn, cũng không thể tổn thương hắn. Hơn nữa nếu Nam tập trung vào một mục tiêu thì ngay cả những người có cấp độ như Xích Long cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Bước qua hai hàng người, Nam đứng chính giữa đại điện. Trước mắt hắn chính là Xenon, một kẻ được hắn cứu nay lại chĩa mũi kiếm về phía hắn:
- Các ngươi là ai!
Lời này vừa dứt tất cả quý tộc như phản ứng lại, đồng loạt rút ra những thanh kiếm bên hông. Họ dù gì cũng là quý tộc, vậy dĩ nhiên là cũng biết một chút kiếm thuật. Nhưng loại kiếm thuật cũng như sự dũng cảm này đứng trước mặt Nam lại chẳng đáng một đồng. Hắn búng tay một cái, lời nói của Phong Hồ cũng vang lên:
- Quỳ xuống!
Lời nói đó vừa ra, tất cả quý tộc đều không thể khống chế được mà quỳ rạp xuống, cả người như bị hàng tấn đá đè lên, căn bản không thể động đậy được. Phong Hồ không phải là điều khiển họ, mà là điều khiển không khí xung quanh đám quý tộc, hắn chỉ đơn giản là thay đổi dòng chảy không khí để chúng trở nên nặng hơn, tạo thêm nhiều áp lực lên cơ thể chúng hơn mà thôi.
Nam chỉ liếc đám quý tộc này một cái, sau đó nói với Quốc vương:
- Ta tin rằng ông là Quốc vương nhỉ? Lussav Đệ Bát? Xin tự giới thiệu ta chính là kẻ mà các ngươi muốn đàm phán đây, các ngươi cứ gọi ta là Nam.
Lời nói của Nam vang khắp đại điện khiến không ít quý tộc chấn kinh.
- Khụ! Vậy Nam tiên sinh, không biết chúng ta có hiểu lầm gì mà ngài lại bao vây chúng tôi?
Nam khẽ nghiêng đầu rồi nở một nụ cười ma quái đáp:
- Hiểu lầm? À, chẳng có hiểu lầm gì lớn cả, các ngươi chỉ là bắt người của ta nên ta đến đây đòi người mà thôi.
Đám quý tộc nghe xong liền run rẩy, chỉ là đòi người mà lại xuất động binh lực thế này, thế lực tên này không đơn giản! Quốc vương dù kinh ngạc cùng có chút sợ hãi nhưng vẫn phải ra vẻ trấn tĩnh, hỏi:
- Vậy người đó là ai? Nếu là hiểu lầm thì chúng tôi chỉ cần giao người là được!
Đây cũng không phải hành động nhu nhược thấy mạnh nên thả người gì. Trái lại đây là hành động rất chính xác, ở thời đại trung cổ này thì người bị treo cổ hay hành hình nhiều nhất đều là dân đen, còn quý tộc thì rất ít trừ khi có bạo loạn. Nguyên nhân cho việc này chính là vì họ là quý tộc, dù phạm tội nặng đến đâu thì cũng đều dễ xử lí, nếu có chết thì cũng chỉ là vài kẻ thế thân mà thôi. Hơn nữa việc trao trả tù binh sau khi giao ra một khoản tiền cũng là việc rất bình thường. Mà lần này đối phương đến cũng chỉ là để tìm người, nếu có thể nhờ vậy mà tránh khỏi một cuộc chiến thì cũng đáng.
Nam như chỉ chờ có câu này, ngay lập tức cười nhe răng đáp:
- Là gia tộc Rossae. Bọn họ có được sự bảo hộ của ta. Các ngươi yên tâm, ta chỉ là bảo vệ thôi, chuyện tranh đấu ta không nhúng tay vào.
Đám quý tộc nghe vậy sắc mặt trầm lại, có chút đen. Không phải bọn họ không muốn giao người, nếu có thể giao ra một gia tộc phản bội như Rossae để khiến đám người này rút quân thì còn gì bằng. Nhưng để trả người thì đầu tiên cần phải có người đã! Mà tối qua bọn họ có một mật báo, nội dung là gia tộc Rossae đã biến mất!
- Khụ! Việc này... gia tộc đó đã mất tích, nhưng tiên sinh yên tâm, cho chúng tôi 1 tuần nhất định sẽ tìm được!
Nam có vẻ như đã đợi lời này trước, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, quát:
- Hừ! Vô dụng! Chỉ là một gia tộc cũng giữ không xong! Nếu tất cả đều phế vật như nhau thì ta thay các ngươi thanh lí môn hộ vậy!
Nam nói xong liền quay người dẫn theo Phong Hồ rời đi. Đám quý tộc và quốc vương kinh ngạc đến mức mặt cứng đờ.