Chương 34: Trận Chiến Bắt Đầu

Trở về doanh trại của Xích Long, khóe miệng Nam nở một nụ cười đắc thắng. Sở dĩ ngay từ ban đầu bên cậu đã có rất nhiều lợi thế, nhất là tính bất ngờ đã không còn. Nhưng điều đó vẫn không là gì so với những lợi ích mà việc Nam vừa làm mang lại. Lí do thực sự mà Nam phải tự thân đi đến cung điện là vì cần tính "hợp pháp" và đặt bản thân vào thế "bất khả kháng". Nếu Nam cứ thế mà tiến công thẳng vào Đế Quốc thì dĩ nhiên sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, thậm chí mấy quốc gia kia còn xem đó là hành vi nguy hiểm có thể vì thế mà liên hợp với nhau để chống lại cậu. Nhưng nếu như ngay từ đầu người sai đã là Đế Quốc thì sao? Nam đã "hạ mình" để tới đó đàm phán nhưng lại không nhận được kết quả, Nam vịn vào lí do đó để tấn công thì cũng là danh chính ngôn thuận, chỉ cần ngươi trả người là ta ngừng đánh nhưng ngươi lại không chọn thế.

Thậm chí sau này nếu mấy quốc gia còn lại thật sự cũng đến đánh thì Nam cũng có thể đặt mình vào thế "người bị hại" và đẩy những quốc gia kia thành những "kẻ xấu". Nếu mọi việc thuận lợi thì Nam có thể dễ dàng cai trị hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả sau này cũng có thể dễ dàng "tẩy não" chúng hơn bởi lịch sử là phải do kẻ thắng viết lên.

Nghĩ về những lợi ích mà chiến dịch lần này mang lại Nam thậm chí cười không ngậm được miệng. Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế thì đã tốt, nhưng sở dĩ có câu nói:" Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên" cũng không phải là không có đạo lí, mọi chuyện tính toán là một phần, phần còn lại phải dựa vào vận khí, nếu hắn may mắn thì 90% mọi thứ sẽ theo kế hoạch, còn nếu đen đủi thì sẽ không ngừng có kẻ tới quấy phá.

- Chủ nhân, đã giữa trưa rồi, bọn chúng cũng đã dàn trận thủ hộ, chúng ta có nên tấn công trước lấy ưu thế?

Ở dưới cành cây mà Nam đang nằm nghỉ, Xích Long quỳ xuống một chân báo cáo lại tình huống hiện tại. Tính đến hiện tại thì bọn hắn đã bao vây được nửa ngày rồi, mà đoàn quân Undead của Nam thì lại không cần tiếp tế lương thực nên càng kéo dài thì kẻ duy nhất có lợi ở đây chính là Nam. Ngay cả một kẻ ngu ngốc như cậu cũng có thể nghĩ như vậy thì không lí nào mấy bộ não trong vương cung lại không nghĩ tới cả, vậy thì lí do duy nhất mà bọn chúng chưa tấn công là vì áp lực chưa đủ. Nghĩ thế, Nam đáp lại:

- Không cần tấn công quá dồn dập, trước tiên thì từ từ thu hẹp vòng vây siết chặt vương đô. Sau đó để đội cung thủ bắn vào trong, không cần phải đánh sống chết, mục đích của ta chỉ là để chúng bị áp lực mà thôi.

Xích Long lĩnh mệnh, ngay lập tức quay người rời đi thực hiện mệnh lệnh mà Nam giao cho. Xích Long không phải là không thể đánh được trận này, mà đơn giản là vì Nam không cần sự chiến thắng, mà thứ cậu cần là danh tiếng. Trận này kéo dài càng lâu, càng có nhiều người biết đến, lại càng khiến mấy vương quốc kia không dám vọng động. Hơn nữa thông qua phương thức "lưu truyền tin đồn" sẽ càng khiến nhận thức của người ta về Nam càng mập mờ hơn, sẽ càng dễ điều khiển hơn.

Bên phía quân thủ thành của Đế Quốc, tất cả binh lính đều sợ run lẩy bẩy cả người, đây là lần đầu tiên trong đời họ được nhìn thấy nhiều Undead đến như vậy, không chỉ vậy mà chúng còn là loại mạnh hơn hẳn những con Undead thông thường. Sự sợ hãi len dần qua từng người giữ thành, đối với họ trước kia được làm việc với những vị tướng quân đáng kính là một việc khiến họ cực kì tự hào, nhưng bây giờ...nó chẳng khác gì ác mộng. Một cơn ác mộng mà họ không thể tỉnh, chỉ có thể đối mặt, đối mặt với những con quái vật không có lòng thương xót.

- Lạy Chúa, cứu tôi với....

- Thần ơi, cứu tôi...

- Cha mẹ....

- Không thể chiến thắng...

-....

Những tiếng lầm rầm bất lực bắt đầu vang lên trong đội ngũ thủ thành, họ bắt đầu khẩn cầu tới những vị thần mà họ thậm chí còn chẳng biết tên, những tên cuồng giáo gào thét tên vị thần mà chúng hằng mong chờ, những tên khác lại khẩn cầu, nói lời từ biệt với những người mà chúng yêu thương. Trận chiến này...quá chênh lệch!

Bất chợt, bọn chúng lại ngẩng đầu lên, nhìn xuống dưới chân tường. Không có vị Chúa Cứu Thế nào, cũng chẳng có kẻ cứu rỗi bọn chúng, mà trái lại chúng thấy những con quái vật đáng sợ kia đã bắt đầu di chuyển ngày càng ép chặt chân tường. Mỗi một bước chúng di chuyển thì trái tim của những tên thủ vệ nhỏ bé lại thắt lại một lần, mỗi một lần tiếng các mảnh giáp chạm vào nhau thì những sợi tơ lại dựng đứng trên người chúng.

- Bọn chúng....Bọn chúng tấn công rồi!

Không biết là ai đã nói, nhưng lời nói đó vẫn chưa kết thúc thì đã có một loạt tên dày đặc như mưa phóng tới từ khắp nơi. Đám binh lính ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng không dám, chỉ có thể vùng vẫy cố gắng bò đi nhanh nhất có thể. Những tấm giáp sắt mà chúng tự hào rằng sẽ bảo vệ được mình nay lại như một miếng giấy mỏng manh trước một thanh đao sắc, hoàn toàn không thể cản lại, người chết như ngả rạ.

Một loạt tên qua đi, đợt thứ hai đã được lên nòng, chỉ cần đợi lệnh là có thể ngay lập tức phóng tên. Trên tường thành, mùi máu tanh tưởi ngập tràn, phóng tầm mắt ra xa một ít, cảnh tượng kinh hãi ngay lập tức xuất hiện. Những tên lính xấu số không kịp bỏ chạy nay đã trở thành một cái sàng với vài mũi tên cắm lên mình, những tên khác may mắn hơn một chút thì bị mũi tên cắm vào bụng, vào những cơ quan nội tạng sống chết chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng nếu so ra thì chết vì mũi tên cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng chết vì bị dẫm đạp thì có rất nhiều, một tên bỏ chạy liền dẫn đến những người khác bỏ chạy, một tên xui xẻo ngã xuống thì sẽ bị những tên khác đạp lên, chết một cách đau đớn.

Vốn trên tường thành, mỗi một chốt là hơn 100 người mà nay đã chỉ còn lại một nửa, nửa kia không chết thì cũng bị thương. Vốn tưởng thấy cảnh máu me thế này thì mọi nỗi sợ của con người sẽ bị giải phóng, nhưng không, thấy đồng đội của mình, kẻ còn vừa nói chuyện với bản thân ngã xuống không những không khiến chúng trùng xuống mà lại kích thích đấu chí của từng người. Tất cả tức đến đỏ mặt, tay cầm mũi giáo nhìn thẳng xuống dưới cứ như chỉ cần một mệnh lệnh là chúng sẽ ngay lập tức lao xuống sống chết với địch.

Ngay lúc họ gần như điên nhất, chuẩn bị làm những hành động điên rồ thì từ đằng sau, hàng loạt tiếng nói vang lên:

- Học Viện Ma Pháp đến cứu trợ! Tường thành bên này sẽ do chúng tôi bảo vệ!

Học Viện Ma Pháp có khoảng 2000 học sinh và nhân viên nhà trường, nhưng có thể chiến đấu trong hoàn cảnh này thì chỉ có gần 500 người, chia đều cho các mặt tường. Phần lớn mọi người ở học viện đều chỉ mới biết cách vận dụng Ma Pháp, chưa thể đưa ra thực chiến được vậy nên số người mới ít ỏi như vậy. Còn về về phía Đế Quốc thì chỉ có 300 Pháp Sư chính quy, tổng lại thì được 800 người chia đều ra, mỗi phía cũng được kha khá. Nhưng nếu chỉ vậy để đấu với lũ Undead này thì không thể đấu lại được bởi khi bọn họ niệm phép thì đó là lúc họ yếu đuối nhất.

- Nhìn kìa! Là Học Viện! Hình như hướng kia là Công Hội!

Tất cả đều reo hò vui mừng khi thấy viện binh tới, nói thật thì dù đúng là có hơi tức điên vì cái chết của đồng đội nhưng họ không ngốc đến nỗi cứ thế mà đánh. Cùng với không khí reo hò kia, thì một tiếng nói quen thuộc vang lên trên tường thành, là Xenon:

- Ta là Xenon! Công Hội và Học Viện đều đến để giúp chúng ta trấn thủ tường thành! Hôm nay thề chết cũng phải thủ được tòa thành này! Thành còn người còn, thành nát thì người mất!

Xenon hô to những lời động viên của mình, thanh kiếm sáng chói dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi đến từng người lính. Họ như cảm nhận được một quyết tâm mãnh liệt, ai cũng reo hò chuẩn bị đánh một trận tử chiến với đám Undead dưới kia! Xenon cảm nhận được khí thế đang dần nâng cao, ông nhìn thẳng về phía đám Undead, lợi dụng Ma Thuật khuếch trương lời nói của mình lên:

- Tất cả, chuẩn bị tấn công!

Thấy bên Đế Quốc lâu vậy mới bày trận, còn làm bên mình tổn thất một mớ mũi tên, Nam cười khểnh nhếch mép. Nhìn về đám Undead rồi khẽ nhích chân, một Ma Pháp Trận xuất hiện dưới chân cậu. Đây là Ma Pháp triệu hồi:

- Triệu Hồi Trung Cấp Ma Tướng!

Cùng với lời nói này hàng loạt Ma Pháp Trận xuất hiện xuyên suốt đội ngũ của Nam. Từ bên trong Ma Pháp Trận xuất hiện những tên quái vật kinh tởm với cái miệng to và đôi cánh lớn. Chúng chính là Quỷ Tướng với khả năng chỉ huy trận chiến tài tình. Nam dù có thông minh đến đâu thì cũng không thể hoàn toàn điều khiển được hơn 1 vạn Undead như thế này vậy nên có phó tướng là việc cần thiết. Nam nhìn những tên Quỷ Tướng được triệu hồi, miệng nở một nụ cười quái dị, rồi lại lấy ra một trái trứng.

Đó là trứng Phượng Hoàng Thượng Cổ. Nam nghĩ rằng nếu nó chỉ là một con Phượng Hoàng thì chán quá vậy nên cậu muốn lợi dụng máu tươi của trận chiến này biến nó thành một loài quái vật mới. Xích Long ở một bên quan sát nhất cử nhất động của Nam, sau khi cảm nhận chủ nhân đã hoàn toàn sẵn sàng hắn hỏi:

- Chủ nhân, mọi việc chuẩn bị đã xong, đã đúng giờ trưa chúng ta có nên tấn công?

Nam nhìn về phía tường thành, sau đó ra lệnh:

- Tấn công, để đám tầm xa đánh trước!

Trận chiến cứ như vậy được bắt đầu. Đây không chỉ đơn giản là trận chiến của một quốc gia với một tên điên, mà là trận chiến giữa nhân loại và loài quái vật kinh khủng! Trận chiến vì sự tồn vong của thế giới bắt đầu!